Xuyên Thành Con Gái May Mắn Của Nữ Chủ

Chương 1: Em ngoan nhất


7 tháng

trướctiếp

Edit: Dứa

Mùa xuân hoa nở rộ.

Mùa xuân của thôn Hướng Dương đến sớm hơn so với quá khứ một chút.

Sáng sớm, bên sân đập lúa truyền đến âm thanh hết đợt này đến đợt khác, hôm nay là ngày đầu tiên của cày bừa vụ xuân, mọi người từ sớm đã tụ tập ở chỗ đó, kêu gọi khẩu lệnh, bắt đầu một năm vất vả cực nhọc. Mỗi năm vào thời điểm này, mặc kệ người lớn hay trẻ nhỏ, đều sẽ vui sướng tụ tập thành một cảnh tượng náo nhiệt.

Mùa đông này qua đi, mệt mỏi sinh ẩm mốc, kêu gọi chút khẩu hiệu cũng rất tốt.

Chỉ là luôn có trường hợp ngoại lệ.

Cổng lớn nhà Lão Khương ở thôn Nam trên băng ghế nhỏ có một nhóc con gầy yếu ngồi ở đó, một mình nhỏ bé, đầu lớn người bé, dáng vẻ như gió thổi một cái thì có thể hất tung lên. Mà lúc này, nhóc con đó cúi đầu, hai tay nhỏ xếp cùng một chỗ, vô cùng chăm chú nhìn con kiến nhỏ trên mặt đất, im lặng.

Nhóc con này, chính là cháu gái nhỏ của tam phòng của nhà họ Khương Tiểu Đường Đường.

Mà lúc này Tiểu Đường Đường đang suy nghĩ một chuyện, suy nghĩ chuyện rất lớn đó!

Có liên quan đến vấn đề cuối cùng là ăn no như thế nào.

Lớn không chứ!

Rất lớn đó!

Theo lý thuyết, nhóc con nhỏ như vậy, cần gì phải nghĩ đến vấn đề này. Đang là tuổi ham chơi và gây rắc rối. Những ai bảo, trong xương của cô, không phải là nhóc con trăm phần trăm chứ!

Đúng vậy, ngày hôm nay vượt qua lực lượng trọng sinh nhiều như châu chấu, Tiểu Đường Đường cũng xuyên qua rồi.

Cuộc sống thay đổi từng ngày thiếu nữ mười tám tuổi của thế kỷ hai mươi mốt vì tốt nghiệp Cao Trung đi du lịch mà ngã xuống núi, khi tỉnh dậy lần nữa, một trận máu tanh nồng nặc, giọng nói tê tâm liệt phế của người phụ nữ truyền đến.

Cái gì Tiểu Đường Đường cũng không nhìn thấy, nhưng lại đủ dọa cô sợ hết hồn, ngay vào lúc cô bị dọa ngu người, trên mông truyền đã trúng một cái tát.

Một cái không nhịn được, cô ‘oa’ một tiếng bật khóc.

Tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh.

Từ nay về sau, năm Thiên Hi thiếu nữ hiện đại thời thượng Khương Tiểu Đường được sinh ra biến thành nhóc con Tiểu Đường Đường vào những năm 70 ở nông thôn.

Cho nên Tiểu Đường Đường, cảm thấy thật ra bản thân cũng không xem như là thật sự xuyên qua. Nói một cách chính xác, chính là lúc cô đầu thai lần nữa quên uống bát canh Mạnh bà. Mà vì nhanh trí không uống canh Mạnh bà Đường Đường lại vào lúc một năm lẻ ba tháng chợt giác ngộ, cô như thế này chính là cháu ngoại thân thiết của ông trời rồi!

Bởi vì, lần đầu tiên cô đến nơi này, vậy mà bản thân cô đã từng xem qua một quyển sách.

Đại nữ chủ? Phát tài làm giàu? Văn niên đại.

Nữ chủ Đường Diệu vào thời thiếu nữ gả cho anh trai quân nhân mà bản thân thích, người chồng ở trong quân đội tạo dựng sự nghiệp, cô ấy nhân lúc cách tân mở ra một thời đại đặc biệt như thế này, ở nhà hướng dẫn mọi nhà phát tài làm giàu, người học văn có thể đọc sách người học võ có thể đánh hổ, một đường hoa lửa như mang theo tia chớp, ‘bùm bùm’ cố gắng siêu cấp ẩn hình thành đại phú hào, trở thành câu chuyện xưa người chiến thắng đời người.

Mà cô, chính là nữ chủ có nỗi tiếc nuối duy nhất trong sách, lần đó sảy thai không sinh được con gái.

Lần này, cô được sinh ra đến đây.

Tiểu Đường Đường nghĩ, đây là ông trời muốn bù đắp nỗi tiếc nuối của bản thân khuê nữ.

Cho nên, sau này cô là cháu ngoại cũng có thể nằm yên chiến thắng!

Phải biết rằng, nhà bọn họ ở kinh thành có mấy tòa Tứ Hợp viện; phải biết rằng, ở kinh thành lầu cao buôn bán trâu bò nhất vật phẩm buôn bán tốt nhất chính là sản nghiệp của nhà bọn họ; phải biết rằng, phương tiện đi lại trâu bò nhất của nhà bọn họ chính là máy bay tư nhân; phải biết rằng... “Tiểu Đường Đường, có muốn cùng đi hái rau dại không?” Giọng nói trong trẻo của trẻ em vang lên.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tiểu Đường Đường lập tức nâng tay: “Muốn!” Những cái ‘phải biết rằng’ ấy, sau này lại nói tiếp!

Cô chạy bước nhỏ ‘lộc cộc’, về đến trong viện lấy cái giỏ nhỏ.

“Chạy chậm một chút, đừng để bị ngã.” Bé gái quan tâm nhắc nhở.

Cô ấy là chị họ Tiểu Ngư của nhà bác cả của Tiểu Đường Đường, lớn hơn Tiểu Đường Đường ba tuổi, năm nay Tiểu Ngư sáu tuổi, đã rất hiểu chuyện. Tiểu Ngư nắm lấy tay của em họ nhỏ, hai người tay trong tay ra khỏi cửa.

Tiểu Ngư: “Hôm nay chúng ta vẫn đi đến rừng cây dương hái rau dại có được không?”

Tuy rằng là chị lớn, Tiểu Ngư vẫn nhỏ giọng tranh thủ hỏi ý kiến của em gái nhỏ.

Tiểu Đường Đường quyết đoán lắc đầu, giọng nói mềm mại mở miệng: “Không đi rừng cây dương đâu, rừng cây dương có rất nhiều người, chúng ta chỉ có thể hái được một ít. Chúng ta đi núi Tây ở bên kia được không?”

Đây là vấn đề ấm no cuối cùng mà cô vừa nãy suy nghĩ rất lâu- nơi hái rau dại!

Tiểu Ngư chỉ hơi do dự đã lập tức gật đầu đồng ý với chủ ý của em gái: “Được, đi chân núi Tây.”

Không thể không nói, chủ ý này vô cùng sáng suốt, dưới chân núi Tây cũng không có mấy người, Tiểu Ngư vui vẻ: “Tiểu Đường Đường thật tuyệt, chúng ta đến đúng nơi rồi!”

Tiểu Đường Đường có chút đắc ý nhếch miệng, lúm đồng tiền nhỏ bên miệng như ẩn như hiện, hai chị em vươn tay nhỏ bắt tay, lập tức bắt đầu công việc lao động kiếm các thứ của ngày hôm nay.

Ôi trời! Lấy rau dại! Ăn cơm no! 

Vị trí mà hai chị em nhỏ lựa chọn không tệ, giỏ nhỏ sọt nhỏ của từng người rất nhanh đã có không ít rau dại. Lúc rảnh rỗi lấy rau Tiểu Ngư còn không yên tâm quay đầu nhìn về phía em họ, cô bé ngồi xổm ở đó gầy yếu nhỏ bé, đầu lớn cơ thể lại nhỏ, cong mông nhỏ hái rau, nói chung không có sức lực, ‘lạch cạch’ té ngã một cái thành một đống.

Tiểu Ngư hoảng sợ, chạy nhanh đến bên cạnh em gái nâng cô dậy: “Tiểu Đường Đường có nặng không?”

Đứa trẻ của nông thôn, làm gì có chuyện không va đập té ngã, hơn nữa, chuyện này liên quan đến cơm chiều ngày hôm nay.

Cô ngẩng đầu, lập tức lắc đầu: “Không có chuyện gì!” Vỗ vỗ mông tiếp tục, Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, đổ hết giỏ rau dại của mình sang sọt của Tiểu Đường Đường.

Tiểu Đường Đường: “!!!”

Cô vội vàng mở miệng: “Không cần đổ, em có thể tự mình lấy...”

“Em ngoan nào!  Lấy cho em trước, lại lấy cho chị sau. Như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”

Tiểu Đường Đường không thay đổi được chị gái, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tay nhỏ lại không nhàn rỗi chút nào, người khác chăm sóc cô, cô cũng không thể lười biếng được.

Lấy lấy, Tiểu Đường Đường nhìn thấy cách đó không xa có một gốc cây giống như có màu sắc, cô sửng sốt, gọi một tiếng ‘chị ơi’, chạy nhanh qua đó. Tiểu Đường Đường cẩn thận gạt lá cây che chắn ra, thì nhìn thấy có mấy cây dâu tây nhỏ hơi đỏ ẩn nấp ở phía dưới lá cây.

Lúc này Tiểu Ngư cũng chạy đến, hai chị em nhỏ liếc nhìn nhau, trong nháy mắt đã hiểu.

Tuy rằng thứ này thoạt nhìn vẫn chưa chín, nhưng bọn họ sẽ không chờ, đồ của thôn quê, đợi qua đợi lại sẽ rơi vào miệng của người khác, hai chị em nhanh chóng lấy hết tất cả dâu tây nhỏ vào sọt của mình, đừng thấy người nhỏ, động tác lúc này lại rất nhanh nhẹn đó!

Nhưng một gốc cây nhỏ, tổng cộng cũng không hơn mười mấy quả dâu tây.

Em sáu quả, chị sáu quả.

Mắt thấy nhiều hơn một quả, Tiểu Đường Đường nuốt nước miếng, ngẩng đầu hỏi: “Chị ơi, chúng ta mỗi người một miếng ăn luôn, có được không ạ?”

Tiểu Ngư lắc đầu: “Chị không thích, em ăn đi!” Ánh mắt lại dính chặt trên quả dâu tây, không rời đi, cũng không muốn rời đi.

Tiểu Đường Đường lại nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó hơi nheo mắt, hưởng thụ mùi vị chua chua ngọt ngọt này.

Ôi chao, chính là mùi vị này! Dâu tây nhỏ!

Tiểu Ngư nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của em họ, hâm mộ chảy nước miếng, nhưng cô là chị gái thì nên nhường em gái... “A.”

Tiểu Đường Đường nhân lúc cô không chuẩn bị, nhét nửa miếng còn lại vào trong miệng của chị họ, cười ngọt ngào mềm mại.

“Cùng nhau ăn!”

“Ừ ừ!”

Lão Khương gia có tổng cộng bốn phòng, ngoại trừ Khương Lão Tứ không kết hôn chỉ có hai con gái Tiểu Ngư và Tiểu Đường Đường, cho nên mặc dù chỉ là hai chị em họ, nhưng quan hệ của hai tiểu thư vẫn rất tốt! Cũng may hôm nay đến nơi này, đợi đến buổi trưa, sọt nhỏ của hai người đều đầy. Hai người đem dâu tây nhỏ giấu ở phía dưới sâu nhất, tim đập thình thịch.

Trên đường trở về, các cô gặp được cô gái nhỏ ở dưới rừng cây dương đào đồ vật, hai người liếc mắt nhìn sọt của đối phương, hôm nay rừng cây dương nhiều người như vậy, từng người thu hoạch được rất ít, đều mỏng đi một tầng.

Hai tiểu thư bình tĩnh, trong lòng lại vui mừng rạo rực, toàn thắng!

Tiểu Ngư là một chị gái tốt, cô bé đưa Tiểu Đường Đường an toàn về đến nhà, lúc này mới xoay người đi thêm mấy mét nữa đến nhà của mình. Tiểu Đường Đường cũng không vào cửa, thấy chị họ vào trong sân của nhà lớn mới mang sọt nhỏ đi vào trong phòng, lúc này khói bếp đã bay lên, Tiểu Đường Đường vừa vào cửa thì gọi: “Anh ơi!”

Bé trai tuổi tác không lớn, cũng gầy yếu dẫm lên băng ghế dài đang nấu cơm.

Đây là anh trai ruột của Tiểu Đường Đường, lớn hơn cô hai tuổi, thiếu niên 5 tuổi.

“Hôm nay em hái được rất nhiều rau dại.” Tiểu Đường Đường cầu xin khen ngợi.

Có lẽ vì liên quan đến lúc cô xuyên vào cái thai, mặc dù có chút ký ức, nhưng Tiểu Đường Đường vẫn chịu ảnh hưởng cực lớn của bản năng cơ thể này, mềm mại tính trẻ con bao quanh.

“Tiểu Đường Đường ngoan nhất! Đợi một lát nữa sẽ làm cho em thật nhiều đồ ăn.”

Tiểu Đường Đường lại nhếch miệng, vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền, cô sẽ ngoan.

Cô lấy ra một quả dâu tây nhìn hơi đỏ, đâm vào mông của anh trai: “Anh quay người lại, em muốn nói cái này.”

Bé trai quay đầu, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Dâu tây!”

Tiểu Đường Đường ngoắc ngoắc ngón tay, anh trai nhỏ không nhịn được cúi đầu, một quả dâu tây nhỏ trong chớp mắt vào trong miệng của cậu. Bây giờ không phải là mùa của dâu tây, vẫn có chút chua, nhưng như vậy đối với bọn họ mà nói, là thứ đồ vật xa xỉ nhất rồi.

Bé trai ngậm nó trong miệng, không nỡ nuốt xuống, càng không nỡ nhổ ra, chỉ có chút buồn phiền: “Làm sao anh có thể tham ăn như vậy chứ!”

Tiểu Đường Đường mềm mại nói: “Cho anh trai ăn!”

Dâu tây ngon dù giữ lại, cuối cùng cũng xuống bụng.

Mặc dù chỉ có hai anh em bọn họ, bé trai vẫn đè thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: “Ở đâu ra đây!” Dáng vẻ như sợ bị người khác nghe thấy.

“Em với chị khi đi lấy rau dại thì thấy được, bọn em hái hết toàn bộ rồi, mỗi người một nửa!” Tiểu Đường Đường vỗ bộ ngực, vô cùng đắc ý.

Bé trai vươn ngón tay cái, tán thành: “Các em thật giỏi!”

Tiểu Đường Đường được khen ngợi hai má đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng cười không ngừng.

Bé trai ra dáng người lớn, nói: “Nếu em đã biểu hiện tốt như vậy, tối nay, ăn canh cá!”

Tiểu Đường Đường theo ánh mắt của bé trai nhìn qua, thì nhìn thấy trong chậu nhỏ có hai con cái nhỏ to bằng nắm tay trẻ em, đang giãy giụa hấp hối! 

Hôm nay, anh trai nhỏ cũng có thu hoạch đó! Tiểu Đường Đường vỗ tay: “Thu hoạch bội thu!”

Cô cũng không gây thêm chuyện cho anh trai, vui vẻ: “Em đi xem mẹ.”

Cô lại liếc mắt nhìn con cá nhỏ, thỏa mãn đi vào trong phòng.

Mặc dù là giữa trưa, trong phòng vẫn có chút âm u, cũng không có ánh nắng tươi sáng, Tiểu Đường Đường dẫm lên hai băng ghế dài mới hì hục bò đến chỗ giường đất, hôm nay với lượng vận động từ sáng đến trưa cô lúc này đã kiệt sức, cô thở hổn hển ngồi ở trên giường đất, không còn sức lực.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn xê dịch vào bên trong, chống cằm nhìn chỗ đầu giường đặt gần lò sưởi.

Trên giường đất có một người phụ nữ đang nằm, bà ấy yên tĩnh nằm ở đó, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, giống như đang ngủ, không hay biết chuyện gì.

Đây là mẹ của cô, hôn mê đã ba năm, con gái ruột của ông trời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp