Xuyên Thành Con Gái May Mắn Của Nữ Chủ

Chương 3: Ăn sạch nó


7 tháng

trướctiếp

Edit: Dứa

Sắc trời dần tối, Tiểu Đường Đường ôm một bó củi đi vào, đi đi lại lại mấy lần, thì thở hồng hộc.

Không có cách nào, lượng vận động của ngày hôm nay có hơi nhiều!

Cũng có thể, là bị dọa!

Dù sao, cô cũng coi như là một tên trộm gà!

Tiểu Đường Đường chột dạ liếc mắt nhìn con gà rừng giấu ở trong hang khô ráo, một lúc sau, lại liếc mắt nhìn một cái, nhếch miệng, trong lúc nhất thời thấy vô cùng thỏa mãn.

Bản thân vì gà rừng mà vui sướng!

“Tiểu Đường Đường.” Tiếng gọi của người phụ nữ vang lên, Tiểu Đường Đường giật mình vội vàng oán giận giấu con gà vào trong, đứng dậy mềm mại lên tiếng trả lời: “Đến liền!”

Cái sân này có hơi lớn, người cũng đã đi vào, cô vừa mới đứng dậy: “Bà ơi!”

Nhà mẹ đẻ của bà nội Khương họ Chương, tên là Hà Hoa. Chỉ nghe thấy cái tên này, thì thấy sự nghèo khổ của dân chúng, tổ tiên ba đời có xuất thân là người nông dân nghèo khổ. Nhà mẹ đẻ của Chương Hà Hoa là đồn Hướng Dương của đại đội thứ năm, lúc sinh ra là thai long phượng, còn có một người em trai là Chương Hà Diệp. Người nhà họ Chương danh tiếng không quá tốt, không phải vì ham ăn biếng làm, mà vì hung ác, rất hung ác! Mà đôi chị em này lại không giống như người bình thường, đánh trẻ em chính là đánh cả thiên hạ không có đối thủ. Chương Hà Hoa vì vậy mà có danh tiếng là cọp mẹ,  kéo dài đến lúc hai mươi tuổi mới khó khăn gả cho Khương Lão Hàm không cha không mẹ của đại đội ba. Đừng thấy hai mươi tuổi không lớn, nhưng vào năm đó, cũng là mười ba mười bốn tuổi đã kết hôn rồi, lúc này bà nhất định là thanh niên lớn tuổi.

Dù cho hiện tại, con gái nhà người ta cũng ít khi hai mươi tuổi vẫn chưa quyết định kết hôn. 

Mặc dù nói Khương Lão Hàm tính tình hiền lành không có họ hàng thân thiết, nhưng Chương Hà Hoa lại vừa hung dữ vừa không chịu thua kém, vừa mới vào cửa không được bao lâu thì ‘phụt phụt’ giống như đẻ trứng sinh ra bốn đứa con, đứa trẻ nhà người khác sinh ra đều nhỏ bé yếu ớt, mấy đứa con của bà thì đều giống như nghé con. Lần này lập tức nâng cao địa vị xã hội.

Trên dưới Khương gia chỉ riêng lão thái thái bắt chước theo mà làm.

“Sao chỉ có một mình cháu? Ba và anh trai của cháu đâu?” Chương Hà Hoa liếc mắt như mũi dùi, mặt mày mang theo sự cay nghiệt, kiểu người như vậy bạn bật lại một câu, thì người đàn bà chanh chua có thể cho bạn một bạt tay khiến bạn cút như con nghé: “Cái đầu óc xui xẻo toàn đồ chơi của ba cháu bị gấu chó liếm rồi à? Giờ này rồi cũng không biết trở về! Để bản thân như bọ hung, ở bên ngoài lăn phân như viên bi đùa nghịch à?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tiểu Đường Đường bật cười, bà nội của cô khía cạnh lúc chửi người khác, luôn luôn rõ ràng đặc sắc như vậy!

Chương Hà Hoa nghiêng đầu về một bên liếc mắt nhìn cháu gái nhỏ, nói: “Cười cái gì mà cười! Ngu ngốc không biết đói à! Lần sau ba và anh trai của cháu chưa trở về, thì cháu đến nhà lớn ăn cơm!” Sau khi ra ở riêng, Chương Hà Hoa và Khương Lão Hàm đi theo con trai lớn Khương Sơn Quá.

Tiểu Đường Đường vỗ bộ ngực nhỏ, ngọt ngào nói: “Cháu ở nhà bảo vệ mẹ của cháu.”

Chương Hà Hoa giễu cợt một tiếng, nói: “Ai trộm một người bệnh chứ? Chăm sóc tốt hơn chưa?”

Bà đi vào phòng nhìn con dâu thứ ba một cái, ba năm rồi, vẫn là dáng vẻ đó, cũng không biết thế này có thể sống được bao nhiêu năm tháng mới có thể không liên lụy đến lão Tam. Bà xoay người về phía Đường Diệu, mắng: “Cô là cái đồ không có lương tâm, không có sức khỏe lại làm khổ bọn họ! Cô cũng không nhìn thử, cô khiến cái nhà này trở thành cái dạng gì rồi? Con trai của tôi không có tương lai, cháu trai cháu gái của tôi giống như tên ăn mày! Cô nói cô như thế này là bị cắn mất lương tâm rồi à?”

Bà lại mắng liên miên cằn nhằn mấy câu, Tiểu Đường Đường lại không che chở cho mẹ của cô, cô biết bà của cô đối với người trong nhà nói năng chua ngoa nhưng tâm lại như đậu phụ. Dù vậy cô nhẹ nhàng kéo góc áo của bà nội cô, Chương Hà Hoa quay đầu hừ lạnh: “Làm sao? Không được mắng cô ta à?”

Tiểu Đường Đường lập tức lắc đầu, lắc rất nhanh.

Chương Hà Hoa vội vàng đỡ cô, nói: “Cháu đừng lắc đầu, cái đầu này của cháu lớn người thì nhỏ!”

Thật ra đầu của Tiểu Đường Đường không lớn, chẳng qua, cô bẩm sinh không tốt, trẻ sơ sinh tròn một tháng cũng không được uống sữa, dù sao trong thôn không phải luôn có sản phụ có thể giúp cô ăn, hơn nữa sản phụ nhà người ta cũng có con cái của mình. Phần lớn thời gian cô đều uống nước cháo, đương nhiên, như vậy cũng rất khó có được.

Thế nhưng dù sao cơ thể cũng chịu thiệt, gầy teo nhỏ yếu, đôi mắt này của cô lại vô cùng lớn lộ rõ trên đầu. 

Chương Hà Hoa đau lòng ôm đứa trẻ lên trên giường đất, lại nói: “Đường Diệu, nếu cô còn có chút lương tâm, thì nhìn con gái của cô đi!”

Nói đến chỗ này, trong lòng lại khó chịu, xoay người đi, lại nói : “Đi, bà ôm cháu sang bên kia ăn cơm.”

Tiểu Đường Đường nắm chặt áo của Chương Hà Hoa, lắc đầu từ chối: “Đợi ba...”

“Đợi cái gì...” Vẫn chưa nói xong, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Chương Hà Hoa ôm Tiểu Đường Đường đi ra cửa, giễu cợt một tiếng, nói: “Con bê gầy yếu nhà anh còn biết trở về à?”

Khương Thành cười: “Xem mẹ nói kìa, con không về nhà thì con đi đâu chứ?”

Anh nhẹ nhàng đung đưa thùng nhỏ ở trên tay, nói: “Con đi bắt cá.”

Tiểu Lang từ phía sau ba của cậu ló đầu ra, gật gù đắc ý vui vẻ nói: “Hai con cá lớn, cá rất lớn!”

Chiều hôm nay cậu liên tục không có thu hoạch, vô cùng chán nản, may mắn lúc chạng vạng ba cậu đi đến, nếu như không phải ba cậu lợi hại, thì từ đầu đến cuối không kiếm được hai con cá!

“Ba của cháu trong thiên hạ là lợi hại nhất!”

Chương Hà Hoa trợn trắng mắt: “À, hai con cá thì lợi hại, nếu như là hai cân thịt là thì anh chẳng phải là muốn lên trời sao?”

Bà thả Tiểu Đường Đường xuống, lạnh lẽo liếc nhìn con trai, nói: “Anh đi vào trong phòng.”

Lại trừng mắt nhìn hay đứa bé: “Cũng đói thời gian dài như vậy, thêm một lát nữa cũng không khác gì! Đều đi vào trong sân chơi! Để bà biết các cháu lén nghe trộm thì đánh gãy chân chó của các cháu!”

Hai đứa trẻ vội vàng tay trong tay chạy lộc cộc ra cửa, Tiểu Đường Đường mềm mại mở miệng: “Sau này anh trai đừng đến tối muộn mới về.”

Anh trai nhỏ của cô cũng mới năm tuổi, Tiểu Đường Đường rất sợ cậu vì một chút đồ ăn tối muộn trở về sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao cũng vẫn còn là đứa trẻ. 

Tiểu Lang vỗ vỗ chân gà nhỏ của cô, nói: “Tiểu Đường Đường không cần lo lắng, anh là đứa trẻ lớn rồi.”

Tiểu Đường Đường: “Mới không phải!”

Năm tuổi lừa ba tuổi, đại lừa gạt!

“Không phải đứa trẻ lớn, không được về muộn!” Cô nghiêm túc giữ chặt anh trai nhỏ về vấn đề ấy, bĩu môi: “Không được phép!”

“Được được được, không được phép.” Tiểu Lang là một đứa trẻ ngoan, yêu thương em gái nhất, cậu giúp em gái chỉnh lại bím tóc nhỏ nhăn nhúm ngay ngắn lại, nói: “Vậy nếu anh đi cùng với ba, thì có được không?” 

Tiểu Đường Đường ra vẻ suy nghĩ, giọng sữa nói: “Có thể.” 

Hai đứa trẻ đạt được cùng ý kiến!

Hai đứa trẻ ở trong sân vẽ vòng xoắn ốc, bên này Chương Hà Hoa cũng cầm tiền từ trong túi của bản thân đưa ra, bà kín đáo đưa cho con trai thứ ba, nói: “Tiền này con cầm đi, ít thì có hơi ít, nhưng dù sao cũng có thể mua được mười mấy quả trứng chim. Sao tang môn kia, mẹ không muốn nói gì cả, con cũng không thể để con mình chịu thiệt, nhìn hai đứa trẻ đều gầy da bọc xương rồi.”

Khương Thành biết bản thân không nên lấy tiền này, nhưng tình hình cấp bách, trong nhà đã không còn tiền, anh cũng không thể không quan tâm đến vợ của mình, mặc dù không nhìn thấy con đường phía trước, anh cũng vẫn phải đi.

Khương Thành thở dài thật sâu một hơi, nhận lấy tiền: “Cảm ơn mẹ.”

Chương Hà Hoa nâng tay đánh một cái lên đầu của anh, đừng thấy một lão thái thái gầy giơ xương sáu mươi tuổi, sức mạnh lại không nhỏ, bà nói: “Ít đánh rắm thôi!” 

Bà bước nhanh ra gian ngoài, nói: “Nhanh chóng nấu cơm cho bọn trẻ đi, mẹ về đây.”

Lão thái thái không đợi con trai nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.

Khương Thành là một trong mấy người con trai giống mẹ của anh nhất, cũng là người hiểu mẹ anh nhất. Anh hiểu mẹ anh là sợ anh cho cá, muốn vì anh tiết kiệm một chút.

“Cục cục cục.”

Khương Thành lập tức dựng thẳng lỗ tai lên... “Cục cục.”

Tiếng này, Khương Thành nghe rõ ràng, anh nhanh chóng cúi thấp người nhìn xuống dưới gầm giường đất, thì nhìn thấy một con gà được quấn dây gai quấn lung tung lại.

“Tiểu Đường Đường!”

Tiểu Đường Đường chân ngắn nhỏ chạy lộc cộc vào. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng: “Ba!”

Khương Thành chỉ vào con gà kia, khó có được lúc không bình tĩnh: “Thứ này ở đâu mà có?”

Chỉ nhìn vào cách quấn lung tung không có kết cấu thì đã biết chắc chắn là con gái của anh làm.

Tiểu Đường Đường ho khan một tiếng cho rõ giọng, ra sức ướt bộ ngực nhỏ, giọng sữa đắc ý: “Gà sa lưới!”

Khương Thành: “...”

Tiểu Đường Đường rất vui vẻ, gương mặt kiêu ngạo: “Nó rất ngu ngốc, đâm vào trên người con thì hôn mê bất tỉnh!”

Sau đó lại kể sau khi bản thân đờ đẫn thì làm sao kéo được cổ con gà vào trong sân, lại miêu tả chuyện bản thân buộc chặt nó giấu đi như thế nào, cô rất có thiên phú kể chuyện, sống động lanh lợi kể lại.

Tiểu Lang đứng ở bên cạnh nghe vậy, vô cùng vui vẻ: “Em giỏi quá!”

Tiểu Đường Đường: “Hì hì hì.”

Trong mắt Khương Thành tràn đầy ý cười, nghe bọn trẻ nói xong, mở miệng: “Chuyện con gà rừng, Tiểu Đường Đường làm rất tốt, nhưng hai đứa các con dù sao cũng không được nói chuyện này ra ngoài.”

Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đều là những đứa trẻ nghe lời, lanh lợi gật đầu.

Khương thành suy nghĩ một chút, nói: “Tối nay giết gà ăn canh gà, cá thì chúng ta tạm thời nuôi.”

Mắt Tiểu Đường Đường lập tức sáng lên, cô không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Thật, thật sự được ạ?”

Nhà bọn họ đã lâu không được ăn thịt rồi, lần trước ăn, cũng là hai tháng trước, cô bẻ ngón tay đếm.

Hai tháng, lại ba ngày.

“Có lúc nào mà ba lừa con chứ! Lúc con bắt được gà có người nhìn thấy không?”

Tiểu Đường Đường lập tức lắc đầu: “Không có, con nhanh như tia chớp vậy.”

Khương Thành bật cười, mấy đứa trẻ của nhà bọn họ rất biết cách nói khoác! Nhưng anh không nói nhiều nữa, lập tức làm việc. Nếu nói thêm, chuyện con gà này thật đúng là không phải chuyện bí mật. Buổi chiều hôm nay có mấy đứa trẻ vào trong núi, kết quả không biết có phải may mắn hay không, còn thật sự gặp được một con gà rừng. Nhưng con gà rừng này còn như máy bay chiến đấu, vô cùng dũng mãnh, ba bốn đứa trẻ nhơ nhỡ lại vẫn không phải đối thủ của nó. Nó một đường từ dưới Tây Sơn chạy trốn, ở trong thôn gặp được mấy người, mọi người lập tức đỏ mắt, mấy năm này mọi người đều thiếu chất béo đó!

Vốn có thể bắt được con gà này, nhưng vì mọi người tranh giành nhau quá nhiều, ngược lại khiến nó nhân cơ hội chạy trốn. Mấy người này chưa từ bỏ ý định, cả thôn đều đi tìm, nếu không phải vì mọi người đều vội vã tìm gà, bên bờ sông không có người, anh và con trai của anh cũng không thể có thu hoạch lớn như vậy.

Lúc anh và con trai trở về, mới nhìn thấy mọi người đang tản ra, mọi người đều cảm thấy, con gà rừng này lại chạy về Tây Sơn rồi, bàn bạc ngày mai lên núi làm một cái bẫy.

Ai có thể ngờ được rằng, con gà này bây giờ lại đang ở nhà của anh chứ?

Khương Thành làm sạch gà, các thứ như lông gà đều nhét vào dưới đáy nồi để đốt, không còn một mảnh. Tuy rằng nhà bọn họ đổ nát và cách nhà khác có hơi xa, người bình thường sẽ không lại đây. Nhưng hôm nay dù sao cũng không giống, khó đảm bảo vẫn còn có người chưa từ bỏ ý định.

Bệnh của Đường Diệu, một năm này đã dần dần uống được ít thuốc, ý kiến của bác sĩ chủ yếu vẫn nên ăn chút thực phẩm bồi bổ. Chính vì như vậy, bây giờ Khương Thành có lúc bắt được mấy thứ thịt chim muông thú hoặc là những thứ khác, đều sẽ không đi bán, ngược lại để nhà ăn, để vợ và con trai bồi bổ cơ thể.

Nhưng bây giờ mọi nhà đều nghèo khổ, ăn một chút thứ gì đó, hương thơm thổi đến mười dặm, thời gian dài chắc chắn không ổn.

Chính vì nguyên nhân như vậy, mỗi lần trong nhà làm đồ ăn, anh đều sẽ xông khói cây ngải ở trong sân. Mùi cây ngải rất đậm, đúng lúc có thể áp chế mùi thơm của đồ ăn. Nhà của anh có người bệnh, làm như vậy không có chút nào kỳ lạ.

“Ba muốn hầm thịt gà, Tiểu Lang, con dẫn em gái đến trong sân xông cây ngải đi.”

Tiểu Lang: “Vâng!!!” 

Hai đứa trẻ đi vào trong phòng lấy cây ngải, mắt của Tiểu Đường Đường cong cong, khóe miệng nhếch lên, vẫn nhắc đến: “Ăn canh gà, gà gà gà! Ăn thịt gà, thịt thịt thịt!”

“Đi thôi, xông cây ngải nào!” Hai anh em nhỏ vui vẻ đi ra cửa.

Lúc này trong phòng đã rất tối, cho nên hai đứa trẻ cũng không phát hiện, người trên giường đất ngón tay khẽ động đậy...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp