Xuyên Thành Con Gái May Mắn Của Nữ Chủ

Chương 17: Thu hoạch


7 tháng

trướctiếp

Edit: Dứa

Đường Diệu thấy vẻ mặt mềm mại đáng yêu lại ngốc nghếch của cô không nhịn được đi lên phía trước xoa xoa tóc mềm khô vàng của cô, dùng sức hôn một ngụm trên khuôn mặt của cô, nói: “Bánh bao thịt lừa sau này ăn sau, ngày mai chúng ta sẽ ăn bánh bao thịt heo.”

Cô xoay người ôm con trai với đôi mắt trông mong vào trong lòng, ‘bặp’ một tiếng hôn nhẹ một cái: “Ngày mai ăn bánh bao thịt heo, có được không nào?”

Tiểu Lang mở to hai mắt nhìn, vội vàng gật đầu ánh mắt hưng phấn mang theo ánh sáng: “Vâng!” 

Nhưng rất nhanh, lại có chút do dự chỉ ngón tay: “Nhưng thịt rất quý...”

Đường Diệu nghiêm túc để lộ ra sự dịu dàng, cô nói: “Những chuyện này đều có bố mẹ lo lắng, Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường chỉ cần ngoan ngoãn ăn thật nhiều cơm, ,lớn lên khỏe mạnh, vậy là tốt rồi.”

Tiểu Lang vội vàng gật đầu, nói: “Vâng, phải mau lớn lên!” Trưởng thành, có thể làm được rất nhiều chuyện giúp gia đình!

Đường Diệu không nhịn được khẽ xoa đầu của con trai, nói: “Ngoan quá!”

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Khương Thành và Đường Diệu ăn cơm chiều thật nhanh, đeo cái giỏ sau lưng, cầm theo cung tên bỏ vào trong giỏ ra khỏi cửa, hai người bọn họ đều mang theo vài phần cẩn thận, Khương Thành còn mang theo cái rìu duy nhất trong nhà.

Vợ chồng hai người lên núi, đi chưa được bao xa, thì thấy Khương Lâm ngậm một cây cỏ ngồi xổm dưới tán cây. Vừa nhìn thấy vợ chồng bọn họ đến, lập tức đứng dậy: “Anh ba chị ba.” 

Khương Thành lấy ra hai bánh bột ngô ở trên người đưa cho Khương Lâm: “Cho cậu.” 

Khương Lâm cũng biết ngượng nói: “Em ăn tối rồi.” Nhà của anh ba là dạng gì, ai cũng biết rõ hết! 

Khương Thành: “Ăn đi, không ăn no sao có sức lực săn thú được?” Cơm tối trong nhà nấu loãng nhiều, không phải anh không biết.

Khương Lâm vừa muốn nói cái gì đó, thì nghe chị dâu ba của cậu ta mở miệng: “Chị muốn đi vào trong núi một chút!” 

Cô hoạt động tay chân một chút, lấy cung tên ra, nói: “Cậu không ăn no, sao có thể làm được chứ?”

Khương Lâm yên lạc cắn xuống ngụm.

Thật ra cậu ta cũng chưa ăn no, là một chàng trai hai mươi tuổi, lại đúng vào khoảng thời gian cần ăn để có năng lượng, cậu ta hai ba ngụm đã ăn hết hai cái bánh ngô, nói: “Vào núi thôi?” 

Khương Thành: “Đi!”

Ba người cùng đi vào núi, dọc đường đi bọn họ không gặp được người nào, dù sao sự khủng bố của Tây Sơn mọi người đều biết được, có một ít người thợ săn già ở trong thôn thỉnh thoảng lên núi cũng sẽ không lựa chọn buổi tối. Ban ngày đã không an toàn, lại càng đừng nói đến buổi tối. Cũng chỉ có Đường Diệu sống trong núi nhiều năm lại có sức lực lớn mới không sợ.

Đường Diệu mắt nhìn bốn phía xung quanh tai nghe tám hướng, mỗi một bước đi đều cẩn thận lại nhẹ nhàng.

Gió xuân tập kích con người, thổi gió lạnh đến trên người. Tây Sơn vào buổi tối giống như một con quái vật rất to lớn mở ra cái miệng to như bồn máu chờ bọn họ vào cửa, chuẩn bị một ngụm cắn nuốt bọn họ. Gió thổi lá cây phát ra âm thanh xào xạc, thỉnh thoảng có một vài tiếng kêu của dã thú, không xa không gần, khiến cho người khác cảm thấy tim gan run rẩy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nói thật, Khương Lâm có chút sợ hãi, cho dù cậu ta lên núi nhiều hơn so với mấy người trẻ tuổi khác ở trong thôn, nhưng sự sợ hãi trong lòng lại không ít một chút nào. Nếu như không phải anh ba và chị ba đều ổn định, rất bình tĩnh, sợ rằng cậu ta sẽ càng sợ hãi hơn.

Ngay vào khoảng thời gian ngắn ngủi khi Khương Lâm không chú ý, Đường Diệu đột nhiên dừng bước chân, cô gần như không có chút sự ngừng lại nào, rút ra cung tên của bản thân, kéo cung phi nhanh__”Vút!”

Một mũi tên theo tiếng gió sắc bén phóng ra, chợt nghe bụp một tiếng, Đường Diệu lại lần nữa kéo cung, động tác của cô nhanh đến khó tin, liên tiếp như vậy, mà Khương Thành ở bên cạnh cô cũng hành động nhanh chóng, vợ chồng hai người, song kiếm hợp bích, sở hướng vô địch*.

(*Sở hướng vô địch: không có sức mạnh nào có thể địch được.)

Đợi đến lúc Khương Lâm phản ứng lại, tất cả đã trở lại sự yên tĩnh, giống như lúc ban đầu, chưa có chuyện gì xảy ra.

Đường Diệu: “Em bắn trúng sáu con.”

Khương Thành: “Anh chắc chỉ bắn được ba con.” 

Khương Lâm: ...

Tôi không còn mặt mũi để gặp người khác nữa!

Ba người nhặt chín con thỏ bỏ vào trong giỏ, Đường Diệu cất lại cung tên, nói: “Vận may rất tốt, gặp được một ổ thỏ.”

Một ổ thỏ khiến ba người đều vui sướng, Đường Diệu: “Đi thôi!” 

Ba người tiếp tục đi về phía trước, đại khái vì có liên quan đến lúc mở đầu đã đỏ, sự sợ hãi của Khương Lâm ít đi một chút, ngược lại thêm mấy phần hưng phấn. Quả nhiên, đoạn đường tiếp theo mấy người bọn họ có thu hoạch không ít, ngay cả Khương Lâm cũng thu hoạch được hai con gà rừng.

Vốn Đường Diệu muốn đi vào trong núi thêm một chút nữa, nhưng vẫn chưa đến lưng chừng núi, cũng đã thu hoạch được rất nhiều! 

Khương Thành nhìn giỏ của cả ba người, cơ bản đều đã đầy, anh quyết đoán nói: “Anh thấy cũng rất được rồi, nếu hôm nay chúng ta đã thu hoạch được nhiều như vậy, không bằng không cần đi vào trong núi nữa, cho dù có nhiều con mồi hơn, chúng ta cũng không cầm được. Hơn nữa, cũng không an toàn.”

Lúc anh nói chuyện thì đều nhìn vợ mình, Đường Diệu dịu dàng gật đầu, nói một câu “Vâng”. 

Khương Thành nở nụ cười, anh nói: “Vậy trở về thôi.”

Ba người đang chuẩn bị xuống núi, chợt nghe thấy một vài tiếng động rất nhỏ, sột soạt, giống như gió thổi lá cây, lại giống như tiếng bước chân nhỏ vụn của con người yên lặng đến gần, tiếng động không lớn, nhưng vào lúc ban đêm yên tĩnh, lại rất rõ ràng.

Ba người cùng quay đầu lại, cũng ngay vào lúc này, chỉ thấy một con lợn rừng to mập có răng nanh trực tiếp lao về phía bọn họ, hung hăng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp