Xuyên Thành Con Gái May Mắn Của Nữ Chủ

Chương 14: Bạc đó


7 tháng

trướctiếp

Edit: Dứa

Đường Diệu dùng sức chà xát tảng đá, cắn răng cố kiềm nén sự kích động suýt chút nữa đã thét chói tai, nhanh chóng cầm hòn đá nhỏ bỏ vào trong túi áo.

Cô hít thật sâu mấy hơi, cuối cùng bình tĩnh trở lại, quay đầu di chuyển đến bên cạnh Tiểu Đường Đường, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi con lấy được tảng đá này ở đâu vậy?”

Bàn tay nhỏ của Tiểu Đường Đường chỉ ra một ngón tay, mềm mại đáp: “Ở đó ạ!”

Đường Diệu gật đầu, cầm theo xẻng gỗ đào xung quanh một chút, cẩn thận phân biệt mỗi một hòn đá nhỏ, nhưng cũng không có thu hoạch gì khác, thật sự không phải chỗ nào cũng có. Bây giờ như thế này đã rất rất tốt rồi, làm người không thể quá tham lam. Nghĩ đến đây, cô cũng không nghĩ nhiều chuyện khác, bắt đầu nhanh chóng đào đồ ăn. Dù sao cô cũng là người lớn, ở chỗ này người lại không nhiều, không lâu sau cái giỏ của cô đã sắp đầy.

Đường Diệu dặn dò: “Tiểu Lang, Tiểu Đường Đường, hai người các con giúp chị Tiểu Ngư đào rau dại, chúng ta đào thêm một lúc nữa thì sẽ trở về nhà.” 

Hai đứa trẻ làm việc rất mạnh mẽ, cũng không kêu khổ kêu mệt một chút nào, một người lớn ba đứa trẻ rất nhanh đã lấp đầy cái giỏ của Đường Diệu và Tiểu Ngư, đang cùng nhau trở về, lúc này trên đường gần như không có người nào cả, đại đa số mọi người lúc này vẫn ở trong ruộng đó!

Nhưng đi chưa được bao xa, Đường Diệu đã nhìn thấy một người phụ nữ hai mươi tư hai mươi lăm tuổi đi đến trước mặt, cô ta buộc hai bím tóc lớn được chải gọn gàng, trên người mặc chiếc áo ngắn màu xanh nhạt không có một miếng vá nào, bảy tám phần là đồ mới. Nhìn thấy Đường Diệu, cô ta nhíu chân mày, lỗ mũi hướng lên trời “Hừ” một tiếng!

“Ô? Đây không phải Đường Diệu hay sao? Thật sự đúng là tỉnh rồi! Ha ha ha ha!” Cô ta ra vẻ quan sát trên dưới liếc mắt nhìn Đường Diệu, lại nhìn mấy đứa trẻ, cố gắng không tỏ ra ghét bỏ, tròng mắt xoay vòng, nói: “Ôi, mấy đứa trẻ này sao bọn nó gầy quá vậy, Đường Diệu à, không phải tôi nói cô đâu! Bản thân mình được ăn tai to mặt lớn, ngược lại lại cắt bớt phần cho hai đứa trẻ khiến chúng gầy trơ cả xương, trong thôn thật sự không có ai nuôi con giống như cô đâu! Ôi trời! Nào có một người mẹ nào trái tim lại xấu xa như vậy, người không biết, còn cho rằng cô là mẹ kế đấy?” 

Vô cùng rõ ràng cô ta đang gây xích mích.

Đường Diệu: “Chó ngoan không cản đường, cho dù tôi có một ngàn một vạn cái không tốt, người đàn ông của tôi cũng vẫn yêu thương tôi, con trai con gái của tôi cũng yêu quý tôi, cho dù có người đố kỵ chảy máu mắt, cũng không có lấy một thứ nào.”

Người phụ nữ cố ý đến đây vạch lá tìm sâu không phải ai khác, chính là con gái Đào Tiểu Nha của nhà lão Đào.

“Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường của chúng ta rất thông minh, sẽ không bị người phụ nữ xấu xa này gây xích mích chia rẽ, có đúng không nào?” Cô khom lưng nghiêm túc nói một chút với hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ hùng hổ lớn tiếng trả lời: “Sẽ không ạ!” 

Tiểu Lang nắm chặt quả đấm nhỏ, nói: “Người phụ nữ xấu xa, cô ở đây bắt nạt mẹ của tôi, tôi sẽ đánh vỡ răng của cô!”

“Đánh vỡ đánh vỡ!”

Tiểu Đường Đường tăng thêm uy lực cho anh trai.

Đường Diệu nở nụ cười, khóe miệng cong lên nói: “Ngoan quá!” Đường Diệu cúi đầu hôn gương mặt nhỏ của con trai một cái, lại hôn gương mặt nhỏ của con gái một cái.

Cô ngẩng đầu, rảnh rỗi vẫy tay quạt gió, hiệu quả chọc tức người khác vô cùng mạnh, đâm người ta đâm đến tận tim: “Cục cưng nhà chúng ta đúng là quá hiểu chuyện! Đi thôi, chúng ta về nhà nấu cơm cho Đại Bảo nào!”

“Đại Bảo?” Vẻ mặt của Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đều ngơ ngác, quay đầu nhìn chị họ Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cũng không biết, cũng là vẻ mặt ngơ ngác.

Đường Diệu chững chạc nói: “Chính là bố của con đó! Các con là cục cưng nhỏ của mẹ, bố các con là cục cưng lớn của mẹ. Có muốn lập tức trở về nấu cơm cho Đại Bảo ăn không nào?”

“Muốn!” Tiếng vang vang dội lại!

Đào Tiểu Nha run rẩy tức giận, cô ta chửi mắng chói tai: “Đường Diệu, cô là đồ không biết xấu hổ!”

Tiếng động của Đào Tiểu Nha và Đường Diệu không nhỏ, khiến cho mấy bác gái chưa ra đồng ra ngoài cửa thăm dò. 

Đường Diệu lạnh mặt, nói: “Đào Tiểu Nha, cô là cái thứ gì? Chạy đến chỗ này mắng chửi tôi! Sao nào? Cô cảm thấy Đường Diệu tôi rất dễ bị bắt nạt à? Giở trò ở trước mặt con của tôi gây xích mích chia rẽ, sau lưng thì không biết còn làm ra bao nhiêu chuyện như vậy nữa! Cô ở nhà lão Mã của các cô, còn trở về nhà mẹ đẻ lão Đào làm mưa làm gió như thế nào thì không hề liên quan đến tôi. Nhưng cô chạy đến trước mặt của tôi làm trò, ai cho cô mặt mũi đó? Sao nào? Cô cho rằng bản thân là Tây Vương Mẫu (bà chúa tiên) của đồn Hướng Dương chúng tôi à! Muốn mắng ai thì được mắng sao? Cô có tin tôi đánh chết cô không?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đào Tiểu Nha nghĩ đến sức lực của Đường Diểu, trong mắt có vài phần bối rối, tuy nói Đường Diệu hôn mê ba năm, nhưng mọi người cũng đều nhớ rõ, Đường Diệu có sức rất lớn.

Rõ ràng là một cô gái, lại có thể một mình kéo về một con lợn rừng. 

Nghĩ đến đây, cô ta lùi nhanh về phía sau một bước, kêu: “Thế nào? Cô còn dám đánh người à? Cô có bồi thường được không?”

Đường Diệu cười lạnh: “Nếu miệng cô phun đầy phân, thì không phải tôi nên đánh người à? Sợ thì nhanh cút đi, nếu không tôi cũng không quan tâm cô có phải phụ nữ hay không đâu! Tôi không phải đàn ông, sẽ không thương tiếc cho đồ hèn nhát giống như cô.” 

Đào Tiểu Nha: “Cô!”

Tuy rằng Đào Tiểu Nha thích Khương Thành, muốn gả cho anh. Nhưng cô ta cũng không phải là một người biết yên phận, lúc còn chưa gả cho nhà người ta thì câu kéo mấy chàng trai đến giúp nhà cô ta làm việc, còn không bằng những thanh niên trí thức yểu điệu ở trong đại đội. Bởi vậy đánh giá về tác phong của cô ta cũng không quá tốt.

Nếu không phải vì được gả đến nhà lão Mã giàu có, sợ là mọi người đều muốn nói ra miệng.

Lúc Đường Diệu nói không để ý đến người bên cạnh, nhưng Đào Tiểu Nha lại có tật giật mình lại cảm thấy mọi người có ý chỉ chỏ cô ta.

Cô ta đổi giọng: “Cô có ý gì? Đường Diệu, rốt cuộc cô có ý gì!” 

Đường Diệu không nói hai lời, trực tiếp sắn tay áo, Đào Tiểu Nha hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau: “Cô muốn làm gì!”

Một bác gái vội vàng đi lên phía trước, ra vẻ can ngăn: “Tôi nói cô đấy Đường Diệu, là một người phụ nữ, làm người không thể quá hung hăng như vậy.”

Chồng của bác gái này cũng họ Mã, cũng có chút thân thích với nhà lão Mã, bà ta cũng phải giúp Đào Tiểu Nha.

“Thím Mã, tôi hung dữ như vậy, ngài cũng có thể đi ra đây lôi kéo tranh cãi, nếu tôi không hung dữ ngài và Đào Tiểu Nha không phải còn muốn ăn sống tôi à! Nhà họ Mã các người thật đúng là nhà có tám trăm người đều đồng lòng! Đều tổ chức thành đoàn thể ra bên ngoài bắt nạt người khác!” Đường Diệu cũng không phải có gốc rễ là người hiền lành gì. Là con dâu của Chương Hà Hoa sao có thể yếu kém không có sức chiến đấu được? Vậy thì không thể nào tồn tại được! Cũng phải học được một vài thứ tốt chứ!

“Cô...” Sắc mặt của thím Mã lúc đỏ lúc trắng, đang muốn dạy dỗ cô vợ trẻ không hiểu chuyện này một chút, nhìn ra xa, thì thấy Chương Hà Hoa hùng hùng hổ hổ đi đến bên này, trong lòng bà ta giật mình một cái, vội vàng nói: “Không có không có, không có chuyện gì đâu!” 

“Vợ của lão Ngũ, đúng lúc thím đang tìm cháu đến tư vấn giúp thím xem nên may quần áo như thế nào! Đi thôi, đến nhà của thím.” Chồng của Đào Tiểu Nha thuộc hàng thứ năm, bình thường đều gọi cô ta là vợ của lão Ngũ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp