[ABO] Để Ý Tôi Một Chút Đi

Chương 7


7 tháng

trướctiếp

Buổi chiều cuối mùa hè rất dễ khiến con người ta buồn ngủ.

Doãn Triệt ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp tầm nhìn bị một mảng ánh sáng màu vàng cam che mờ đi xung quanh cảm giác như mơ màng sắp ngủ.

Bỗng nhiên trước mắt tối sầm bị một cái bóng đen không rõ là ai đã chặn mất ánh sáng.

Cậu nhíu mày đôi mắt mở ra.

“Tỉnh lại đi nhóc con, có người đến báo danh này.”

Doãn Triệt mở to hai mắt cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người tới.

“Ở đâu…” Cậu nhìn lướt qua một vòng không thấy người nào khác, thân thể lắc trái lắc phải nhìn phía sau Tưởng Nghiêu “Không có ai hết, cậu lừa tôi à.”

Tưởng Nghiêu chống xuống bàn cười với cậu: “Tôi không phải là người sao?”

Doãn Triệt sửng sốt: “Cậu muốn báo danh?”

“Đúng vậy.”

“Cậu có biết đây là câu lạc bộ gì không?”

“Tôi đương nhiên biết rồi, ở đây không phải có viết hay sao Câu lạc bộ Thủ công mỹ nghệ hay sao.”

So với các câu lạc bộ khác, gian hàng câu lạc bộ của Doãn Triệt thực sự rất tồi tàn, thậm chí không có một cái bảng hiệu vì vậy cậu liền lấy một tờ giấy trắng dùng bút dạ viết “Câu lạc bộ Thủ công” trải lên bàn sau đó dùng một cái ống bút gỗ đè lên.

Trên bàn rải rác bày mấy món đồ chơi thủ công phần lớn là do Doãn Triệt lấy từ trên giá sách ký túc xá mang tới mới miễn cưỡng trang trí được mặt tiền.

“Câu lạc bộ này chỉ có mình tôi.” Doãn Triệt nói thật “Không có tiền vốn phải tự mình bỏ tiền ra. Cũng không có hoạt động gì, khá là nhàm chán.”

“Vậy vừa vặn thật tôi đây là muốn tìm một câu lạc bộ như vậy để đục nước béo cò* mà thôi.” Tưởng Nghiêu cầm bút lên viết vào bản đăng ký “Ký tên ở đây là đủ rồi đúng không?”

*Đục nước béo cò: 

Nghĩa đen: Cò đã nhân cơ hội “nước đục”, không cần phải vất vả, bì bõm đêm hôm mà vẫn kiếm được miếng mồi ngon, nuôi thân béo mầm.

Nghĩa bóng: Câu thành ngữ đã phê phán hành vi đốn mạt của những kẻ cơ hội. Những kẻ ấy sẽ ngồi chờ đợi, rình xem con người ta khó khăn nhất để trục lợi, kiếm chác trên nỗi đau của họ. Đó là những hành vi vô nhân tính, của những kẻ máu lạnh, thờ ơ trước nỗi đau của đồng loại.

“...Ừm.”

Tưởng Nghiêu viết hai nét là ký xong: “Ok.”

Doãn Triệt: “...”

Cái gì vậy? Có phải là tiếng người không thế?

“À không đúng…” Tưởng Nghiêu đột nhiên nói.

Trong lòng Doãn Triệt căng thẳng: “Làm gì cậu muốn đổi ý à?”

“Không phải tôi chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa rồi Dương Diệc Nhạc nói với tôi nếu câu lạc bộ ít hơn mười thành viên thì sẽ bị giải tán. Câu lạc bộ của cậu chỉ có một mình cậu? Làm thế nào có thể được tiếp tục hoạt động? Không phải là ngày mai sẽ biến mất chứ?”

“Ai nói chỉ có một mình tôi?”

“Chẳng lẽ còn có người khác? Có bao nhiêu người thế? Nếu quá nhiều người tôi thực sự sẽ đổi ý đó, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà thôi.”

Doãn Triệt: “Còn có một hội trưởng học lớp 12, sức khỏe cậu ấy không tốt đã xin nghỉ học rồi.”

“Chỉ có hai người các cậu thôi?”

“Vốn còn có mấy người về sau…”

Sau đó cậu gia nhập tất cả mọi người đều rời đi.

“Sau này hội trưởng đem câu lạc bộ giao lại cho tôi nhưng tôi quản lý không tốt, hiện tại chỉ còn lại một mình tôi.”

Lại vòng trở về vấn đề ban đầu.

“Một mình cậu làm sao có thể tiếp tục làm được?”

“Bởi vì tôi… Nhờ phụ huynh nói chuyện với hiệu trưởng.”

Tưởng Nghiêu chợt hiểu ra: “À—suýt chút thì quên mất Doãn thiếu gia là tầng lớp đặc quyền vô lễ, vô lễ rồi.”

Tưởng Nghiêu người này đôi khi là một người tử tế nhưng hầu hết thời gian thì anh không phải là người tốt gì.

Giống như bây giờ.

Tay Doãn Triệt dùng sức rút đi tờ báo danh đã điền xong lạnh lùng nói: “Nếu cậu là người mới, tới xét về thâm niên học kỳ này công tác dọn dẹp phòng của câu lạc bộ liền giao cho cậu.”

“Hả? Một mình cậu cũng có phòng riêng? Cái nào?”

“306.”

“...Hả?”

Doãn Triệt giơ tay lên chỉ vào khoảng không hướng về phía ký túc xá nhìn anh nói: 

“Ký túc xá của tôi.”

Tan học vào thứ sáu.

Tưởng Nghiêu đúng giờ tham gia hoạt động câu lạc bộ đầu tiên của trường mới trong học kỳ này nên có chút long trọng đã gội đầu và thay đồ thành quần áo của mình.

Sau đó đến ký túc xá bên cạnh gõ cửa.

“Triệt Triệt…Tôi đến ngủ. Không phải tôi đến tham gia hoạt động của câu lạc bộ!”

Doãn Triệt đen mặt mở cửa: “Cậu có thể hay không đừng lúc nào cũng la hét lung tung như vậy.”

“Vậy cậu muốn tôi gọi như thế nào? Tiểu Triệt Triệt? Triệt bảo bối? Em trai Doãn?”

Cái sau còn xấu hổ hơn cái trước.

Doãn Triệt vội vàng mở cửa: “Vào.”

Tưởng Nghiêu nghênh ngang vào ký túc xá của cậu vẫn sạch sẽ gọn gàng như lần trước.

“Ký túc xá của cậu có gì để quét dọn không? Cậu đi thăm ký túc xá của tôi đi.”

Doãn Triệt đóng cửa lại đi theo vào: “Làm xong đồ thủ công sẽ có phế liệu và rác, cậu chỉ cần thu dọn sạch sẽ là được.”

“Ồ…”Tưởng Nghiêu không có miếng hứng thú nào cầm cái ghế ngồi xuống “Vậy cậu làm đi tôi ở bên cạnh nhìn.”

“Không được, nếu cậu đã gia nhập câu lạc bộ thì phải tham gia.”

“Tôi không biết làm mấy cái này.”

“Không biết thì học.” Doãn Triệt tiện tay cầm túi đồ màu trắng ném cho anh “Thử cái này trước đi.”

“Cái gì vậy.”

“Đất sét.”

“Đất sét là cái gì?”

Ánh mắt Doãn Triệt hoài nghi nhìn Tưởng Nghiêu: “Không phải cậu thích xem anime sao? Bàn tay đất sét cậu đã bao giờ nghe về nó chưa?”

Tưởng Nghiêu xấu hổ cười.

Lúc tự giới thiệu thuận miệng nói vậy mà nhóc con này cư nhiên còn nhớ rõ.

“Ngẫu nhiên có nhìn một chút, tôi cũng không có hiểu nhiều lắm.”

Doãn Triệt không nghi ngờ gì: “Là một loại vật liệu tương tự như đất dẻo cao su cậu có thể nhào nặn thành bất cứ thứ gì cậu muốn.”

“...Được rồi.”

Trong lúc nhào nặn đất sét… Tưởng Nghiêu cảm giác mình giống như trở lại hồi ba tuổi.

Không, anh sẽ không chơi mấy thứ này với Omega khi anh ba tuổi cả.

Doãn Triệt ngồi trên giường của mình nhìn anh lấy tài liệu ra.

“Cậu không làm sao?”

“Không làm chuyện này chẳng giống Beta chút nào.”

“...”

Vậy chẳng lẽ việc này rất Alpha à?

Tưởng Nghiêu nhếch miệng: “Nhóc con, cậu cứ đợi đấy.”

Doãn Triệt nhướng mày: “Cậu muốn làm gì?”

Tưởng Nghiêu không trả lời xé hai cục đất sét trắng mềm như bông ra thành một lớn một nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay dùng sức nhào nặn chúng thành hai viên tròn, tiếp theo ghép hai quả bóng lại với nhau nhào thành hai thanh dài phẳng đặt lên trên quả bóng nhỏ.

“Nhìn xem có giống cậu không?”

“Cái gì vậy?”

“Con thỏ đó.”

“...”

Doãn Triệt hiểu ra chỉ cần là đồ vật được tưởng Nghiêu làm ra bất kể là chữ viết hay là đồ thủ công đều sẽ trở nên vô cùng thê thảm không dám nhìn.

“Ồ con thỏ…Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó…”

Tưởng Nghiêu giơ tay lên “Bụp!” một tiếng, anh đập bẹp con thỏ vừa làm ra.

“Đây là những gì sẽ xảy ra nếu cậu dám khi dễ tôi.”

“...”

Lúc trước Doãn Triệt chỉ hoài nghi đầu óc anh có chút vấn đề nhưng bây giờ suy đoán đã bị lật đổ hoàn toàn.

Đầu óc Tưởng Nghiêu hẳn là có vấn đề rất lớn.

“Bệnh thần kinh à…” Nhưng cậu nhịn không được bật cười càng cười càng cảm thấy mắc cười “Cậu là học sinh tiểu học sao?”

Tưởng Nghiêu ném đất sét mới bị đập cho dèm bẹp kia trở lại túi phủi nhẹ những mảnh vụn trên tay không thèm để ý chút nào.

Con thỏ này vẫn là cười rộ lên thì càng đẹp hơn.

Chạng vạng tối, thời gian hoạt động câu lạc bộ kết thúc Tưởng Nghiêu bắt xe về Đông Thành.

Vừa về đến nhà, điều đầu tiên anh làm là ném vali ngay tại cửa sau đó gọi Triệu Thành ra ngoài đánh bóng.

Thời tiết không còn nóng bức như hồi mới khai giảng nhưng sau khi vận động ở cường độ cao thì chiếc áo thun đã thấm đã mồ hôi như có thể vắt ra nước.

Trận đấu này chơi rất tận hứng, sau một hiệp đấu mồ hôi nhễ nhại Tưởng Nghiêu vén mái tóc ướt đẫm ra sau đầu đi đến bên cạnh sân cầm lấy chai nước khoát uống một ngụm lớn.

Triệu Thành đi tới thở hồng hộc nói: “Anh Nghiêu thu pheromone lại… Em, em sắp thở không nổi nữa rồi…”

“A, xin lỗi! Lâu rồi không chơi bóng quên mất phải tiết chế lại.” Tưởng Nghiêu nói xong liền thu hồi lại pheromone vô ý tiết ra, dù cho có lại gần hơn đi chăng nữa cũng sẽ không ngửi thấy một chút pheromone nào.

Triệu Thành như được sống lại, còn có sức lực đi trêu chọc anh: “Bị tao phát hiện cũng không sao, nếu để bạn học mới của cậu phát hiện có thể sẽ giấu không được.”

“Không chỉ cần tao không bị kích thích bình thường sẽ không phóng thích pheromone bừa bãi.”

“Vậy nếu bị kích thích thì sao?” Triệu Thành nháy mắt “Ví dụ như một Omega đặc biệt xinh đẹp không mặc đồ quyến rũ mày thì sao?”

“Ha ha ở Nhất Trung cũng không phải là chưa gặp qua. Omega xinh đẹp từ đâu tới dụ dỗ mày thế?”

Nhắc tới chuyện này Triệu Thành liền vui vẻ không chịu nổi. Cuối tuần đầu tiên sau khi Tưởng Nghiêu khai giảng trở về Đông Thành cậu ta căn bản không nhận ra người đứng trước mặt này là ai. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

“Kiểu tóc không liên quan của mày và cái cặp kính không biết từ đâu ra này, ha ha ha… Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời!”

“Đây là tuyệt chiêu gì đây?”

“Tuyệt đối sẽ không bị bắt chuyện! Hoàn toàn không tìm được một đối tượng!”

Tưởng Nghiêu đá cậu ta một cước: “Cười nhạo hai câu là được rồi, cười ba tuần không phải là có chút quá đáng sao?”

“Ha ha ha… Không sao không sao mặc kệ ăn mặc như thế nào trong lòng tao đây đều là anh Nghiêu vĩ đại! Phốc…Ha ha ha…”

Triệu Thành người này ngay từ đầu đã không thể ngừng cười, Tưởng Nghiêu lại lười cùng cậu ta thảo luận về vấn về tạo hình, tự mình uống thêm vài ngụm nước rồi ném chai rỗng vào thùng rác, một phát liền trúng ngay mục tiêu.

“Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm.”

“Hả? Tối nay mày không đi với em gái mày à?”

“Ba người bọn họ lái xe đi du lịch rồi.”

“Không mang theo mày à.”

“Không mang theo tao là có ý gì? Là do tao không thích đi lại còn một đống bài tập về nhà làm gì có thời gian rảnh rỗi.”

“À à.” Triệu Thành hiển nhiên rất tin tưởng.

Tưởng Nghiêu nhớ tới tin nhắn mà anh nhận được trên xe taxi khi về gần tới nhà, hung hăng thở dài một tiếng.

Trong lòng Triệu Thành cả kinh người khiến anh Nghiêu không sợ trời không sợ đất thở dài như vậy, chắc chắn bài tập của Nhất Trung nhất định rất kinh khủng, may mắn năm đó cậu ta điền nguyện vọng không chọn Nhất Trung.

Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng lẩu trên phố thương mại.

Hoạt động kinh doanh của nhà hàng vào tối thứ sáu là tốt nhất, trong đại sảnh tiếng người ồn ào đến mức lúc nói chuyện đều phải nói to hơn một chút mới có thể nghe thấy.

Triệu Thành đánh bóng xong thể lực tiêu hao quá nhiều, vô cùng đói bụng, hai đĩa thịt vừa lên lập tức cầm cả đĩa thả vào nồi lẩu trước mắt.

“Mùa này nên ăn lẩu! Đúng thật là vô cùng sảng khoái!” Ăn xong một đĩa thịt, uống một lon bia, Triệu Thành lấy lại tinh thần lại bắt đầu lải nhải: "Ấy! Anh Nghiêu, sau khi mày chuyển trường mấy anh em chúng ta tựa như rồng mất đầu cực kỳ thảm…”

Tưởng Nghiêu nhìn chằm chằm thịt trong nồi của mình: “Tao không có ở đây bọn mày không đánh lại được sao? Mấy tên côn đồ ở Đông Thành mấy cân mấy lượng chẳng lẽ mày không rõ nhất sao không có tao bọn mày cũng có thể xử lý như cũ.”

“Tuy nói là như vậy nhưng mày không có ở đây, khí thế của bọn tao giảm đi rất nhiều… Trước kia mày đứng ở đó, bọn họ liền sợ tới mức tè ra quần, đánh cũng không dám đánh, không cần đánh mà cũng thắng cảm giác kia quá sảng khoái!”

“Nào có người lợi hại như vậy.” Tưởng Nghiêu gắp miếng thịt đã được nấu chín vào đĩa chấm vào nước sốt đưa vào miệng ăn xong lại chuẩn bị ăn miếng thứ hai “Đúng là tao có pheromone mạnh nhưng nhiều người cũng chưa chắc tao có thể đánh thắng được, nhờ có bọn bây giúp thì tao mới có địa vị trong giang hồ như ngày hôm nay, nếu chỉ có một mình tao thì làm được cái gì.” 

Đũa Triệu Thành dừng lại giữa không trung mở to hai mắt: “Anh Nghiêu em đột nhiên cảm thấy…Mày dường như đã trưởng thành rồi.”

Từ cử chỉ đến cách nói chuyện đều mang dáng vẻ của một Alpha trưởng thành.

Tưởng Nghiêu: “Mày mau quên cái lịch sử đen tối trước kia của tao đi, hiện tại ngồi trước mặt mày là Tưởng - thanh niên chính trực, thiện lương, tốt bụng, người tình của tất cả mọi người - Nghiêu.”

Triệu Thành: “...”

Được rồi, trong một số khía cạnh thì không có gì thay đổi.

“Anh Nghiêu, mày làm gì có lịch sử đen tối, đều là công lao to lớn cả.”

“Công lao to lớn? Công lao to lớn khiến em gái mình suýt bị bắt cóc.” Tưởng Nghiêu ngước mắt lên.

Bình thường anh luôn nở một nụ cười trên môi thoạt nhìn vô cùng đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời nhưng khóe miệng một khi hạ xuống, bạn sẽ phát hiện kỳ thật anh rất lạnh lùng.

Nhất là đôi mắt trộn lẫn màu nâu xám thỉnh thoảng xẹt qua một ánh sáng bạc dưới khúc xạ ánh sáng tràn ngập tính công kích như loài sói.

Lúc nhìn chằm chằm dường như có thể khiến người ta bị thương.

Trong lòng Triệu Thành sợ hãi đến mức không dám nói chuyện.

“Đừng sợ, cũng không phải lỗi của mày.” Tưởng Nghiêu nhàn nhạt rũ mắt xuống tiếp tục vớt thịt “Chuyện đã qua rồi, không nên nói nữa nói chuyện khác đi.”

“Anh Nghiêu, mày muốn nói chuyện gì…”

“Nói—” Tưởng Nghiêu vốn định nói chuyện về Omega nhưng nghĩ đến những bạn học mới kia, điều đầu tiên hiện lên trong đầu anh không phải là Omega.

“Nói về bạn cùng bàn của tao ở Nhất Trung đi, là một Beta cũng rất thú vị.”

“Beta?”

Trong mắt anh Nghiêu từ trước đến nay chỉ có Omega, từ khi nào ngay cả Beta cũng có thể lọt vào mắt của anh.

Triệu Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi chỉ có thể nói theo anh: “Ồ sau đó thì sao?”

Tưởng Nghiêu nhớ tới Doãn Triệt không hiểu sao tâm tình lại thoải mái ý cười một lần nữa hiện lên: “Lúc đầu tưởng là một nhân vật tàn nhẫn, muốn hù dọa cậu ấy một chút, sau đó phát hiện ra hung dữ thì cũng chỉ có đến như thế mà thôi, chỉ là phô trương cho người ta biết vậy thôi, đối tốt với cậu ấy một chút cậu ấy liền coi mày như bạn bè, còn cứng miệng không thừa nhận. Mỗi ngày trêu chọc cậu ấy, nhìn thấy bộ mặt thối của cậu ấy tao rất vui ha ha.” 

Triệu Thành cũng cười theo: “Ha ha nghe có vẻ như cậu ấy và mày quan hệ không tệ.”

Tưởng Nghiêu tiếp tục ha ha: “Ha ha đúng vậy bộ dạng của cậu ấy cũng rất đẹp, nếu là omega tao có lẽ sẽ đuổi theo cậu ấy.”

Triệu Thành lại ha ha: “Ha ha... Hả?”

Triệu Thành cười không nổi nữa: “Anh Nghiêu, mày đây là muốn theo đuổi một Beta?”

“Lấy trình độ hiểu biết của mày làm sao thi đậu vào được Bát Trung vậy?” Tưởng Nghiêu im lặng “Ý tao là nếu cậu ấy không phải là Omega, không dịu dàng nghe lời, cũng không thể sinh con cho tao vậy tao theo đuổi cậu ấy làm gì?”

“À à doạ tao sợ chết khiếp còn tưởng rằng xu hướng tình dục của mày thay đổi rồi chứ.” Triệu Thành vỗ vỗ ngực “Bất quá kỳ thật cũng không có việc gì, hiện tại không phải có kỹ thuật kia sao Beta cũng có thể sinh con cho mày.”

“Vậy tao cũng không muốn Beta.”

Sự khác biệt giữa Beta và Omega là các tuyến và khoang sinh sản không phát triển đầy đủ, pheromone rất nhạt, thụ thai cũng cần phải được hỗ trợ bởi y học, không thể tương thích tự nhiên với Alpha như Omega hoàn toàn tương thích về mặt sinh lý.

Đây là cũng là lý do tại sao rất nhiều Beta mặc dù có Alpha theo đuổi cũng sẽ chọn bạn đời là Beta bởi vì hấp dẫn bởi lực hấp dẫn khắc sâu trong gen thực sự quá mạnh mẽ, phàm là có một Omega xuất hiện sử dụng pheromone để quyến rũ rất khó để Alpha nào không dao động.

Tưởng Nghiêu cũng không phải lo lắng mình không kiềm chế được, chẳng qua là anh có quan niệm truyền thống tin tưởng vào sách sinh học, AxO mới là người bạn đồng hành tốt nhất cho cả thể xác lẫn linh hồn.

Vì vậy đối tượng của anh phải là một Omega.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp