[ABO] Để Ý Tôi Một Chút Đi

Chương 1


7 tháng

trướctiếp

“Nghe nói học kỳ này sẽ có người chuyển đến lớp chúng ta!”

Không biết là giọng nói của ai, thanh âm phát ra không lớn không bé nên cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý tới tất cả mọi người trong lớp.

Vào ngày báo danh trước khi khai giảng, tất cả mọi người đều vội vã nhận sách giáo khoa và nộp bài tập, từ trong phòng học đến ngoài hành lang của lớp 11-1 vô cùng nhốn nháo ồn ào cho nên âm thanh này chỉ có những người ở hai hàng đầu mới có thể nghe thấy.

Một nữ sinh đi tới dùng sách giáo khoa mới được phát gõ vào mặt bàn của người đang nói: “Chương Khả tình báo của cậu bảy tám phần đều là sai nên cậu có thể yên tĩnh một chút không?”

Chương Khả chớp chớp đôi mắt nhỏ tròn xoe của mình: “Lần này là thật đó.”

Những người ở hàng đầu nghe thấy bên này trở nên náo nhiệt cũng buông sách giáo khoa được phát mà họ đang phân loại xuống, chụm đầu lại với nhau.

“Cậu nghe tin tức này ở đâu vậy? Có đáng tin cậy không?”

“Lớp 11 chuyển trường… Có phải là do ở trường khác không thể lăn lộn tiếp được không?”

“Các cậu hỏi mấy cái vấn đề này làm gì có thể vào trọng điểm được chưa? Câu hỏi đầu tiên đáng lẽ phải hỏi là Alpha hay Omega!”

“Thôi cậu nhìn xem lớp chúng ta có mấy Alpha với Omega? Loại tài nguyên khan hiếm này cậu vẫn còn trông vào ông trời sẽ rơi xuống cho cậu chiếc bánh ngọt à.”

“Haiz! Lời này nói rất đúng!” Chương Khả đẩy chiếc kính vốn dĩ không tồn tại nói một cách khó hiểu, tiếp tục nói: “Lần này lớp chúng ta thật sự có một chiếc bánh rơi xuống.”

Văn phòng khối 11.

“Được rồi, thủ tục nhập học của em đã làm xong, lát nữa theo tôi đến lớp gặp bạn học mới đi.”

Ngô Quốc Chung thu dọn hồ sơ trên bàn đưa cho nam sinh đứng bên cạnh, thuận tay muốn vỗ một cái vào bả vai nam sinh muốn cổ vũ một chút, lúc đưa tay ra liền phát hiện, vóc dáng của cậu bé này so với bề ngoài lại cao hơn không ít khiến ông không thể với tới được, chỉ có thể ngượng ngùng rút tay về: “Tưởng Nghiêu, sau này em chính là một phần của lớp 1 chúng ta, em phải chung sống hòa hợp với các bạn học khác thật nhé.”

Nam sinh mỉm cười: “Vâng thưa thầy.”

Hàm răng của cậu vừa trắng sáng lại rất xán lan

Ngô Quốc Chung thấy anh nghe lời như vậy cũng có chút yên tâm.

Những người chuyển trường vào thời điểm này ít nhiều cũng gặp chút vấn đề, hoặc là bị trường cũ cho thôi học, hoặc là gia đình gặp phải biến cố gì đó buộc phải chuyển trường, nhưng lúc ông nhìn vào hồ sơ của Tưởng Nghiêu lại không thấy có điều gì không ổn. Chỉ có một điểm khiến ông chú ý tới…

“Cha mẹ của em không đi cùng em sao?”

“Vâng, công việc của bọn họ tương đối bận rộn, hơn nữa nhà em lại khá xa nên cũng không cần làm phiền tới bọn họ cùng em tới đây một chuyến.”

“Ồ… Thầy thấy em lúc trước là ở Đông Thành Bát Trung vậy nhà cũng là ở Đông Thành sao?”

Đông Thành Bát Trung: Trường trung học số 8 ở Đông Thành.

Đông Thành: một quận ở trung tâm Bắc Kinh.

“Đúng vậy, thưa thầy.”

“Vậy quả thật rất xa, em đã đến đăng ký ở lại ký túc xá của trường rồi chứ?”

“Em tính một lát nữa sẽ đi đăng ký, trước lúc khai giảng chuyển vào luôn, thầy cứ yên tâm, em có thể tự mình xử lý được.”

Ngô Quốc Chung vui vẻ: “Để thầy yên tâm… Đứa nhỏ này vậy mà lại rất hiểu chuyện.”

Tưởng Nghiêu cúi đầu cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng, mái tóc hơi dài rủ xuống che đi đôi mắt của anh.

Hứa Bội Ni của tổ Tiếng Anh vừa từ trong lớp học thu bài tập của kỳ nghỉ hè đi vào văn phòng, phía sau còn có ba bốn học sinh cầm bài tập đi theo, cô quay đầu qua nhìn thấy một học sinh xa lạ đứng bên cạnh Ngô Quốc Chung, bèn cười hỏi: “Thầy Ngô, là học sinh trong lớp của anh à? Sao tôi chưa bao giờ gặp qua.”

Ngô Quốc Chung thuận miệng trả lời: “Lớp chúng tôi mới có học sinh mới tới, là một Alpha.”

Mấy người học sinh đang thở hồng hộc đi thu bài tập nghe thấy lời này ngay lập tức mắt của bọn họ liền sáng rực lên, nhìn về phía Ngô Quốc Chung bên này.

Sau khi nhìn rõ diện mạo bạn học Alpha mới chuyển tới kia lại xem như không có gì hứng thú, quay đầu lại tiếp tục đi thu bài tập hè.

Alpha thường là những người sở hữu những thuộc tính xuất sắc, hầu hết tất cả bọn họ đều có ngoại hình vượt trội, pheromone nồng đậm cộng với số lượng khan hiếm, bình thường đều rất được hoan nghênh. Nhưng cũng có một số Alpha không có đặc điểm gì nổi bật, cũng không khác gì so với những Beta bình thường. 

Ngoại hình của Tưởng Nghiêu hiển nhiên thuộc về vế thứ hai.

“Ồ học sinh chuyển trường sao?” Hứa Bối Ni chỉ mới đi dạy năm sáu năm chưa bao giờ thấy học sinh chuyển trường tò mò liền hỏi: “Trước kia em học ở trường nào?”

“Đông Thành Bát Trung.” Ngô Quốc Chung nói: “Tưởng Nghiêu, đây là giáo viên dạy Tiếng Anh của lớp chúng ta, cô Hứa.”

Tưởng Nghiêu cúi đầu: “Chào cô Hứa.”

“Xin chào.” Hứa Bối Ni cười cười: “Đông Thành Bát Trung là trường tốt số một số hai toàn thành phố, sao lại chuyển đến chỗ chúng ta nhỉ?”

“Cô quá khen rồi, Nhất Trung cũng là trường học tốt số một số hai.” Tưởng Nghiêu cười trả lời.

Tây Thành Nhất Trung và Đông Thành Bát Trung chính là “Một” và “Hai” trong số tất cả những trường trung học ở thành phố.

Tây Thành Nhất Trung: Trường trung học số một ở Tây Thành (một quận nội thành ở trung tâm Bắc Kinh).

Thành tích thi đại học hằng năm đều chênh lệch rất ít, ngai vàng luân phiên nhau cai trị, còn được gọi là trường học anh em, năm nay cậu so với tôi cao hơn, năm sau tôi lại giẫm lên chân cậu mà tiến về phía ngai vàng, loại “anh em tốt” này tương ái, tương sát nhiều năm đến nay vẫn bất phân thắng bại.

Tưởng Nghiêu nếu là từ Bát Trung chuyển tới, vậy thành tích hẳn là không kém bao nhiêu so với những học sinh ở Nhất Trung này.

Hứa Bối Ni thấy anh hỏi một đằng lại trả lời một nẻo cũng không truy hỏi tới cùng, hỏi xong lại quay sang nói chuyện phiếm vài câu sau đó chỉ đạo học sinh tiếp tục đi thu bài tập hè.

Ngô Quốc Chung nhìn đồng hồ, mắt thấy sắp tới giờ liền nói: “Các em ấy hẳn là đã lấy xong sách giáo khoa mới rồi, chúng ta về lớp thôi.”

“Vâng.” Tưởng Nghiêu đeo cặp sách, cúi đầu  điều chỉnh lại dây đeo, khi anh cúi xuống, chiếc kính gọng đen dày cộm trượt xuống một chút, kẹt ở giữa sống mũi cao.

“Chậc…” 

Anh giơ một ngón tay giữa đẩy kính lên trên.

Trong phòng học, người vây quanh hàng ghế phía trước so với lúc nãy đã nhiều hơn không ít. Chương Khả bắt chéo chân, đắm chìm trong ánh nhìn của mọi người, thân thể nhỏ gầy thẳng tắp, trong tay lại cầm quyển sách bị cuộn lại, nói vài câu lại lấy cuốn sách đánh vào lòng bàn tay bắt chước bộ dạng của một thuyết thư.

Thuyết thư: người kể chuyện.

“Tin tức này là sự thật! Tôi vừa mới đến chỗ giáo viên Hoá giao bài tập hè, từ xa đã nhìn thấy kế bên thầy Ngô là một nam sinh rất cao, chiều cao đó phải ít nhất phải tới một mét tám lăm, trực tiếp biến thầy Ngô trở thành một học sinh tiểu học ha ha ha…”

Bên cạnh cậu ta chính là lớp trưởng của lớp 1, Trần Oánh Oánh, cô nhấc chân đạp vào bàn Chương Khả một cái: “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, rốt cuộc có phải Alpha hay không? Đẹp trai không?”

“Ôi chao! Bà cô này, đừng hung dữ vậy chứ, dáng người cao như vậy sao có thể không là Alpha được? Tôi không nhìn thấy gương mặt ở phía chính diện của cậu ta nhưng dáng người kia… Chắc chắn là một nam sinh mạnh mẽ nha!”

“Hoá ra cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng của người ta sao?” Hàn Mộng - một Alpha khác của lớp 1 cười nhạo một tiếng, sau đó quay lại vuốt tóc một cái: “Tôi còn đang nghĩ xem, người kia đẹp trai như thế nào… Quên đi, tôi không quan tâm cậu ta có đẹp hay không, vị trí người đẹp trai nhất của Nhất Trung là của tôi, ai cũng không thể cướp được.”

Trần Oánh Oánh trợn trắng mắt: “Chỉ có cậu tự nhận mình là đẹp, cậu xem có Omega nào để ý đến cậu không?”

Hàn Mộng giận dữ giơ tay kiều lan hoa: “Trần Oánh Oánh! Đừng nói chuyện quá đáng như vậy!”

Tay kiều lan hoa (翘兰花指 ): Tay tạo hình giống một búp hoa sen, ý chỉ điệu bộ dịu dàng, nữ tính.

Trong lớp đa số mọi người đều đã đi nhận sách xong, cũng biết giáo viên chủ nhiệm một lát nữa sẽ tới nên tiếng nói chuyện so với vừa rồi bé hơn một chút. Tiếng rống này của Hàn Mộng so với Chương Khả lúc nãy có phạm vị ảnh hưởng rộng gấp mấy lần khiến cả phòng học đều có thể nghe thấy.

Ngay ở vị trí ở hàng cuối cùng gần cửa sổ phòng học có một người đang nằm ngủ cũng bị tiếng rống này làm cho giật mình.

“Cậu nhỏ giọng một chút đi!” Chương Khả hạ thấp giọng nói: “Đừng đánh thức ai kia!”

“Biết rồi, biết rồi, chỉ là vừa rồi không chú ý một chút thôi sao…”

Mọi người trầm mặc vài giây.

“Thầy Ngô rốt cuộc có tới hay không vậy?” Trần Oánh Oánh hỏi.

Vừa hỏi xong cửa lớp liền vang lên đùng một tiếng như tiếng sấm: “Các bạn học! Đã lâu không gặp!”

Ngô Quốc Chung thường ngày nói chuyện ôn hoà vừa bước lên bục giảng giống như được tiêm máu gà, giọng nói như chuông đồng đinh tai nhức óc.

Trần Oánh Oánh vỗ vỗ trái tim bé nhỏ bị dọa sợ trở lại chỗ ngồi: “Sớm muộn gì tôi cũng bị thầy Ngô dọa chết…”

Các học sinh khác cũng nhao nhao ngồi ngay ngắn trở lại, trong lớp học nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

Đi theo Ngô Quốc Chung là một nam sinh rất cao.

Nam sinh cúi đầu, mái tóc dài, ánh mắt bị che khuất nhìn không rõ khuôn mặt, chiếc kính gọng đen vừa dày vừa quê mùa che khuất nửa gương mặt.

Không có khí khái của một Alpha.

Sự tò mò và nhiệt tình của học sinh lớp 1 thoáng chốc giảm xuống hơn một nửa.

Chỉ có thế thôi à?

“Chúc các em có một kỳ học mới thật tốt.” Ngô Quốc Chung cười ha hả: “Cái khác lát nữa rồi nói tiếp, đầu tiên, giới thiệu một chút, học ký mới này lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến. Gặp nhau đã là duyên phận. Nào,  mọi người hãy nồng nhiệt chào đón học sinh mới!”

Dưới bục giảng rất phối hợp vang lên vỗ tay.

“Tưởng Nghiêu, em hãy giới thiệu mình với các bạn cùng lớp đi.”

“Vâng thưa thầy.” Tưởng Nghiêu cười cười “Xin chào mọi người, tôi tên là Tưởng Nghiêu.”

Anh xoay người cầm lấy phấn trên khay đựng, thoải mái viết hai từ lên bảng đen… Chữ thảm đến mức không dám nhìn thẳng.

Chương Khả che miệng lại, thì thầm nói: “Mẹ ơi… Cái này là chữ viết của con nít sao, so với tôi còn khó nhìn hơn…”

“Khụ khụ!” Trần Oánh Oánh ho hai tiếng.

Tưởng Nghiêu dường như không nghe thấy nói tiếp: “Như mọi người có thể thấy, tôi là Alpha.”

Hàn Mộng ở hàng cuối cùng hừ nhẹ một tiếng: “Không “thấy” ra.”

Cậu ta nói nhỏ đến mức chỉ có bạn cùng bàn nghe được, lén lút giơ ngón tay cái lên cố nén cười: “Thật sự không giống cậu.”

“...”

“Sở thích của tôi có rất nhiều, ví dụ như là đọc manga anime, xem phim, đọc tiểu thuyết… Đại khái là những thứ này.”

Ngô Quốc Chung chen vào một câu: “Có thích môn thể thao nào không?”

Phần lớn các Alpha đều thích chơi thể thao, ông hỏi như vậy là muốn Tưởng Nghiêu nhanh chóng hoà nhập vào nhóm Alpha trong lớp.

“Không, em đặc biệt không thích thể thao.” Tưởng Nghiêu trả lời: “Em thích ở nhà hơn.”

Ngô Quốc Chung bất lực.

“Được rồi, vậy chúng ta lần nữa nhiệt liệt hoan nghênh bạn học Tưởng Nghiêu gia nhập đại gia đình lớp 1 của chúng ta, sau này các em nhớ chiếu cố em ấy nhiều hơn nhé.”

Tiếng vỗ tay lúc này dường như còn có lệ hơn so với vừa nãy.

Ngô Quốc Chung nhìn xuống phía dưới: “Lớp chúng ta chỉ còn một chỗ trống thôi à? Tưởng Nghiêu em cứ ngồi ở hàng cuối cùng ngay chỗ cửa sổ đi, dù sao vóc dáng của em cũng khá cao… Này Doãn Triệt! Sao em lại ngủ rồi, mau tỉnh dậy đi!”

Mọi người vẫn còn đang vỗ tay chào mừng liền bị tiếng kêu này của Ngô Quốc Chung làm cho giật mình, đột ngột dừng lại.

Chương Khả nhìn về phía Trần Oánh Oánh làm một cái khẩu hình: “Vãi?”

Tưởng Nghiêu theo tầm mắt của mọi người nhìn về phía góc lớp, thấy cái người từ lúc anh tiến vào đến giờ vẫn luôn nằm bò trên bàn.

Người nọ mặc một cái áo hoodie màu trắng, mũ trùm qua đầu vốn đang rất yên tĩnh gối đầu lên cánh tay mà ngủ thì nghe thấy âm thanh vang dội của Ngô Quốc Chung gọi cậu bèn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Mũ được kéo xuống lộ ra một mái tóc loạn, có mấy sợi tóc giống như anten đứng trên đỉnh dựng thẳng lên, trông có chút ngốc nghếch rất đáng yêu.

Nhưng không biết vì sao mọi người xung quanh đều không lên tiếng chê cười cậu.

Lớp học này cũng tốt bụng quá đi, Tưởng Nghiêu nghĩ thầm.

“Có…”

Giọng nói của người nọ mang chút khàn khàn giống như vừa tỉnh ngủ, ngữ điệu mềm mại như bông. Biểu hiện trên gương mặt có chút mờ mịt, mắt chậm rãi mở ra, trong mắt còn vương ít tơ máu thoạt trông có chút hồng hồng.

Giống như một chú thỏ con.

Là kiểu khiến cho người ta cảm giác muốn yêu thương chiều chuộng ấy.

“Doãn Triệt, em mau lấy lại tinh thần đi, vừa bắt đầu học kỳ mới không nên uể oải như vậy đâu người trẻ tuổi! Phải tràn đầy năng lượng!”

“Vâng…” Doãn Triệt cúi đầu tựa hồ đang tỏ ra hối lỗi.

Ngô Quốc Chung thở dài: “Tưởng Nghiêu, em đi xuống dưới ngồi đi.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

“Vâng.”

Khi Tưởng Nghiêu đi tới hàng cuối cùng, Ngô Quốc Chung đã bắt đầu bài phát biểu của học kỳ mới dài đằng đẵng của mình, chẳng hạn như: “Năm 11 là một năm học hết sức quan trọng! Các em trong lớp có lẽ sẽ rất khẩn trương!” Đủ các loại câu từ sáo rỗng giống y như năm lớp 10, phát huy đầy đủ đặc tính của một giáo viên ngữ văn, đầy nhịp điệu, dõng dạc hùng hồn lấn át hết tất cả mọi tạp âm phía dưới.

Tưởng Nghiêu cất cặp sách xong, thấy trên bàn mình không có gì muốn hỏi bạn cùng bàn bên cạnh nên đi tới đâu để nhận sách, nhưng lúc quay đầu lại nhìn liền trông thấy đối phương lại đang nằm ngủ trên bàn.

Là một bé thỏ nhỏ rất ham ngủ.

Chỗ ngồi cuối lớp có không gian rất lớn, anh cũng rất thích vị trí này. Có thể làm càn một chút, chân có thể duỗi ra hoàn toàn, lại có thể đè lên bàn học ngồi đung đưa rất thoải mái.

Nhưng giờ phút này, Tưởng Nghiêu lại ngồi rất quy củ.

Trên bàn mình không có gì để xem thì nhìn sang bàn của người bên cạnh vậy.

Trên bàn Doãn Triệt có để mấy cuốn sách giáo khoa mới tinh, chúng đều có dấu vết lật xem qua, trên mỗi một quyển sách bìa đều được viết rất rõ:

Doãn Triệt.

Lớp 11 (1).

Ngay cả độ cong của dấu ngoặc đơn cũng vừa tròn vừa đẹp.

Tưởng Nghiêu nhịn không được lại nhìn người bạn cùng bàn đang ngủ say bên cạnh.

Lần này Doãn Triệt ngủ cũng không kéo mũ xuống, cái đầu xù lông nghiêng sang một bên, gương mặt quay về phía anh có lẽ là do ngại ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu xuống quá chói mắt.

Tưởng Nghiêu có chút xuất thần.

Trắng trắng mềm mềm giống như một Omega.

Cảm thấy chỉ cần đưa một ngón tay chọc vào sẽ phát ra một tiếng kêu đáng yêu như một bé thỏ nhỏ.

Anh nhìn một lúc rất lâu, đến khi Ngô Quốc Chung trên bục giảng rốt cuộc cũng phát biểu xong, tuyên bố kết thúc, không còn việc gì nữa đều có thể về nhà.

Trong phòng học lập tức sôi nổi trở lại khắp nơi đều nghe thấy tiếng thu dọn sách vở ầm ĩ, tán gẫu xem trưa hôm nay đi ăn ở đâu, hay cả tiếng phàn nàn đến mức điếc cả tai.

Chỉ có góc bên này rất yên tĩnh, người đang ngủ tựa hồ không bị quấy rầy chút nào.

Tưởng Nghiêu dựa vào tư tưởng hữu ái thuần khiết muốn xây dựng quan hệ tốt với bạn học mới liền ho nhẹ một tiếng, chầm chậm vươn tay nhẹ nhàng chọc lên má thỏ nhỏ đang say ngủ bên cạnh.

Hữu ái: tình cảm, tình yêu thương (giữa bạn bè tốt hay anh chị em ruột).

Mềm mại như mong đợi.

“Bạn học, tan học rồi cậu có thể thức dậy…”

Lời còn chưa dứt, cái ghế bỗng nhiên rung chuyển một cách dữ dội, một giây sau, trời đất quay cuồng trước mắt anh.

Anh cùng với cái ghế đều bị đá xuống đất.

Tưởng Nghiêu đứng hình mất vài giây.

Anh - Tưởng Nghiêu, bị người ta đạp ư?

Người bạn cùng bàn mới đá anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, có điều lúc này, đôi mắt đang mở vẫn đỏ hoe như lúc nãy nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.

“Muốn chết à?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp