[ABO] Để Ý Tôi Một Chút Đi

Chương 2


7 tháng

trướctiếp

Đêm trước ngày khai giảng, ở lớp 11-1.

Chương Khả: [Trời ơi! Một năm nữa là lên lớp 12 rồi! Môn Toán học của tớ còn không đạt nổi tiêu chuẩn, làm sao bây giờ đây!]

Trần Oánh Oánh: [Gào cái gì mà gào, lão nương đây qua một năm nữa sẽ phát tình cũng không có gào khóc thảm thiết như cậu.]

Chương Khả: [Mẹ kiếp, không hổ danh là chị Trần của tớ, lời này mà cũng dám nói ra ngoài!]

Trần Oánh Oánh: [Cũng chỉ là kỳ phát tình mà thôi, có cái gì không thể nói? Beta các cậu muốn cũng không có đâu.]

Hàn Mộng: [Haha vẫn là đám Alpha chúng ta tốt nhất, không có cái gì trói buộc, thuộc tính lại mạnh nhất trên đất liền này.]

Một beta khác: [Cậu có chắc không? Tớ thấy Alpha mới đến thì không được như vậy cho lắm.]

Trong nhóm chat im lặng một hồi lâu, lúc sau, cuộc trò chuyện lại được tiếp tục.

[Cậu ta tên là Tưởng Nghiêu đúng không? Nhìn có vẻ rất yếu ớt Alpha bình thường thì sẽ không cận thị mà, không phải sao? Tại sao cậu ta vẫn  phải đeo kính vậy.]

[Còn có mái tóc kia nữa tớ càng nhìn càng khó chịu, thật muốn thay cậu ta cắt hộ, cậu ta không thấy phiền khi bị tóc che mắt sao?]

[Lúc tôi nghe đến sở thích của cậu ấy liền biết đây là một trạch nam rồi, còn tưởng rằng lớp ta rốt cuộc cũng có một Alpha cao lớn, đẹp trai, uy vũ chứ. Về sau, tôi nhất định sẽ không bao giờ tin tưởng tin tức của Chương Khả được.]

[Có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ nói là Alpha chứ đâu có nói là soái ca đâu chứ, cái nồi này tôi cũng không cõng đâu!]

这锅我不背 (nồi này tôi không cõng): không nhận lỗi này.

Trần Oánh Oánh thấy xu hướng của cuộc trò chuyện càng ngày càng xa bèn đứng ra nói: [Được rồi, đừng đánh giá về diện mạo của người ta nữa, làm người thì phải lương thiện một chút, tốt xấu gì cũng là bạn học mới của chúng ta.]

Lúc này đột nhiên có người hỏi: [Này, hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao Doãn Triệt lại ra tay đánh bạn học mới thế?]

Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng.

Trần Oánh Oánh thân là lớp trưởng, đáng lẽ loại thời điểm này bình thường đều là người phá vỡ sự im lặng nhưng liên quan đến cái người kia, cô cũng không biết phải nói gì: [Doãn Triệt mắc chứng rối loạn căng thẳng khi ở gần Alpha, các cậu cũng không phải không biết điều đó mà, chắc hẳn là người kia là đâm vào họng súng.]

Nói đến Doãn Triệt, giáo viên và học sinh của Nhất Trung ai cũng đã từng nghe đến danh tiếng của cậu.

Nghe nói ba cậu là ông chủ của một công ty luật nổi tiếng có quan hệ thân thiết với thị trưởng, trong nhà có vô số các loại biệt thự, đồ đạc đều được thiết kế tinh xảo từ vàng nguyên chất. Bất kể những điều trên có xác thực hay không thì từ số dư năm chữ số trong thẻ cơm của Doãn Triệt có nhất định là thật.

Hai là bởi vì Doãn Triệt tính tình vô cùng kỳ quái.

Bình thường nhìn cũng chỉ có chút quái gở, độc lai độc vãng, nam sinh tuổi này hay đùa giỡn, giả ngầu là chuyện quá bình thường, chỉ cần ngoan ngoãn nghe giảng bài, làm bài tập về nhà đầy đủ, không gây phiền toái gì ở trong mắt giáo viên đều không tính là học sinh hư.

Độc lai độc vãng: cô độc, lầm lì, thờ ơ.

Tuy nhiên, Doãn Triệt là học sinh có một nửa vấn đề. 

Vấn đề của cậu là không thể để Alpha chạm vào.

Nghe nói là do bởi vì căng thẳng khi ở gần Alpha, nhưng bệnh nhân bình thường đều sẽ dị ứng với pheromone Alpha, vẫn có thể giao tiếp bình thường với các bạn trong lớp, dù sao Alpha cũng sẽ không phóng thích pheromone một cách bừa bãi.

Nhưng Doãn Triệt lại rất khác, chỉ cần là Alpha chạm vào người cậu một chút thì cậu sẽ giống như núi lửa ngủ đông đột nhiên phun trào rất hung dữ.

Điều đó càng giống với rối loạn ác cảm về Alpha hơn là rối loạn căng thẳng khi ở gần Alpha.

Hàn Mộng: [Tôi có kinh nghiệm sâu sắc về việc này.]

Vào ngày khai giảng đầu tiên, cậu ta cho rằng Doãn Triệt chỉ là một Omega dịu dàng, ngoan ngoãn, theo bản năng của một Alpha, cậu ta liền đi tới khoác vai đùa giỡn với cậu ấy.

Kết cục không khác gì Tưởng Nghiêu hai ngày trước.

Từ đó về sau, các học sinh lớp 1 đều biết rằng Doãn Triệt là một người không dễ chọc cũng không thích hòa nhập với lớp, ngay cả tạo nhóm không có giáo viên bọn họ cũng không kéo cậu ấy vào nhóm, thường hay đùa giỡn với nhau cậu ấy là một giáo bá.

Giáo bá: học sinh chuyên bắt nạt học sinh khác.

Mặc dù, có chút không hợp lý khi nói giáo bá của trường lại là một Beta, lại nói, ngoại trừ lần khai giảng, Doãn Triệt không ra tay đánh nhau gây chuyện, trong học tập hoàn toàn là một học sinh ngoan ngoãn nhưng mọi người vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng, không chút biểu tình kia lại nhao nhao gật đầu tán thành.

Ánh mắt lạnh lẽo, khí chất tỏa ra cũng lạnh như băng sương trông như muốn đánh nhau người khác vậy.

Hình mẫu giáo bá rất tiêu chuẩn lại vô cùng cân xứng.

Đêm trước ngày khai giảng.

Học sinh nội trú đều phải đến trường từ rất sớm.

Tưởng Nghiêu thu dọn xong hành lý, trải giường xong, sau đó quét dọn ký túc xá một lượt, lúc đi ra dính một thân đầy mồ hôi liền quyết định vào phòng vệ sinh tắm rửa bằng nước lạnh, tắm xong thuận tay giặt quần áo bẩn đã thay rồi tiếp theo mới nằm trở lại giường cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Nhất Trung quản lý điện thoại vô cùng chặt chẽ, không cho mang vào lớp học, khi nào trở về ký túc xá mới có thể chơi. Tuy nhiên, điều kiện ký túc xá cũng rất tốt, vừa rộng rãi, lại có phòng tắm riêng biệt, bốn giường. Giường ngủ của năm nhất đã sớm được chia xong nên lúc anh chuyển trường tới rất may mắn nhặt được phòng một người thanh tĩnh đến mức có chút cô đơn.

Vừa lướt điện thoại một lát, một cuộc điện thoại xuất hiện. Ấn nghe máy liền nghe thấy bên kia hét đến khản cả giọng: “Anh Nghiêu! Anh đi thì em phải sao đây! Bát trung từ trên xuống dưới già trẻ đều không có ai quản cả! Anh quay lại ngay đi! Em không thể nào chịu đựng cú sốc này một mình được đâu!”

Tưởng Nghiêu cầm điện thoại ra xa một chút xoa xoa huyệt thái dương nói: “Bài tập không giống nhau, tao không có cách nào sao chép cho mày được, mày mau tỉnh lại đi Triệu Thành.”

Triệu Thành nghẹn một cái: “Ách… Anh đang nói gì vậy? Em thực sự nhớ anh!”

“Bớt đi.”

“Thật sự nhớ ngài mà! Trước kia có ngài ở đây, ai cũng không dám đến chọc chúng ta hiện tại ngài đi rồi A Miêu A Cẩu đều đến khi dễ chúng ta ô ô ô…”

“Bọn mày không đi chọc người khác ai dám đến khi dễ bọn bây?” Tưởng Nghiêu nửa chữ cũng không tin: “A Miêu, A Cẩu bọn mày tự giải quyết đi, nếu thật sự không ứng phó được… Tao cũng không phải sẽ ở lại Tây Thành mãi, cuối tuần còn có thể về nhà, mày đến lúc đó báo lại cho tao.”

“Được! Có những lời này của ngài, tiểu nhân liền cảm thấy thật an tâm!” Triệu Thành tiếp tục thổi rắm cầu vồng, một lát sau đó đề tài lại đổi: “Anh Nghiêu, Nhất Trung thế nào? Nghe nói trường học của họ, nhiều Omega xinh đẹp hơn trường chúng ta có đúng không?”

Rắm cầu vồng: Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.

Mối quan hệ cạnh tranh giữa Bát Trung và Nhất Trung không chỉ tồn tại trong lãnh đạo nhà trường mà bất cứ điều gì cũng có thể đưa lên bàn cân so sánh được. Thành tích bằng nhau vậy thì so về nhan sắc, điều kiện, căn tin.

Ngay cả mèo hoang trong trường một đứa sinh ra mấy con cũng phải đem đi so sánh.

Tưởng Nghiêu nhớ lại lúc báo danh ngày đó gặp qua bạn cùng lớp, lớp 1 chỉ có hai ba học sinh là Omega, còn các lớp khác anh chưa thấy qua.

“Bộ dạng cũng được không có ai là đặc biệt kinh diễm…” À không đúng vẫn có một người, đáng tiếc lại là một Beta.

Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.

Còn đặc biệt hung dữ không đáng suy xét đến.

Triệu Thành: “Anh Nghiêu, tiêu chuẩn của anh cao hơn rồi à? Còn muốn kinh diễm.”

Trước kia Tưởng Nghiêu chọn bạn đời chỉ có một yêu cầu duy nhất mà cả Bát Trung đều biết — chỉ cần Omega, hết.

Cũng giống như nhiều tên đàn ông khác thích tìm minh tinh có gương mặt giống nhau, Tưởng Nghiêu người này lại thích loại Omega truyền thống, phải biết nghe lời, hiểu chuyện, ôn nhu hiền lành, thân thể mềm mại, còn phải yêu anh đến mức không thể nào kiềm chế, nguyện ý sinh cho anh một đàn con.

Có chút thô tục nhưng lại là điều nhiều người mong muốn.

“Trước kia chỉ là đùa giỡn.” Tưởng Nghiêu ngáp một cái: “Sang năm là trưởng thành rồi đương nhiên là phải nghiêm túc suy nghĩ một chút. Tao như vậy không được tìm một Omega chất lượng vừa có sắc vừa có tài, nhu thuận động lòng người sao?”

“Vâng vâng, ngài nói rất đúng nếu tiểu nhân  thấy được người thích hợp sẽ giới thiệu cho ngài.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

“Không cần, tao tự mình tìm.” Tưởng Nghiêu nhìn đầu giường, có chút xuất thần: "Thật ra thì nếu thật lòng thích tao, những thứ kia không có cũng chả sao cả.”

Triệu Thành buồn bực: “Hả? Trường chúng ta trong phạm vi mười dặm không phải tất cả những bé O đều thích mày à? Giống như hoa khôi trường chúng ta mỗi ngày đều mang bữa sáng cho mày vẫn không đủ chân thành sao?”

1 dặm: 1,609km ; 10 dặm: 16,09 km

Tưởng Nghiêu cười: “Vậy tao hỏi mày, mày cảm thấy cô ấy thích tao vì cái gì?”

“Cái này còn cần phải nói sao, đương nhiên là thích sự đẹp trai này của mày, thích thực lực của mày.”

“Vậy nếu như tao lớn lên rất bình thường, thực lực cũng bình thường, cô ấy còn có thể thích tao sao?”

“Cái này…” Triệu Thành do dự một chút “Cho dù không có những thứ này tính cách anh Nghiêu cũng không tồi mà.”

“Thôi đi tao là người kém cỏi, lại hay gây chuyện nữa, mày đã quên tao vì cái gì mà lại chuyển trường sao?”

“Ách…” Triệu Thành ấp úng, khó xử không biết nên trả lời như thế nào.

Tưởng Nghiêu cũng biết cậu ta không trả lời được: “Không nói nữa, tao muốn ngủ, mày mau đi làm bài tập đi.”

Triệu Thành vừa nghe hai chữ bài tập liền đau đầu lập tức đem chuyện kia ném lên chín tầng mây: “Ôi mẹ ơi, ngài đừng nói đến chuyện này, mẹ nó… Quên đi, chờ cuối tuần sau mày trở về rồi nói tiếp, mấy anh em đều đang chờ ngài trở về! Con phố phía sau trường tùy mày chọn!”

“Ừm được.”

Cúp máy xong, Tưởng Nghiêu đặt điện thoại sang chế độ máy bay, đặt đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ sáng rồi ném lên gối.

Mùa hè tháng chín còn chưa trôi đi, ký túc xá tuy được trang bị điều hoà nhưng cũng không có quá mát mẻ. Anh đắp một lớp chăn mỏng, thân trên trần trụi, cánh tay để ở bên ngoài, nằm ngửa nhắm mắt lại.

Thật yên tĩnh.

Vốn tưởng rằng sẽ không thích ứng được với hoàn cảnh mới, nhưng không nghĩ tới nơi này lại còn rất thoải mái.

Trong đầu suy nghĩ lung tung một hồi, cơn buồn ngủ liền ập tới. Tưởng Nghiêu thả lỏng cơ thể, chuẩn bị rơi vào giấc mộng.

“Rầm.”

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng vang lớn giống như có người đang dùng búa đập vào vật gì đó.

Ký túc xá học sinh bình thường tuyệt đối sẽ không truyền đến loại âm thanh này.

Tưởng Nghiêu nhíu mày nghiêng người đưa lưng về phía vách tường cũng lười quan tâm.

“Đùng! Đùng! Đùng! Kẽo kẹt…”

Cái quỷ gì thế này còn mang tới hai cái? Tính không để cho người ta ngủ hay sao?

Tưởng Nghiêu vén chăn lên mang dép lê đi về phía cánh cửa. Đi được nửa đường, nhớ tới mình còn đang ở trần lại quay trở về mặc bộ đồ ngủ vào thuận tiện đeo kính lên.

Đi đến ký túc xá 306 bên cạnh, anh lịch sự gõ cửa: “Xin chào bạn học, tôi là phòng 307 kế bên cậu có thể mở cửa hay không?”

Bên trong cuối cùng cũng im lặng, vài giây sau, cánh cửa mở ra

Tưởng Nghiêu sau khi thấy rõ người là ai cũng không muốn nói chuyện nữa.

Oan gia ngõ hẹp.

Bạn cùng bàn mới đứng trước mặt anh vóc dáng thấp hơn anh một chút mặc một bộ đồ ngủ bằng vải cotton kẻ sọc, mái tóc bồng bềnh mềm mại giống như vừa tắm rửa xong, không khí thoang thoảng mùi dầu gội bộ dáng nhìn rất ngoan ngoại trừ việc cậu đang cầm một con dao cưa trong tay.

Tưởng Nghiêu xác định mình không nhìn lầm lưỡi dao thật dài, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo đúng là cầm dao cưa.

Nếu không phải phía trên không dính máu một giây sau anh đã báo cảnh sát

Quy định ký túc xá của Nhất Trung rất nghiêm ngặt, lúc anh vào ở mang theo một con dao gọt hoa quả liền bị quản lý lục lọi kiểm tra tịch thu. Mà Doãn Triệt trong tay cầm con dao cưa dài như thế vẫn có thể mang vào ký túc xá.

Đúng là đặc quyền của người có quyền.

“Có việc gì không?” Doãn Triệt nhìn anh, ánh mắt không có nửa điểm thân thiện.

Dù sao cũng là đối tượng vừa mới động thủ vào hai ngày trước.

Lần trước Doãn Triệt đạp xong, liền nhấc cặp sách rời đi để lại tình huống anh bị bạn học mới vây quanh, vừa đỡ anh vừa mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức về Doãn Triệt, anh mới hiểu được nguyên nhân mình bị đạp.

Tưởng Nghiêu cũng không để chuyện này trong lòng, anh không biết người ta kiêng kị cái gì đã động chạm như vậy coi như là đáng đời. Hơn nữa, trong tam quan của anh, Beta và Omega đều là kẻ yếu, không cần phải so đo với kẻ yếu thật mất mặt.

Bất quá, Doãn Triệt trong lòng anh từ một con thỏ nhỏ đã biến thành một nhóc con hung dữ.

“Là cậu à, lần trước xin lỗi, tôi chỉ là muốn đánh thức cậu không có ý gì khác.”

Cho dù lúc đó có chút ý đồ hiện tại cũng không còn.

“À.” Ánh mắt Doãn Triệt nhìn anh vẫn lạnh lùng như trước “Cậu tới gõ cửa làm gì?”

Tưởng Nghiêu chỉ chỉ lưỡi cưa trong tay cậu: “Chỉ muốn hỏi ký túc xá của các cậu đây là…”

“Ký túc xá chỉ có một mình tôi.”

“À ra vậy.”

Đây chắc là ưu đãi của tầng lớp có đặc quyền.

Tưởng Nghiêu sửa lại từ ngữ: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu đây là…?”

“Tôi đang cưa gỗ.”

“Gỗ?”

Nhìn kỹ thì trên lưỡi dao quả thật có dính một ít dăm gỗ.

“Bằng không còn có thể cưa cái gì? Cậu không có nhận thức cơ bản sao?”

Tưởng Nghiêu chưa từng thấy giọng điệu điên cuồng như vậy cười cười cũng không định khách khí: “Mặc kệ cậu đang cưa cái gì có thể làm phiền bé tiếng một chút được không? Tôi ở kế bên bị cậu làm ầm ĩ đến mức không ngủ được.”

Nếu Doãn Triệt dám trả lời: “Liên quan rắm gì đến tôi.” anh cũng không ngại để cho tên Beta này lĩnh giáo cái gì gọi là áp chế tin tức tố.

Nhưng Doãn Triệt chỉ nhíu mày hỏi: “Rất ồn ào sao?”

Hoá ra vị này không hề biết.

Tưởng Nghiêu: “Đúng vậy, đặc biệt ồn ào.”

“Vì sao hai ngày trước không có ai đến tìm tôi?”

Ký túc xá đã mở cửa vài ngày trước, một số học sinh ở ngoại thành bèn vào ngày đó nhận phòng sớm. Tưởng Nghiêu nghe bạn học nói nhà Doãn Triệt ở thành phố này cách trường học không xa không viết vì lý do gì mà cũng vào ký túc xá sớm.

Về phần vì sao hai đêm trước ồn ào như vậy không ai tìm tới cửa… Có ai dũng cảm đến vậy sao?

Tưởng Nghiêu: “Chắc là do nghe không rõ ràng lắm, dù sao thì chỗ của tôi cũng rất ồn, không tin thì tôi ghi âm cho cậu nghe.”

“Không cần đâu, tối nay tôi sẽ không làm nữa, xin lỗi.”

Tưởng Nghiêu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lại có thể nói lý lẽ với cậu ấy, ngữ khí liền thả lỏng: “Ừm cậu chú ý một chút là tốt rồi. Vậy tôi không làm phiền nữa, mai gặp lại.”

Ánh mắt Doãn Triệt cổ quái nhìn anh một hồi hàm hồ trả lời một chữ: "Ừ” rồi ngay lập tức đóng cửa lại.

… Chưa bao giờ thấy có một người quái gở như vậy.

Tưởng Nghiêu trở lại phòng của mình, nằm xuống nghe một lát, cách vách im ắng không truyền đến bất kỳ âm thanh nào nữa, thở dài một hơi lại lần nữa nhắm mắt lại.

Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, tựa hồ nghe thấy có người gõ cửa mấy phòng ký túc xá bên cạnh. Thanh âm có chút lạnh lùng của Doãn Triệt cách một cánh cửa cũng có thể nhận ra không biết là đang nói cái gì.

Tưởng Nghiêu “Chậc” một tiếng kéo chăn qua đỉnh đầu che lỗ tai lại.

Vẫn không thích ứng được cho lắm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp