[ABO] Để Ý Tôi Một Chút Đi

Chương 5


7 tháng

trướctiếp

Chỉ trong tích tắc, một cơn giông bão đã ập đến đột ngột và mãnh liệt, ngoài cửa sổ đã có tiếng cuồng phong, mưa rào, sấm chớp.

Tưởng Nghiêu nhìn thấy quần áo ướt đẫm treo trên ban công bị gió thổi đến xoay tròn với tốc độ cao như con quay đành từ bỏ ý định giải cứu trong đầu.

Đi tắm, đánh răng, nằm xuống rồi bắt đầu một cuộc gọi video.

Sau vài tiếng bíp có người nhấc máy: 

“Anh ơi!”

Giọng nói giống như một viên kẹo trái cây làm dịu trái tim của anh: “Tiểu Nhu em đang làm gì vậy?”

Uông Tiểu Nhu, em gái của Tưởng Nghiêu do ba lớn cùng ba nhỏ sinh ra, là một Omega mà mọi người nhìn một lần đều yêu, Omega đáng bảo vệ nhất thế giới.

— Những điều đó đều xuất phát từ bản thân Tưởng Nghiêu. Tất cả các anh em đều phải thuộc làu làu.

Triệu Thành không chỉ từng một lần nói rằng việc lan truyền những câu danh ngôn như vậy sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của kẻ bắt nạt trường Đông Thành nhưng Tưởng Nghiêu là một kẻ muội khống*, căn bản không giấu được.

*Muội khống: thương yêu cưng chiều em gái đến mức quá đà.

Nghe nói có lần trên đường Tưởng Nghiêu bị một đám người chặn lại, cả hai đều đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm*, khí thế vô cùng doạ người chuẩn bị khai chiến đến nơi, đột nhiên Tưởng Nghiêu kêu dừng lại tay đưa vào trong áo khoác giống như đang lấy cái gì đó ra.

*Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.

Đối phương lập tức trở nên khẩn trương trên trán đổ mồ hôi. Thằng nhóc này mẹ nó còn có thể lấy ra được một khẩu súng sao? Giáo bá Đông Thành quả nhiên không phải người bình thường. Hay là chạy trước để giữ cái mạng này? Hay nên giữ sĩ diện đấu một trận tử chiến?

Khi mọi người đang suy nghĩ về vấn đề khó khăn giữa sự sống và cái chết Tưởng Nghiêu rốt cuộc cũng chạm được vào đồ vật ở trong túi áo khoác sau đó lấy ra —

Một túi hình dán công chúa Elsa đính đá lấp la lấp lánh.

“Thật ngại quá, vừa mới đến cửa hàng trang sức mua cho em gái tôi sợ bị hỏng.” Tưởng Nghiêu đặt cái túi hình dán xuống mặt đất hất cằm về phía đám người kia “Cùng nhau lên đi, tôi đang vội.”

Từ đó về sau, có một truyền thuyết biến thái khác về giáo bá của Đông Thành.

“Em đang làm bài tập về nhà, bài tập về nhà siêu nhiều luôn…” Uông Tiểu Nhu ngồi trong thư phòng bật đèn bàn trên gương mặt mũm mĩm lộ ra vẻ buồn rầu “Anh ơi nếu anh ở nhà thì tốt quá rồi, vì sao phải chuyển trường vậy?”

Vấn đề này Uông Tiểu Nhu trong kỳ nghỉ hè phải hỏi ít nhất một trăm lần, vừa nhận được tin còn khóc mất mấy ngày, trong thời gian dài Tưởng Nghiêu phải dùng hết sức lực thì mới dỗ được cô bé chấp nhận sự thật này.

“Anh không phải đã nói rồi sao, bởi vì anh muốn sớm một mình đảm đương một góc trời cho nên không thể ở nhà nữa.”

Uông Tiểu Nhu tuổi còn nhỏ, có cái hiểu cái không: “Vậy sau này khi em học trung học cũng phải dọn ra ngoài ở sao?”

“Không cần, em là Omega trời sinh là để được bảo vệ.”

“Hả? Vậy ba nhỏ…”

Tưởng Nghiêu ho một tiếng: “Ba nhỏ của chúng ta là ngoại lệ, Tiểu Nhu không cần học theo ông ấy chỉ cần làm một Omega ôn nhu, tốt bụng biết không?”

“Ôn nhu như ba lớn sao?”

“Ừ ôn nhu như ba lớn…Ai không phải Alpha vẫn là phải mạnh mẽ một chút…” Tưởng Nghiêu càng nói càng hỗn loạn dứt khoát chuyển đề tài “Hai người bọn họ đâu? Không giúp em làm bài tập về nhà à?”

Uông Tiểu Nhu nghiêng đầu: “Bọn họ đi xem phim rồi, kêu em ở nhà một mình phải ngoan ngoãn.”

“...”

Nhà bọn họ quả nhiên là gia đình kiểu nuôi thả.

Bên ngoài mưa không ngớt, thi thoảng lại có một tia chớp trắng xoá đánh xuống khiến ký túc xá trở nên nhợt nhạt trông giống như một bộ phim kinh dị.

“Tiểu Nhu, chỗ em có sấm sét không?”

“Có nha, ồn ào lắm luôn làm phiền em làm bài quá đi.”

“Em không sợ sao?”

“Không có gì đáng sợ hết, chỉ là âm thanh có chút lớn một chút.”

“Thật dũng cảm.” Tưởng Nghiêu cười cười lại buột miệng nói ra câu tiếp theo “Vậy em có sợ sét đánh không?”

Hỏi xong mới cảm thấy đúng là một câu hỏi vô nghĩa.

Bình thường người sợ mưa dông đều sợ sấm sét nào có không sợ sét đánh chỉ sợ tia chớp.

Uông Tiểu Nhu quả nhiên trả lời: “Không sợ nha, sét có gì đáng sợ?”

Phải sét có gì đáng sợ…

Tại sao nhóc thỏ con đó lại sợ như vậy?

“Rầm!”

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng động lớn.

Uông Tiểu Nhu trong điện thoại cũng nghe thấy hoảng sợ hỏi: “Anh ơi âm thanh gì vậy?”

“Không có gì, phỏng chừng là gió thổi ngã cái gì đó.” Tưởng Nghiêu qua người xuống giường mặc quần áo vào, một tay cài nút “Em mau làm bài tập về nhà đi nếu không biết thì gửi cho anh, làm xong thì đi ngủ sớm một chút, anh đi học bài đây.”

“Vâng, tạm biệt anh!”

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Nghiêu đeo kính lên, đi ra khỏi ký túc xá. Hành lang yên tĩnh giống như ngoại trừ anh ra không ai nghe thấy tiếng động lớn kia hoặc là không có gì bất ngờ.

Anh đi đến phòng 306 bên canh gõ cửa hai lần.

Qua gần một phút, cửa mới mở ra Tưởng Nghiêu còn chưa kịp há miệng Doãn Triệt đã nói trước: “Xin lỗi.”

“Ừ?”

“Tôi chỉ là sơ ý làm vỡ một cái bình gốm quấy rầy đến cậu rồi.” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

“Bình gốm?” Tưởng Nghiêu không thể tưởng tượng nổi “Hết gõ rồi đến bình gốm, Doãn thiếu gia, có phải cậu đã quen sống trong ăn cơm áo gấm đến đây trải nghiệm cuộc sống của người nguyên thuỷ không?”

“... Cút.”

Doãn Triệt xoay người đóng cửa chuẩn bị tiến khách.

Đóng cửa được một nửa thì bị cản lại.

“Sợ à?”

Hành lang đột nhiên sáng lên lại một tia sét giáng xuống, tay Tưởng Nghiêu chống lên cánh cửa dùng thân thể ngăn cản tia sét kia. Khuôn mặt dưới ánh sáng không được rõ ràng lắm, đồng tử sau tròng kính…Dường như không phải là màu đen thuần khiết.

“Sợ thì nói, không có gì là mất mặt cả.” Tưởng Nghiêu nhìn cậu cười, thân thể cúi xuống cách cậu càng ngày càng gần “Ai cũng có thứ mình sợ, Alpha cũng vậy huống chi cậu chỉ là Beta.”

Doãn Triệt hơi sững sờ.

Cậu đột nhiên phát hiện Tưởng Nghiêu thật sự rất cao, đỉnh đầu cơ hồ sắp đụng phải khung cửa.

“..... Tôi không sợ, Beta thì làm sao chứ, không được nhát gan hơn Alpha các cậu à.”

“Ha ha, lời này của cậu rất giống phong cách ba nhỏ của tôi.”

“Ba cậu cũng là Beta?”

“Không, ông ấy là một Omega tuy nhiên đặc biệt rất mạnh mẽ, đến bây giờ có đôi khi tôi còn có thể bị ông ấy đè xuống đánh, một chút đánh trả để tìm đường sống cũng không có, haiz!”

Đương nhiên, anh cũng không dám đánh trả, nếu không sợ là sẽ bị người ba Alpha của anh đánh đến lục thân không nhận.

Hổ dữ không ăn thịt con là điều không xuất hiện trong gia đình bọn họ.

Bảo bối nhà bọn họ chỉ có ba nhỏ của anh, Uông Tiểu Nhu miễn cưỡng coi là tiểu bảo bối, về phần anh thì đại khái chỉ giống như khi nào cần đưa tiền nạp điện thoại thì mới nói chuyện một lần.

Doãn Triệt không quá tin tưởng: “Omega còn mạnh hơn Alpha?”

“Nếu cậu không tin thì ngày khác có thể đến nhà của tôi cho cậu nhìn xem như thế nào.”

Doãn Triệt im lặng.

Tưởng Nghiêu cũng ý thức được lời này có chút đường đột.

Anh và vị bạn cùng bàn này quen biết chỉ mới có một hai ngày, buổi sáng còn mới cãi nhau, buổi tối cứ như vậy mà tuỳ tiện mời đối phương đến nhà mình quả thật có chút kỳ quái.

“Khụ. Tôi đứng ở cửa nửa ngày trời cậu không tính mời tôi vào ngồi?”

“Trong phòng tôi rất loạn.”

“Không sao, tôi không ngại.”

“..... Vậy cậu cứ tuỳ ý.” Doãn Triệt buông tay Tưởng Nghiêu thuận thế đẩy cửa đi vào, đóng cửa sau lưng lại quay đầu liền thu hết toàn cảnh ký túc xá không lớn lắm vào mắt.

“Tôi nói này… Cậu có hiểu lầm về từ “lộn xộn”?”

Ký túc xá của Doãn Triệt căn bản không hề hợp với chữ “loạn”.

Trên mặt đất không tì vết, bình gốm vừa mới vỡ đã quét sạch sẽ. Sách giáo khoa trên giá sách được sắp xếp gọn gàng theo từng môn học, ba cái giường trống ngoại trừ một cái để hành lý, hai cái còn lại không có vật gì khác.

Tưởng Nghiêu nhớ tới ba cái giường trống trong ký túc xá của mình đều đã chất đầy quần áo và giày dép của anh liền cảm thấy thật xấu hổ.

Nếu không muốn nói là ký túc xá lộn xộn thì trong phòng Doãn Triệt có rất nhiều thứ kỳ quái. Trên giá sách không ai dùng bày toàn là những đồ thủ công mỹ nghệ, Tưởng Nghiêu tùy ý xem một chút, chủ yếu đều là đồ chơi làm bằng gỗ, còn có dây thừng, đất sét, con dấu cao su, nỉ len vân vân.

Thứ nổi bật nhất vẫn là một lọ sao giấy đầy màu sắc đóng gói trong chai thuỷ tinh chỉ mới đây một phần năm.

“Cậu còn gấp sao nữa à? Em gái tôi đã mất hứng thú với thứ này sau khi học lớp ba.”

“Thỉnh thoảng gấp.” Doãn Triệt ngồi xuống bàn học của mình nhìn anh “Cậu có việc gì không?”

Lúc này, ngoài cửa sổ lại xuất hiện một tia chớp Tưởng Nghiêu nhìn thấy thần sắc người trước mặt không có thay đổi gì nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại nhanh chóng nắm thành nắm đấm.

Nhóc thỏ nhỏ này rất cố gắng trong việc giả vờ bình tĩnh.

Tưởng Nghiêu đi tới bên cạnh cậu kéo một cái ghế ngồi xuống, khuỷu tay chống xuống bàn học, bàn tay chống cằm: “Tôi muốn tìm người giúp tôi học từ vựng, cậu có thể giúp đỡ không bạn cùng bàn thân mến?”

“..... Loại bỏ tiền tố đó đi.”

“Tiền tố nào?”

“Thân ái.”

“Aiz!” Tưởng Nghiêu cười đáp một tiếng.

“...”

Bình thường ngay cả những người nguyện ý nói chuyện với cậu Doãn Triệt cũng rất ít khi gặp phải chứ đừng nói là không biết xấu hổ như vậy.

“Cậu đi ra ngoài.” Doãn Triệt cố gắng bình thản nói “Coi chừng tôi đánh cậu.”

“Làm thế nào cậu đánh bại được tôi? Không phải cậu bị căng thẳng sao? Ồ… Tôi hiểu rồi, Alpha không thể chạm vào cậu nhưng cậu lại có thể chạm vào Alpha? Điều này cũng quá tiêu chuẩn kép đi.”

“Ai cần cậu quản.”

“Được tôi mặc kệ nhưng là vì cậu cùng tôi cãi nhau, cậu phải giúp tôi trả từ vựng được không?”

Doãn Triệt nhíu mày rối rắm trong chốc lát cuối cùng cũng không tình nguyện mở sách từ vựng ra, người lạnh lùng bình thường nói không nhiều lắm trực tiếp bắt đầu trả bài:

“Vứt bỏ.”

“Abandon.”

"Không bình thường."

“Abnormal.”

"Ngoài ý muốn."

“Aident.”

"Giam cầm."

“Arrest.”

...

Tưởng Nghiêu càng trả càng lười, lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Cậu chọn từ… Tại sao tất cả đều đáng sợ như vậy?”

“Tôi thích như vậy không được? Không được thì cậu mau chóng cút đi.”

“Trả, đương nhiên phải trả.”

Doãn Triệt lại chọn tiếp hai mươi từ cuối cùng cũng bình thường một chút kiểm tra xong bèn khép sách lại nói: “Cũng khá thuộc bài đấy chứ.”

“Chứng tỏ tôi học bài rất nghiêm túc.” Tưởng Nghiêu cười cười.

Anh đây từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, không thành thạo mới là lạ.

“Còn gì nữa không? Tôi còn phải làm bài tập.” Trên giá sách của Doãn Triệt đặt không ít sách bài tập làm thêm các môn đều có đủ.

Tưởng Nghiêu dịch ghế: “Tôi nhìn được chứ? Xem cách cậu học như nào?”

Lúc làm bài bên cạnh có người nhìn chằm chằm thật ra rất không được tự nhiên, người bình thường nhất định đều sẽ cự tuyệt nhưng Doãn Trận chần chờ một lát lại đẩy sách luyện tập vào giữa.

“Có thể cậu nhìn không hiểu.”

“Khẩu khí không nhỏ nha.” Tưởng Nghiêu đọc sơ lược đề bài quả thực có chút khó nhưng không đến mức không hiểu.

Có vẻ như con thỏ nhỏ này đã hiểu lầm về chỉ số IQ của anh. Tuy rằng bộ dáng hiện tại của anh thoạt nhìn quả thật chỉ số thông minh không cao.

Ánh đèn bàn ấm áp làm cho người ta vô thức đắm chìm tập trung vào những thứ trước mắt dần dần bỏ qua tiếng sấm chớp nhoáng bên ngoài.

Đầu hai người bọn họ dựa rất gần, mấy sợi tóc đều nhẹ nhàng chạm vào theo lý thuyết hẳn là sẽ sinh ra chút phản ứng hóa học nhưng Tưởng Nghiêu chỉ cảm thấy hứng thú với omega, Doãn Triệt chỉ cảm thấy hứng thú với đề tài trong sách, hai người cứ thế làm đề toán một tiếng đồng hồ trong hoà bình và yên tĩnh.

Tưởng Nghiêu duỗi thắt lưng, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay hơn mười một giờ lại nhìn ngoài cửa sổ mưa cũng ngừng.

“Đêm nay đến đây đi, tôi cũng phải trở về ngủ.”

Doãn Triệt đang cắn cây bút nhíu mày trầm tư nghe anh nói như vậy ngẩng đầu lên: “Trở về?”

“Nếu không thì sao? Nhóc con đây là muốn giữ tôi lại qua đêm đó hả?”

Lần đầu tiên Doãn Triệt nghe anh gọi kiểu này: “Cậu đang mắng tôi à?”

“Không phải mắng cậu mà là cảm thấy cậu đáng yêu giống như bé thỏ con nhưng gọi là thỏ con quá thì quá buồn nôn cho nên gọi cậu là nhóc con.”

Doãn Triệt nghi ngờ: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Tất nhiên là giả.

Doãn Triệt rũ mắt lông mi thật dài bóng loáng mím môi: “Cảm ơn.”

... Thật sự tin rồi sao? Đơn giản như vậy sao?

“Cậu trở về đi.” Thanh âm Doãn Triệt trở nên bớt lạnh lùng hơn “Ngày mai gặp.”

“... Ừm.”

Trở lại ký túc xá của mình, Tưởng Nghiêu nằm lên giường thở phào nhẹ nhõm.

Hiếm khi được chăm sóc Beta một lần.

Thằng nhóc này... Tuy rằng không ngoan ngoãn như lúc mới gặp, nhưng hình như cũng không đáng sợ như trong lời đồn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp