[ABO] Để Ý Tôi Một Chút Đi

Chương 12


7 tháng

trướctiếp

Trước cửa trường Trung học Rạng Đông.

Bầu trời chỉ còn sót lại vài tia tàn quang, đèn cảm ứng hai bên đường khi màn đêm phủ xuống, tự động sáng lên.

“!” Dương Diệc Nhạc bị dọa sợ: “Ra là đèn đường sao…”

“Ừ, đừng sợ.” Doãn Triệt tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào mỗi một người đang ra khỏi cổng trường.

Dương Diệc Nhạc trông thấy sắc trời càng lúc càng tối, chần chừ nói: “Cảm ơn cậu đã theo tôi cùng tới đây… nhưng tiết tự học buổi tối cũng sắp bắt đầu rồi, nếu cậu không nhanh trở về, cô và các bạn đều sẽ lo lắng đó, dù sao hôm nay cũng xong rồi…”

“Không sao, sẽ không có ai lo lắng cho tôi đâu, cậu yên tâm.”

“...”

Việc này còn khiến cho người ta lo lắng hơn đó được không, Dương Diệc Nhạc nghĩ trong lòng.

“Cậu chắc chắn là hắn ta học ngoại trú chứ?” Doãn Triệt hỏi.

Học ngoại trú: học sinh chỉ lên lớp học, không ở lại trường.

“Ừ, tôi từ chỗ Chương Khả nghe ngóng được.”

“Vậy thì tiếp tục đợi thôi.”

Dương Diệc Nhạc gật đầu, đưa tầm mắt ra xung quanh cổng trường, đồng thời cũng lén lút liếc người bên cạnh mấy lần.

Những lời đàm tiếu về Doãn Triệt ở trên lớp luôn không được tốt lắm, mọi người đều nhất trí cho rằng tính cách của cậu ấy có phần cô độc cổ quái, Dương Diệc Nhạc mới đầu cũng cho là như vậy, ngoại trừ bình thường cậu đi thu bài tập ra, chưa bao giờ trò chuyện qua với Doãn Triệt. Nhưng tối nay, hai người họ đợi liền một tiếng đồng hồ, cũng trò chuyện được vài câu, Dương Diệc Nhạc bỗng cảm thấy, thật ra Doãn Triệt ấy à… cũng không có đáng sợ giống như trong lời đồn.

“Hôm đó cậu đã quẹt hắn bị thương phải không?” Doãn Triệt bất thình lình hỏi.

Dương Diệc Nhạc giật mình, vội đáp: “Ừ, hắn ta chạm vào tớ… trong lúc tức giận, tôi rút dao thủ công rạch xuống một nhát, vốn dĩ chỉ tính doạ hắn ta một chút, nhưng không cẩn thận cắt trúng hắn… tôi vừa nhìn thấy máu liền bị doạ sợ đến mức bật khóc rồi.”

“Hắn ta có phản ứng lại không?”

“Ban đầu hắn ta rất tức giận, lại lôi kéo tôi, nói tôi phải bồi thường cho hắn, nếu không liền sẽ tìm ba của tôi đến, sau đó tôi lại rạch dao xuống, hắn ta bị doạ sợ bèn chạy đi mất…”

“Thứ hèn nhát.” Doãn Triệt nói: “Vậy cậu có chỗ nào không ổn không?”

Dương Diệc Nhạc bĩu môi, vành mắt có chút đỏ lên, nói: “Tôi biết… Tôi không nên không có phòng bị như vậy, hắn ta hỏi đường tôi liền đi cùng với hắn ta, kết quả đi vào nơi không có một bóng người, bị hắn ta chiếm tiện nghi, sao tôi có thể ngốc như vậy chứ…”

Doãn Triệt lắc đầu tiếp tục nói: “Tôi không phải nói tới cái này, cậu đồng ý dẫn đường cho hắn ta là bởi vì cậu lương thiện, lương thiện không có tội, cái sai chính là những kẻ lợi dụng sự lương thiện của người khác mà làm càn. Ý của tôi là, lần sau còn gặp phải loại chuyện như vậy nữa, nhất định phải lưu lại bằng chứng, bằng không trường học sẽ không thể giúp được cậu, có khi còn bị hắn ta cắn ngược một phát nữa, vu khống cậu cố ý gây thương tích, biết chưa hả?”

Dương Diệc Nhạc ngây người, vành mắt lại càng đỏ hơn, cậu ta nói: “Hu… tôi biết rồi, Doãn Triệt, cảm ơn cậu.”

“Không có gì, lát nữa tôi sẽ cố gắng lấy được bằng chứng.”

“Ừ… nhưng cậu tuyệt đối đừng lấy đá chọi đá với hắn ta, dù sao hắn cũng là một Alpha, hai người chúng ta không thể chế ngự được hắn đâu, nhưng mà hôm nay tớ có mang theo…”

“Suỵt, là người đó sao?” Doãn Triệt bỗng nhiên hạ thấp giọng.

Dương Diệc Nhạc không khỏi cảm thấy run rẩy trong lòng, lập tức nhìn về phía cổng trường.

Một tên Alpha không cao không thấp, vóc dáng hơi mập vừa mới bước ra khỏi cổng trường, vác cặp sách bên vai, một tay nhát vào túi quần, nghênh ngang đi về phía của bọn họ.

Hai người họ trốn ở chỗ cua quẹo, trong nhất thời sẽ khó bị phát hiện, Doãn Triệt làm một động tác tay ám thị cho Dương Diệc Nhạc ngồi yên tại chỗ, còn bản thân mình lại tự đi ra đó.

Tâm tình của Vương Bằng Huy mấy hôm nay đều không được tốt, vết thương trên cánh tay còn chưa lành hẳn, để lại một vết sẹo vô cùng khó coi, tương đối ảnh hưởng đến hình tượng của hắn. Trường học cũng đã đưa ra cảnh cáo lần thứ hai, quá tam ba bận, nếu hắn tiếp tục tái phạm sẽ lập tức bị đuổi học.

Nếu chỉ mới cách có mấy tháng đã lại gây chuyện bị trường đuổi học, ba chả hắn có khả năng sẽ đánh chết hắn ta mất, nếu như nghiêm trọng hơn còn có thể chặn hết tất cả các thẻ của hắn, vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ sống không bằng chết mất.

Vậy nên hai ngày nay, Vương Bằng Huy đều rất an phận, không dám liếc mắt nhìn chằm chằm vào đám Omega xinh đẹp ở trường, sợ bản thân lại nhịn không được mà làm càn, cũng sợ giống như lần trước chọc ghẹo trúng một Omega phát điên rút dao ra.

Thấy một chai nước rỗng nằm kế bên thùng rác ở bên đường, Vương Bằng Huy nhịn không được liền đá chai nước một cái, vừa đi vừa đá, càng đá lại càng bực dọc.

“Mẹ nó!”

Chai nước rỗng bị đá lệch sach một bên, đụng vào chân một người khác.

Vương Bằng Huy ngẩng đầu lên nhìn, vốn dĩ tính xem như không có chuyện gì xảy ra mà đi vòng qua, nhưng ánh mắt vừa khéo chạm vào mắt đối phương nhất thời không thể dứt ra được.

Ánh sáng đèn đường chiếu xuống phác hoạ rõ đường nét cao gầy của người kia, chiếu rọi đến mức mà xung quanh đối phương dường như đang phát sáng vậy, gương mặt nhỏ vừa trắng lại vừa đẹp, chỉ có sắc mặt là có chút lạnh lùng.

Vương Bằng Huy lén nuốt nước miếng một cái.

Vãi, cái này mẹ nó đúng là đẹp thật đấy.

“Bạn học, thật ngại quá, là tôi không chú ý, hi hi.” Hắn ta nở nụ cười

Doãn Triệt chau mày lại rồi nói: “Cậu làm dơ quần của tôi rồi.” 

Vương Bằng Huy vội nắm bắt cơ hội, hắn ta nói: “Aiya, vậy thì thật xin lỗi, tôi bồi thường cho cậu nhé! Bao nhiêu tiền? Hay là… tôi giúp cậu giặt nó?”

“Không cần đâu, đền tiền đi.”

“Được, vậy tôi chuyển khoản cho cậu, kết bạn nhé?”

“Ừ.”

Vương Bằng Huy lập tức tiến lên rồi nói: “Số điện thoại của cậu là số mấy?”

Doãn Triệt thuận miệng đọc ra một dãy số.

Sau khi nhập xong, Vương Bằng Huy liền đưa điện thoại qua cho cậu xem rồi hỏi: “Cậu xem thử số nhập đã đúng chưa?”

Gương mặt của một Alpha đột ngột sáp tới, thiếu chút nữa là đụng vào mặt cậu, Doãn Triệt nhanh chóng lùi về sau một bước: “Cậu muốn làm gì?”

Vương Bằng Huy nhìn ngó xung quanh, học sinh ngoại trú cơ bản đã về nhà rồi, học sinh nội trú cũng đã trở lại trường học, trên đường không còn mấy người, lá gan của hắn cũng lớn hơn một chút, hắn ta mỉm cười với Omega tú sắc khả xan này, vươn tay muốn choàng lên vai cậu, nói: “Không làm gì cả, gặp được nhau tức là có duyên, tôi cảm thấy hai chúng ta khá hợp nhau đó.”

Tú sắc khả xan: xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương.

“Đừng động vào tôi, tránh ra.”

“Tính tình cũng thật nóng nảy… đụng một chút thì đã làm sao? Cũng đâu có mất đi miếng thịt nào của cậu, Omega chưa từng bị Alpha đụng chạm thì cuộc đời sẽ không thể hoàn chỉnh được đâu.”

“Tôi không phải là Omega.”

“Cậu lừa ai chứ, xinh đẹp như vậy, để anh đây sờ một chút nào…”

Doãn Triệt nghe xong liền cảm thấy buồn nôn, lùi về phía sau nhiều lần, điện thoại để ở trong cặp đang ghi lại tất thảy những lời nói mang đầy tính chất quấy rối kia của Vương Bằng Huy.

Sờ cái gì mà sờ? Sớm biết như vậy cậu đã xách dao theo rồi, dưới tình huống “tự vệ chính đáng”, nhắm vào chỗ hiểm trên người hắn ta mà chém xuống hai nhát dao, khiến cho hắn ta cả đời này cũng “héo tàn” luôn.

“Đồng phục này của cậu, là đồng phục của Nhất Trung nhỉ? Lớp nào thế? Sau này anh đây qua đó chơi với cậu…”

Vương Bằng Huy vẫn không ngừng tiến lại gần cậu, Doãn Triệt hít một hơi thật sâu, đang tính chuẩn bị nổi giận thì trong ánh mắt cậu đột nhiên lướt qua một bóng người cách đó không xa.

Dáng người rất cao, lúc chạy nhanh tạo ra làn gió thổi bay mái tóc dài, lộ ra hàng lông mày đậm nét khí khái, hào hùng. Chỉ là ánh mắt vẫn bị cặp kính ấy che khuất như cũ, phản chiếu ánh đèn đường, nhìn không rõ lắm.

Doãn Triệt khẽ run lên.

Đó là… bạn cùng bàn của cậu?

Vương Bằng Huy nhân lúc cậu đang thẫn thờ bất độc tại chỗ liền đặt tay mình lên eo của cậu, nói: “Cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi sao? Như vậy mới giống Omega chứ…”

Nét mặt Doãn Triệt trong nháy mắt trầm xuống: “Cậu—”

“Aaaa!”

Bất thình lình, một tiếng hét vang lên khiến cho hai người đều bị kinh hãi.

Hai tay Dương Diệc Nhạc cầm đèn pin tự vệ xông lên, cậu ta nói: “Cái tên lưu manh này! Không cho phép mày động vào cậu ấy!”

Con ngươi của Doãn Triệt chợt co lại.

Vương Bằng Huy còn chưa kịp thích ứng được chuyện gì đang xảy ra đã bị Dương Diệc Nhạc cầm đèn pin tự vệ đập vào đầu, cây đèn pin vừa tiếp xúc với cơ thể hắn lập tức truyền vào đong điện khiến hắn ta bị sốc điện đến hai mắt trợn tròn, đầy óc mê man, tay chân bủn rủn.

“Đủ rồi! Dương Diệc Nhạc!” Tưởng Nghiêu kịp thời chạy tới: “Một chút là được rồi, chích điện lâu quá sẽ xảy ra án mạng đó.”

“A!” Dương Diệc Nhạc vừa nghe thấy câu này liền bị doạ sợ đến mức lập tức buông lỏng hai tay, cây đèn pin ngừng điện rơi xuống mặt đất, lăn mấy vòng tới chỗ của Doãn Triệt.

Doãn Triệt hơi cúi đầu xuống, đầu óc đỡ đẫn.

Vương Bằng Huy bị chích điện mất mấy giây, thần trí không còn tình táo mà choáng váng lắc lư tại chỗ vài cái, một tiếng “ầm” vang lên, trực tiếp ngã xuống đất.

Dương Diệc Nhạc bị doạ sợ đến ngây người, ấp úng nói: “Hắn ta, hắn ta, hắn ta sẽ không chết chứ?”

“Chưa chết, chỉ là bị choáng mà ngất đi thôi.” Tưởng Nghiêu nhìn cũng chẳng thèm nhìn, anh quay người cúi xuống nhặt cây đèn pin tự vệ kia lên, quăng đi, ném cây đèn pin đó bay đi thật xa, rồi quay đầu lại nhìn người trước mặt, nói: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Doãn Triệt không nói lời nào, đôi môi trắng bệch tựa hồ run bần bật, nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện, dường như toàn thân cậu đều đang run rẩy.

“Không sao rồi, tôi đã quăng thứ đó đi rồi.”

Doãn Triệt vẫn im lặng như cũ, giống như bị câm rồi vậy.

Tưởng Nghiêu thoáng cúi đầu xuống, khuôn mặt của anh ghé sát lại gần mặt cậu, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nâng tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc cậu an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Doãn Triệt kinh ngạc, tỉnh táo quay lại nhìn vào mắt anh.

Tóc mái của Tưởng Nghiêu lại rơi xuống, dài qua lông mày khiến đôi mắt của anh giống như mờ mờ ảo ảo. Nhưng vào lúc này đây, hai người họ cách nhau không quá 7-8 cm, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt của cả hai, tất cả sự chú ý chưa từng có trước đây, hoặc là những chi tiết nhỏ chưa từng xác định trước đây, đều không còn dấu được dưới ánh đèn đường.

——Màu sắc con ngươi của Tưởng Nghiêu, là màu nâu tối.

Màu nâu tối đến mức không hiện rõ màu sắc, càng nhìn càng giống như màu bạc sáng lúc ẩn lúc hiện, màu bạc sáng ẩn sâu dưới màu nâu tối, khi có ánh sáng chiếu vào mới xuất hiện, đi kèm với đó là một cỗ nguy hiểm và chèn ép khiến đối phương không dám trực tiếp nhìn thẳng.

“Nhìn tới mức thất thần rồi sao?” Tưởng Nghiêu mỉm cười vớicậu, lùi về phía sau, đôi mắt đó lại nhìn không rõ nữa, anh nói: “Nhóc con, tỉnh táo lại đi.”

Câu nói này giống như có tác dụng chiêu hồn về vậy, Doãn Triệt đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng lúc nãy, không biết vì sao, bỗng nhiên đều tan thành mây khói.

… Giống như thật sự nhìn đến mê mẩn rồi.

… Mất mặt thật đấy.

“Không sao là tốt rồi, nếu còn chỗ nào không thoải mái, nói với anh đây.”

“Ừ…”

Dương Diệc Nhạc đứng một bên lo lắng cả một lúc lâu, gấp đến nức sắp khóc rồi, liền nói: “Làm sao đây, cứ để hắn ta nằm ở đây sao? Có phải tôi đã gây ra họa lớn rồi không?”

“Đừng gấp gáp, không sao đâu.” Tưởng Nghiêu lấy điện thoại di động ra, anh nói: “Mọi người đều đang đi tìm hai người đó, tôi gọi bọn họ tới đây, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút làm sao để xử lý cái tên đầu heo mập ú chết tiệt này.”

Đám người Chương Khả nhận được điện thoại, lập tức vội vàng kéo đến, còn có một nam sinh lạ mặt đi theo tới.

“Đây là anh em tốt của tôi, vừa nãy mới gặp được trên đường đi đến, Tường Tử, cậu mau xem thử có phải là tên này không?”

Tường Tử đi tới nhìn mặt đất một cái liền xác nhận: “Không sai, chính là cậu ta!”

Tưởng Nghiêu nói: “Tôi cũng vừa mới xem qua rồi, xung quanh vị trí này không có camera giám sát. Thế này đi, Tường Tử, cậu đi tìm bảo vệ của trường cậu, cứ nói là bắt gặp một bạn học bị ngất xỉu ở trên đường, rồi nhờ bảo vệ đưa cậu ta đến phòng ý tế, sau đó nếu cậu ta tỉnh lại, tìm tới trường chúng ta gây rối, chúng ta lại tiếp tục suy nghĩ bước tiếp theo.”

Cả nhóm người gật đầu nhất trí, nhưng sắc mặt có chút mất mát, không có camera giám sát cũng tương đương với việc không có bằng chứng, lỡ như tên này tỉnh lại rồi tìm tới trường học náo loạn, còn hắt nước bẩn về phía bọn họ, đòi sự giao phó, Dương Diệc Nhạc e là sẽ bị trường học xử phạt lần nữa.

“Không cần nghĩ nữa.” Doãn Triệt lấy điện thoại ra rồi nói tiếp: “Tôi đã ghi lại những lời quấy rối người khác của hắn, nên đòi lại công bằng phải là chúng ta mới đúng.”

Những người khác trên mặt thoáng một tia mừng rỡ, nhưng ngay sau đó liền ý thức được rằng người nói câu này thế mà lại là Doãn Triệt, họ cũng không biết nên tiếp lời thế nào, từng người từng người một bèn trố mắt nhìn nhau.

“Anh Triệt trâu bò thật đấy!” Chương Khả đột nhiên hét lớn.

Những người khác lại sững người ngây ngốc.

Nghĩa khí và sự xúc động giữa các nam sinh luôn là những thứ bộc phát một cách ngẫu nhiên, tiếng hét này của Chương Khả trong phút chố đã châm ngòi nổ sự nhiệt huyết trong lòng của những nam sinh còn lại, đốt sạch thứ gọi là tiểu biệt hữu.

Đúng vậy, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngạo mạn liền xong chuyện hết rồi!”

“Anh Triệt trâu bò thật đấy!”

“Cơ trí thật đó!”

“Không hổ là cậu!”

Tưởng Nghiêu cũng hét theo: “Triệt Triệt lợi hại thật đấy!”

Những người khác: “...” (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)

Sao nghe câu này cảm giác cứ kì lạ ấy nhỉ?

Tưởng Nghiêu nói: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì mau mau giải tán thôi, còn có 10 phút nữa thôi là bắt đầu tiết tự học buổi tối rồi, coi chừng bị thầy Trương bắt được đấy.”

Mọi người ban nãy vội vã đi tìm Dương Diệc Nhạc, đều quên khuấy mất chuyện thời gian, bây giờ được Tưởng Nghiêu nhắc nhở, cả đám đột nhiên nhớ tới chuyện tự học buổi tối, lập tức nói lời từ biệt rồi chạy như điên trở về trường học.

Lâm Viễn xung phong nhận nhiệm vụ đưa Dương Diệc Nhạc trở về nhà, đi trước một bước, cả đám người còn lại trong chốc lát chỉ còn Tưởng Nghiêu, Doãn Triệt, Chương Khả, Tường Tử và còn có Vương Bằng Huy đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất.

Tường Tử nói: “Vậy tôi đi tìm bảo vệ đây.”

Chương Khả nói: “Đi đi, tạm biệt người anh em, nhớ đừng nhắc đến bọn này nhé!”

“Yên tâm đi!”

Tường Tử vẫy tay rồi quay người chạy bước nhỏ về phía văn phòng bảo vệ.

Chương Khả thấy cậu ấy chạy đi xa rồi, nói: “Chúng ta cũng nên trở về thôi, tôi cũng không muốn bị Trương giáo chủ bắt được, viết kiểm điểm 800 chữ đâu.”

Tưởng Nghiêu lại đứng bất động tại chỗ, nhăn nhó trầm tư rồi hỏi: “Chương Khả, người anh em kia của cậu… là người nơi nào vậy?”

“Là người Hồ Nam, có chuyện gì sao?”

Ồ, khó trách.

“Không có gì, đi thôi.”

“Thế, người này không gọi là anh Phi, đúng không?” Doãn Triệt đột nhiên lên tiếng.

Bước chân của Tưởng Nghiêu hơi chững lại.

Chương Khả khó hiểu hỏi: “Không phải là anh Phi vậy gọi là gì?”

“Người anh em kia của cậu, không phân biệt được âm ‘fei’, ‘hui’, hơn nữa tôi nghe Dương Diệc Nhạc gọi người này là Vương Bằng Huy, lập tức gọi là anh Huy.” Doãn Triệt phân tích “Nhưng mà,... với cái thực lực kia mà cũng xứng đáng làm lão đại của Đông Thành sao? Tám phần là giả mạo rồi, anh Huy chắc hẳn là một người khác.”

Chương Khả nói: “Làm sao cậu lại biết là cậu ta là hàng giả? Có lẽ do người này khoác lác mà thôi.”

Doãn Triệt giải thích: “Tôi từng nghe em trai tôi nói qua, ở Đông Thành có một Alpha rất kiêu ngạo và chuyên quyền, hình như được gọi là anh Huy, tự cho mình mang dáng dấp ưa nhìn, luôn quấy rối các Omega, tiếng xấu vang rất xa.”

Tưởng Nghiêu: “...”

Chương Khả nói: “A? Chẳng lẽ… trường bọn họ có đến hai người từ Đông Thành mới chuyển đến sao?”

Doãn Triệt nói: “Tôi cũng không rõ cái người tên anh Huy kia rốt cuộc có thật sự là người chuyển trường đến hay không, nếu thật sự là chuyển đến…”

“Ài, mấy cậu còn tâm trạng để bàn tán mấy chuyện này sao?” Tưởng Nghiêu chỉ vào đồng hồ mình khiêu khích: “Chỉ còn 5 phút nữa thôi, chân của tôi dài chạy nhanh nên không gấp, chân mấy cậu ngắn phải nắm bắt được thời gian nha.”

Chương Khả nói: “ĐM! Cậu nói chân ai ngắn hả?”

Mặt của Doãn Triệt cũng trở nên đen lại, cậu nói: “Muốn so không?”

Tưởng Nghiêu nói: “So thì so, ai sợ ai chứ.”

Ba người đối mặt nhìn nhau, đồng thời nhấc chân lên chạy thật nhanh.

Dáng vẻ tràn ngập thanh xuân của ba người chạy như điên trong màn đêm.

Chương Khả khàn tiếng quở trách liều mạng mà chạy, đội sổ từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng không thể không thừa nhận, hai cái người ở trước mặt này thật sự là chân dài hơn cậu ta.

Tưởng Nghiêu thả chậm tốc độ, duy trì ở vị trí thứ hai.

Doãn Triệt chạy trước mặt anh, cách nhau một mét, áo khoác đồng phục bị gió thổi bay cao, lộ ra chiếc ái sơ mi phong phanh bên trong, dưới lớp sơ mi đó chính là vòng eo thon thả của người thiếu niên.

Tư thế chạy nhanh tương đối nhẹ nhàng, tựa như một giây tiếp theo liền có thể bay lên vậy.

Bất kể là ánh sáng mặt trời rực rỡ hay là bóng tối vô tận, điều này đều không thể ảnh hưởng tới cậu, bất kể lúc nào cũng sẽ không chút lưu luyến mà rời đi.

Tưởng Nghiêu bỗng nhiên rất muốn kéo cậu lại.

Kéo cậu đến bên cạnh mình, không để cậu rời đi.

Não của anh vẫn chưa kịp làm rõ thì đột nhiên không biết từ lúc nào, tay của anh đã vươn ra—

“Tưởng Nghiêu!”

Doãn Triệt hét lớn tên của anh.

“... Có chuyện gì sao?” Tưởng Nghiêu thả tay xuống.

“Ban nãy không kịp nói với cậu, cảm ơn cậu!” Doãn Triệt không quay đầu nhưng Tưởng Nghiêu vẫn từ chỗ phía sau có thể trông thấy sườn mặt của cậu, khoé miệng không khỏi nâng lên.

“Tôi rút lại lời lúc trước, cậu so với cậu ta còn đẹp trai hơn một chút!”

Tưởng Nghiêu ngơ ngác nhìn theo bóng lừn của anh, sau cùng vẫn mỉm cười, trả lời lại: “Cậu cuối cùng cũng ‘get’ được giá trị nhan sắc của anh đây rồi sao?”

“Tôi đang nói không phải về tướng mạo!”

“Vậy cậu nói về cái gì?”

Doãn Triệt lại không chịu tiếp tục trò chuyện, trong lúc đang chạy thục mạng vẫn mỉm cười thoải mái.

Gió đêm thổi rít qua ở bên tai, thổi bay mái tóc và vạt áo đồng phục của các thiếu niên. Ánh đeng đường soi sáng từng nẻo đường họ băng qua, màn đêm dường như đã không còn đáng sợ như trước nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp