“Đại ca!” Hoắc Quang kích động đến cả giọng nói đều thay đổi. “Đại ca, đệ là Hoắc Quang đây! Rốt cuộc, đệ cũng gặp được đại ca rồi!”
Hoắc Khứ Bệnh ngước mắt, Thời Niên lúc này mới thấy rõ mặt hắn. Không giống với khí thế uy áp như thần. Đó là một gương mặt phi thường trẻ tuổi. Hẳn là còn chưa đến hai mươi, mặt mày sắc bén. Cùng Hoắc Quang có sáu phần tương tự, nhưng ngũ quan ở trên mặt Hoắc Quang là trong sáng tuấn tú, còn trên mặt hắn lại làm người cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, phấn chấn oai hùng.
Thiếu niên như bảo kiếm mới luyện ra lò. Đó là sự bễ nghễ thiên hạ hào hùng vạn trượng.
Hắn nhìn Hoắc Quang liếc mắt một cái, không đáp lại đệ đệ kích động, cũng không hỏi hắn nguyên nhân xuất hiện ở đây. Trường mâu lại lần nữa duỗi ra phía trước, lần này cũng nhấc Hoắc Quang lên, trực tiếp ném cho phó tướng. “Dẫn hắn ra sau. Đừng ở chỗ này vướng bận tay chân!”
Hoắc Quang bị ném cho phó tướng cũng không giãy giụa, hô to: "Niên đại ca! Còn Niên đại ca nữa!”
Hoắc Khứ Bệnh chuyển hướng nhìn Thời Niên, bởi vì khí thế quá mạnh mẽ, Thời Niên đối diện với ánh mắt liền run một cái. Ngựa của phó tướng hai người cưỡi thì ổn, nhưng ba người lại có chút miễn cưỡng. Cô vừa định nói mình có thể cưỡi ngựa theo sau, chợt nghe có tiếng kinh hô, ngay lập tức cảm giác bị hoa mắt, trời đất quay cuồng, chờ lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã ngồi trước người Hoắc Khứ Bệnh. Ngựa ban nãy cô cưỡi đã bị trúng tên của Hung Nô, rên rỉ ngã quỵ xuống đất.
Hoắc Khứ Bệnh nói: "Chần chừ cái gì, còn không đi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT