“Làm như vậy, người Hung Nô thật sự sẽ bãi bỏ sao?” Thời Niên ngồi dưới đất trong tẩm điện, ngửa đầu hỏi.
Lưu Triệt khoanh tay đứng bên cửa sổ. Lúc này, trời đã tối. Hoàng cung vô cùng yên tĩnh, dường như trận hỗn loạn trong buổi chiều hoàn toàn chưa từng xảy ra, “Người Hung Nô cần lương thực. Hiện giờ, ngoại trừ triều đình Đại Hán ta ra, không ai có thể cung cấp nhiều lương thực như thế. Bọn họ không có biện pháp khác, sẽ đồng ý thôi.”
“Vậy nếu bọn họ tức giận, cái gì cũng mặc kệ, bất cứ giá nào……”
“Bất cứ giá nào cũng đánh một trận sao? Không có khả năng. Khoan nói một trận buổi chiều nay đã đánh cho hơn phân nửa đám người Ca Thuật Đồ hoảng sợ, mà dù không uy hiếp gì được, kỳ thật cũng không cần lo lắng. Nàng cho rằng chỉ có đại thần Hán triều bên này không muốn đánh giặc thôi ư? Đám quý tộc Hung Nô cũng không muốn đánh đâu. Ngoại trừ vài người bên phái chủ chiến, những người còn lại chỉ nghĩ hưởng dụng mỹ nhân trân bảo mà Đại Hán đưa tới trước đây, ngày tháng an nhàn thoải mái thế cơ mà! Hiện giờ chúng mới vừa gặp ôn dịch, liền càng không dám dễ dàng động võ!”
Thời Niên bừng tỉnh đại ngộ, “Cho nên, dù sau này chúng có biết lương thực là do Hán triều bên này cướp, khi không hoàn toàn nắm chắc, cũng sẽ không tùy tiện khai chiến —— tôi đã bảo mà, sao anh dám dùng chiêu này, không sợ bị phát hiện sao!”
Hắn cười tủm tỉm nói: “Bọn chúng cũng có hoài nghi, nhưng hoài nghi cũng vô dụng.”
Thần sắc nam nhân đắc ý, giống như một con hồ ly thực hiện gian kế trót lọt , Thời Niên nhìn hắn một lát, nhíu nhíu mũi, “Gian xảo.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play