Báo Thủ Giới E-sport Xuyên Thành Tiện Thụ Đối Đầu Tra Công

Chương 5


7 tháng

trướctiếp

Nguyễn Vũ ra khỏi quán ăn sáng là lấy ngay điện thoại ra tra thử về chùa Thiên Phúc.

Bản đồ chỉ dẫn cách nơi này 20km, Nguyễn Vũ hơi hơi nhíu mày, thế này mà kêu không xa?

Hơi do dự nhưng Nguyễn Vũ vẫn gọi taxi và đi thẳng đến chùa Thiên Phúc.

Khoảng nửa tiếng sau, Nguyễn Vũ xuống xe.

Ngôi chùa được xây ở nơi khá hoang vu hẻo lánh nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người vào chùa dâng hương.

Hai bên của con đường vào chùa là những cây hoa anh đào, mùa này đang là giữa xuân nên những cánh hoa nở đúng lúc và cũng đã có một số cánh hoa rơi rụng trên mặt đất.

Nguyễn Vũ nhìn người xung quanh đều cầm trên tay nén hương đến dâng hương ở bàn thờ cách đó không xa.

Nguyễn Vũ nghĩ bản thân đi tay không thì có phải không được tốt cho lắm? Để tránh xảy ra trường hợp xấu hổ thì cậu cũng ra cửa hàng mua hương.

Nguyễn Vũ tay cầm hương đi thẳng đến cửa chùa nhưng lại bị ngăn lại.

Người đưa tay ngăn cậu lại là một vị sư thầy khoảng tuổi trung niên, sư thầy nói: “Để phòng tránh hoả hoạn khách vào chùa không được phép châm hương trong phạm vi chùa, phải châm hương bên ngoài xong mới được đi vào.”

Nguyễn Vũ nhìn theo ngón tay của ông ấy về phía cách đó 50m, đây không phải là nơi cậu mới vừa đi vào hay sao?

Nguyễn Vũ: “...”

Nguyễn Vũ cầm trong tay bó hương im lặng không nói, hoá ra nãy giờ cậu làm chuyện không đâu!!!

Không còn cách nào Nguyễn Vũ đành cầm bó hương quay trở lại nơi đó.

Đến gần thì có bốn đến năm người đang dâng hương, Nguyễn Vũ không muốn chen chúc nên đứng một bên để chờ họ dâng xong.

Dưới gốc cây hoa anh đào ở bên kia, một người dáng cao gầy, đeo khẩu trang và mặc áo hoodie xám phối hợp với màu quần trái ngược màu áo, trên tay cầm một chiếc máy ảnh giá trị không rẻ chút nào, người này đang chụp cảnh dâng hương của người xung quanh.

Khi Nguyễn Vũ xuất hiện trong khung hình thì máy ảnh hơi khựng lại.

Mặc dù Nguyễn Vũ đứng cách bàn thờ dâng hương xa đến 2m nhưng người này lại dần dần di chuyển máy ảnh hướng đến nơi có Nguyễn Vũ.

Trong khung hình, thiếu niên đứng dưới gốc cây hoa anh đào, đôi mắt hờ hững màu hổ phách nhạt, tóc đen bóng toả sáng dưới những tia nắng mặt trời, lông mày hơi nhíu lại, nước da trắng toát lên vẻ lạnh nhạt.

Người đàn ông ngẩn ngơ khi nhìn vào bức ảnh chụp trong khoảnh khắc quý giá.

Ngay sau đó người đàn ông và Nguyễn Vũ chạm mắt nhau.

Nguyễn Vũ rất nhạy bén trong việc tìm máy ảnh, chỉ trong thoáng chốc đã phát hiện có người đang chụp lén mình, cậu nhìn thẳng theo hướng mà mình phát hiện có máy ảnh.

Người đàn ông đứng ngơ ngẩn trước ánh mắt đó nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh nhìn thẳng vào Nguyễn Vũ, trong mắt mang theo sự tò mò về một thứ gì đó. 

Nguyễn Vũ hơi nhếch mày, người quen hả? Hay là một người xem livestream nhận ra mình? Nhưng mà đối phương mang khẩu trang nên Nguyễn Vũ khó có thể chứng minh được mấy suy đoán đó. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T.

Vào lúc này, đằng trước đã không có ai, Nguyễn Vũ đi lên trước trực tiếp ném cả bó hương vào lửa, hành động này của cậu nhìn không giống một tín đồ của Phật chút nào.

Người xung quanh nhìn Nguyễn Vũ với ánh mắt kì lạ, họ vừa đốt vừa cầu thần khấn phật, mỗi lần chỉ ném một ít chưa từng gặp qua ai có cách làm như Nguyễn Vũ.

Ở một bên, người vẫn luôn dùng máy ảnh đi theo thân hình Nguyễn Vũ đã bật cười thành tiếng trước hành động đó của cậu.

Nguyễn Vũ liếc mắt nhìn người đó rồi đầu cũng không quay lại lần nào nữa cứ thế mà đi thẳng vào chùa, đây chắc chắn không phải là người quen, bởi vì mỗi lần người quen của nguyên chủ xuất hiện nhất định sẽ đến nói móc châm chọc cậu ấy.

Đợi sau khi Nguyễn Vũ đi xa, người đàn ông mới hạ máy ảnh xuống, nhìn theo bóng lưng Nguyễn Vũ đang đi vào chùa.

Một lát sau, có mấy vệ sĩ bao vây lấy người đàn ông trẻ tuổi này, một ông bác gần 50 tuổi cung kính đứng ở trước mặt của người đàn ông nói: “Thiếu gia, thời gian ba ngày đã hết, lão gia gọi cậu quay về tiếp tục công việc học tập về tập đoàn của cậu.”

“Không cần phải vội, bà nội nói cho cháu nghỉ nửa ngày, nhờ cháu chụp hình ảnh mọi người dâng hương ở chùa cho bà, bác cũng biết rồi đó, thân thể bà nội gần đây không được tốt lắm nên không thể tự mình đến đây, cho nên nhờ cháu chụp hình để bà nhìn ảnh an ủi mình.” Giọng nói của Sở Uý trong sáng rõ ràng.

Quản gia im lặng một lát rồi quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho lão gia.

Điện thoại vừa kết nối Sở Úy đã lấy qua nói với người trong điện thoại: “Ông nội, không phải cháu không muốn quay về, trong một năm này cháu được nghỉ chỉ có ba ngày, hơn nữa bà nội bảo cháu chụp hình chùa Thiên Phúc và đã cho phép cháu thêm nửa ngày.” ( truyện đăng trên app T y T )

“Thằng nhóc thối, ở bên ngoài chơi ba ngày rồi, lần này quay về phải học thêm một tuần.” Ông nội Sở giọng nói mang theo ý cười thân thiết.

“Hừ, cháu đã nắm giữ hết tình huống của tập đoàn nhà mình rồi, sản nghiệp liên quan cháu cũng đều hiểu biết, cháu nói thật chứ ông đã không còn gì để dạy cháu nữa rồi.” Sở Úy quen cửa quen nẻo cùng ông nội nhà mình cãi nhau qua điện thoại.

“Ranh con, đừng có mà tự cao, hừ, thứ cháu phải học vẫn còn nhiều lắm.” Mặc dù đang mắng nhưng ông ấy cũng thật sự vui vẻ, cháu trai mặc dù mới tiếp quản tập đoàn một năm nhưng đúng là quản lý gọn gàng ngăn nắp mọi thứ.

Hai mắt ông nội Sở ngân ngấn nước, nếu con trai và con dâu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đâu đến mức Sở Úy phải từ bỏ ước mơ để gánh vác trọng trách này.

“Tiểu Úy à, ông…” Ông nội Sở giọng nói nghẹn ngào.

“Được rồi ông nội, ông nói với bà nội cháu sẽ về ăn cơm chiều và cũng đem theo mấy tấm ảnh mà bà nhớ mong.” Sở Úy không thích những chủ đề quá nhạy cảm nên vội vàng cúp máy.

Ông nội Sở lau nước mắt, câu ‘ông nội thật xin lỗi cháu, một năm này cháu chịu khổ rồi’ cuối cùng vẫn chưa thể nói ra.

Tắt điện thoại, Sở Úy đem điện thoại trả lại cho quản gia, nghiêng đầu nói: “Đi thôi.”

Quản gia vui vẻ hiện rõ trên mặt, ông vội vàng kêu vệ sĩ mở đường.

Mà ở nơi khác, Nguyễn Vũ đã thuận lợi vào trong chùa.

Đi một vòng vẫn không tìm được nơi bán hạt vòng kia.

Khi đã có manh mối thì một vị sư thầy mặc áo cà sa đi đến hỏi Nguyễn Vũ: “Thí chủ, cậu đang tìm cái gì hay sao?”

Nguyễn Vũ quay đầu lại trả lời: “Vâng thưa sư thầy, con nghe người ta nói là ở chỗ người có loại vòng ngọc châu đeo ở trên tay.”

“Đúng là có nhưng mà vòng này chỉ đưa cho người có duyên, thí chủ đã có một chiếc rồi.”

Nguyễn Vũ kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Sư thầy, người nói chuyện cười gì vậy ạ, con đã có bao giờ đâu ạ?”

“Thí chủ, làm người đừng quá lòng tham, cậu có đến nơi này là nhờ ngọc châu đó cho cậu sinh mệnh mới, sứ mệnh của nó đã hoàn thành.”

Nguyễn Vũ đồng tử co lại, khiếp sợ đến mức không nói được gì.

Một lúc lâu sau Nguyễn Vũ mới tìm được thanh âm của mình: “Sư thầy, người biết tất cả?”

“A di đà phật, chỉ hiểu biết một chút mà thôi.”

“Ngọc châu đó thật sự đã biến mất sao ạ? Đó thứ duy nhất của bà nội để lại cho con thưa sư thầy.” Nguyễn Vũ khẩn cầu hỏi.

“Thí chủ, mỗi một ngọc châu làm ra không dễ dàng, cần quỳ lạy trước Phật chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng cho dù như thế cũng chỉ có một số ít người có duyên nhận được nó.” Vị sư thầy lắc đầu nói.

“Quỳ lạy chín chín tám mươi mốt ngày?” Nguyễn Vũ lặp lại mấy chữ này, không thể tin tưởng nổi, tầm mắt cậu từ hoảng sợ biến thành mơ hồ.

“A di đà phật, chín chín tám mươi mốt ngày một ngày không thể thiếu.” Vị sư thầy nói một cách khẳng định.

“Nhưng mà, bà nội rõ ràng nói đây là vô tình có được trong lúc đi dâng hương.” Nguyễn Vũ lầm bầm trong miệng, trong hốc mắt chứa đựng những giọt nước sắp trào ra.

“Thí chủ, nếu đã biết được điều mình muốn biết vậy chuyến đi hôm nay cũng là đáng giá, tôi không làm phiền cậu nữa, a di đà phật.” Vị sư thầy chắp tay thi lễ rời đi.

Nguyễn Vũ trên đường trở về tâm trạng vẫn còn hoảng hốt, cậu khó có thể tưởng tượng ra bà nội mang thân mình bệnh tật quỳ lạy trước tượng Phật chín chín tám mươi mốt ngày là một việc khó khăn như thế nào.

Lúc trước cậu bị ép phải trả tiền vi phạm hợp đồng với mức giá trên trời và bị toàn thể cư dân mạng ghét bỏ, khi đó cũng chỉ có mỗi bà nội nhớ đến cậu ở bên chăm sóc và đem hết sức lực giúp đỡ đứa cháu này.

Nguyễn Vũ nhận thức rõ ràng rằng cuộc sống hiện tại là do bà nội của cậu đã đổi lấy mạng sống cho cậu, việc này khiến cậu rất đau lòng nhưng theo đó cũng tràn ngập động lực để sống với cuộc sống mà bà nội trao tặng cho cậu.

Trở lại căn phòng cho thuê, đầu óc Nguyễn Vũ vẫn còn có chút quay cuồng.

Tại khu biệt thự.

Quản gia giúp Sở Úy mở cửa xe, Sở Úy mang theo máy ảnh xuống khỏi xe.

Trong sân, một ông già khoảng sáu bảy mươi tuổi chắp tay sau lưng đứng đó, ánh mắt mang chút vẻ tang thương, giọng nói gần gũi thân thiết: “Bà nội cháu chờ cháu lâu rồi, mau vào nhà đi!”

Sở Úy nhanh chóng đi vào cửa, bà nội Sở ngồi ở trên xe lăn, ăn mặc giản dị gần gũi, trên tay cầm hạt vòng Phật: “Cháu ngoan của bà, cuối cùng cũng về rồi.”

“Bà nội, nhớ cháu không?” Sở Úy ngồi xổm dưới đất thảm thượng.

“Nhớ, ngày nào cũng nhớ hết, thằng nhóc hư đốn nhà cháu, trước đó đi theo ông nội học tập kinh doanh không có thời gian đến thăm bà thì thôi. Đằng này khó khăn lắm có vài ngày nghỉ thế mà bây giờ mới chịu đến thăm bà cụ cô đơn này.” Bà nội Sở ghen ghét nói.

“Bà nội, oan cháu quá, bà xem cái này đi, đây là ảnh chụp bà muốn, cháu đều đã chụp tốt cho bà.” Sở Úy nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Ảnh chụp đợi tí nữa thì xem, để bà nhìn xem cháu ngoan bà béo lên hay là gầy đi.” Bà nội Sở nghiêm túc đánh giá thân hình Sở Úy.

Chỉ liếc nhìn hai cái bà ấy đã giận nói: “Gầy đi rồi, cháu phải ăn nhiều lên một ít.”

“Vâng, vâng, vâng, hiện tại có thể ăn cơm chưa vậy, cháu sắp đói chết rồi.” Sở Úy sờ bụng nói. 

“Cái thằng này, mau qua đây để ông kiểm tra xem mấy ngày nay có quên đi mấy thứ đã học hay không.” Ông nội Sở vừa vào cửa đã làm vẻ mặt uy nghiêm.

“Kiểm tra gì mà kiểm tra, cháu ngoan tôi nó gầy như thế này rồi, có chuyện gì ăn cơm xong thì nói.” Bà nội Sở là người đầu tiên không đồng ý.

Có bà ấy mở miệng, người luôn nói một không hai như ông nội Sở cũng không phản bác lại. 

Trên bàn cơm, bà nội Sở liên tục gắp đồ ăn cho Sở Úy.

Sở Úy thở dài nói: “Bà nội, heo cũng không thể ăn nhiều như vậy được.”

“Ăn no mới mập lên được.” Bà nội Sở không bị lời nói của cháu mình ảnh hưởng, tốc độ gắp đồ ăn vẫn nhanh như cũ.

Một bữa cơm qua đi, Sở Úy dưới sự chăm sóc của bà nội, ăn no đến chín phần thì lập tức buông bát chạy nhanh rời khỏi bàn ăn.

Quản gia là người cẩn thận, trong khi họ đang ăn cơm thì ông đã giao cho người hầu chuẩn bị một ít trái cây tráng miệng, ngay cả ảnh chụp trong máy ảnh của Sở Úy cũng được quản gia sai người đem rửa ảnh ra.

Và như những gì quản gia nghĩ, sau khi cơm nước xong bà nội Sở muốn xem những bức ảnh mà anh chụp.

Sở Úy ngồi ở sô pha tiêu cơm, bà nội Sở xem ảnh chụp còn ông nội Sở thì đeo kính ngồi đọc báo.

“Ồ, cháu ngoan, chàng trai này lớn lên thật tuấn tú.” Bà nội Sở đeo kính viễn thị nhìn tấm ảnh trong tay nói với Sở Uý, mà người trong ảnh chụp là Nguyễn Vũ.

Sở Úy nghĩ đến gì đó, ngay lập tức đứng dậy.

“Cháu ngoan, bà kêu cháu chụp ảnh chùa Thiên Phúc, sao ảnh toàn là cậu thiếu niên này vậy?” Bà nội Sở nghi hoặc nói.

“Khoan đã bà nội, ảnh của bà ở dưới cơ, còn ở trên của của cháu.” Sở Úy nhanh chóng lấy ảnh chụp ở trên tay bà nội và cũng lấy hết ảnh của Nguyễn Vũ trong tập ảnh ra, còn thừa mới đưa lại cho bà.

“Làm cái gì mà hấp tấp bộp chộp thế, cháu vội cái gì, bà nội có nói muốn cướp của cháu chắc?” Bà nội Sở không vui nói.

“Bạn mới của cháu à? Người lớn lên cũng khá đẹp trai á!” Bà giận dỗi cháu trai xong thì không biết từ đâu lại lấy ra hình của Nguyễn Vũ.

“Không phải, bà nội trả lại ảnh cho cháu đi rồi bà xem ảnh chùa Thiên Phúc của bà.” Sở Úy biết được bà nội còn giấu đi thì muốn qua lấy nhưng bà nội Sở làm sao có thể để anh lấy lại.

“Bạn của thằng ranh này hả, bà nhanh đưa đây tôi xem nữa.” Ông nội Sở hiển nhiên cũng rất vui vẻ, ông lấy ảnh từ tay bạn già nhà mình rồi nhìn.

Mới nhìn một chút đôi mắt ông ấy đã tỏa sáng: “Đây là con cháu nhà ai vậy, rất tuấn tú. Thằng nhóc thối, kết bạn rất tốt, hôm nào rảnh thì đưa bạn về nhà mình chơi.”

Sở Úy một cái đầu hai cái đại: “Không phải là bạn bè, cháu chỉ vô tình chụp được thôi.”

“Hoá ra không phải bạn bè à?” Ông nội Sở có chút thất vọng, Sở Úy từ trước giờ vẫn luôn sống khép kín trong mắt kẻ khác thì đó là lập dị, thậm chí còn mang một chút kiêu ngạo, bởi vì thân phận nên từ nhỏ đã có rất nhiều người muốn tiếp cận Sở Úy, nhưng vì Sở Uý cực kỳ bắt bẻ kén chọn cho nên đến bây giờ vẫn chưa có người bạn nào, sau khi cha mẹ qua đời thì chuyện này càng thêm trầm trọng.

Sở Úy lấy ảnh chụp lại, không ngờ thêm cả tấm trên tay này thì có đến tận mười mấy tấm ảnh chụp Nguyễn Vũ, chỉ vài phút gặp mặt thoáng qua đó khung hình của anh chỉ toàn là Nguyễn Vũ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp