Mắt Trái Chiêu Hồn

CHƯƠNG 5: CHẬM RÃI ĐẾN MUỘN


7 tháng

trướctiếp

Lỗ Cát ngồi đối diện với Ô Hàm: "Lâm Sâm là kiểm lâm ở đây. Cô ấy cùng đội với chúng tôi phụ trách khu vực rừng này. Cô ấy là học trò của tôi, cô ấy giống như một cô nàng tomboy, thường ngày luôn thích xưng anh em với chúng tôi. Đôi khi cô ấy cắt tóc quá ngắn, chúng tôi dần dần không còn xem cô ấy là phụ nữ nữa."

“Cô ấy là nữ?” Ô Hàm muốn xác nhận.

“Tất nhiên rồi.” Lỗ Cát khẳng định: “Nếu không thì làm sao tôi có thể so sánh cô ấy với cô được.”

Ô Hàm trợn tròn mắt: "Lúc trước khi tôi tới, quản lý lâm trường nói với tôi, nơi này toàn bộ đều là đàn ông, không có phụ nữ."

Trình Tuấn: "Sao lại vậy được, khi Lâm Sâm được chôn cất họ cũng ở đó. Tất cả họ đều biết cô ấy."

Gật gật đầu, Ô Hàm cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhấp một ngụm canh gừng trong chén, sau đó ngước mắt nhìn Chu Mân: "Nghe nói tên anh trước đây là 'Chu Ẩn'."

Chu Mân nhướng mày: "Cái này mà cô cũng biết. Đó là tên cũ của tôi, dùng trước khi tốt nghiệp đại học, khi tôi ở cùng mẹ kế thì được bà ta đặt cho, sau này khi mẹ ruột tôi đến đón tôi, bà lại đổi tên khác cho tôi, nhưng thật ra lại chưa cho tôi đổi họ. Mối quan hệ gia đình vừa phức tạp lại đổ vỡ của tôi thực sự rất khó nói. Đúng rồi, cô làm sao lại biết được?"

"Cục quản lý lâm nghiệp nói."

"Họ có lẽ đã nhớ nhầm tên cũ của tôi. Tôi thực sự cảm thấy những người trong cục quản lý lâm nghiệp không đáng tin cậy." Chu Mân lắc đầu.

Ô Hàm đứng lên: "Tôi đi nghỉ ngơi một lát."

Khi về đến nhà, cô lập tức lật xem sổ ghi chép, xoa xoa bả vai và thì thầm với nó: "Người cung cấp thông tin nói ở đây có một nữ quỷ sống bằng cách ăn linh hồn của những người vô tội. Tao không thể tìm thấy linh hồn của những nạn nhân đó. Có phải tất cả họ đã bị nữ quỷ ăn thịt rồi không? Nữ quỷ đó có phải Lâm Sâm không? Tao thấy mặc dù cơ thể cô ấy bị thối rữa, nhưng tinh thần vẫn tốt, điều đó cho thấy cô ấy không phải là một linh hồn đói khát."

Có tiếng gõ cửa khe khẽ, Ô Hàm gấp sổ ghi chép lại, đi ra mở cửa.

Diệp Đông trên cổ còn dính bùn đất đứng ở trước mặt cô: "Tôi có thể vào không?"

"Đây là nhà của anh, đương nhiên anh có thể vào." Ô Hàm nhường đường.

Diệp Đông dựa vào bàn, ra hiệu cho Ô Hàm ngồi xuống.

“Cô là ai?” Anh trực tiếp hỏi.

"Người của cục lâm nghiệp..."

"Nói thật."

Cô liếc anh một cái: "Không liên quan đến anh."

Diệp Đông cười nói: "Cô chắc là tới đây để điều tra án, tôi đoán chúng ta đều là nghi phạm nên cô mới quyết định ở chỗ này, nếu không, lấy tính của cô, làm sao chịu được chúng tôi."

"Tôi không khó ở chung như vậy." Ô Hàm đứng lên: "Đúng vậy, tôi tới đây để điều tra một vụ án, không phải cảnh sát hay thám tử, tôi còn có mục đích khác nên phải tham gia."

“Được.” Diệp Đông đứng ở trước mặt cô: “Tôi giúp cô.”

"Không cần."

"Nơi này tôi so với cô hiểu rõ hơn, sẽ khiến hiệu suất của cô cao hơn."

Từ 'hiệu suất' khiến Ô Hàm bị đả động, cô thực sự có yêu cầu về thời gian, hơn nữa rất gấp. Tuy nhiên, cô không tin tưởng người trước mặt mình, cho nên có một số việc cô không thể để anh biết chứ đừng nói là nhìn thấy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ô Hàm lắc đầu, nói một câu từ chối đơn giản: "Không cần."

Sau khi thu dọn chiếc túi du lịch và đeo lên lưng, Ô Hàm định ra ngoài.

Diệp Đông ngăn người chuẩn bị rời đi lại, sắc mặt hơi lạnh lùng: "Tại sao cô muốn điều tra Chu Mân? Cô nghi ngờ anh ta sao?"

“Ừ.” Ô Hàm cảm thấy tán gẫu như vậy thật lãng phí thời gian, cô siết chặt túi trên vai: “Tôi đứng đây là hi vọng có thể nghe được tin tức có giá trị, nếu như chỉ muốn tra hỏi tôi vô nghĩa như vậy, vậy chúng ta có thể nói vào lúc khác. ."

“Cùng đi đi, tôi cũng đang không có việc gì, vừa vặn đi tuần tra rừng một chuyến.” Diệp Đông mở cửa cho cô: “Trên đường tôi có thể nói cho cô biết hoàn cảnh gia đình của chúng tôi, nó sẽ giúp ích cho cô trong việc điều tra.”

Nghiêng đầu nhìn anh một cái, Ô Hàm hiểu rõ, có qua phải có lại. Quả nhiên...

Vừa ra khỏi doanh trại, Diệp Đông đã đưa ra yêu cầu: "Cái gọi là chia sẻ tài nguyên, tôi nói hết những gì cô muốn biết, ngược lại, cô nhất định cũng phải nói những gì tôi muốn biết."

"Tôi sẽ không nói cho anh tất cả."

Có vẻ như Ô Hàm cần thông tin của anh, Diệp Đông cười sâu: "Vô cùng công bằng, bởi vì tôi cũng không có khả năng nói với cô tất cả."

Ô Hàm quay đầu nhìn anh: "Sao anh biết tôi đang điều tra? Có phải anh cũng nghĩ hung thủ là người trong khu rừng này đúng không? Là một trong những nhân viên kiểm lâm."

Diệp Đông không cố ý trả lời câu hỏi của Ô Hàm mà chỉ nói ra suy nghĩ của mình.

"Khu vực này đã xảy ra một số vụ án. Theo hiểu biết của tôi về khu rừng này, nơi nào cũng có lực lượng tuần tra. Hung thủ sẽ rất khó đi đến khu vực rừng khác để phạm tội, nhưng... Phạm tội ở một nơi quen thuộc, có thể nhắm chuẩn thời gian cùng địa điểm gây án, ngược lại lại không dễ bị phát hiện." Anh cười nhìn Ô Hàm: "Cô cố ý chọn khu rừng này để 'lạc đường', chẳng phải là cũng vì phán đoán này sao?"

Ô Hàm bĩu môi: "Đúng vậy, tôi chính là nghĩ như vậy. Nhân viên kiểm lâm như các anh luôn chỉ có một người đi tuần và có thời gian thường cố định, cho nên khi thời điểm hung thủ gây án sẽ không dễ bị những nhân viên kiểm lâm khác phát hiện."

Không muốn quanh co, Ô Hàm nói thẳng: "Nói về tình huống của anh trước đi."

“Tôi.” Diệp Đông ngữ khí bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Mẹ tôi đã chết, cha tôi vẫn còn sống, ở cùng cha còn có một người anh trai tính tình không hợp nhau, tôi không được lòng người ở nhà, tôi cũng không thích họ, vì vậy liền dọn ra ngoài ở riêng. Tôi từng là một người chèo thuyền, sau đó tôi gặp Lỗ Cát trên thuyền, vì vậy tôi đã đến khu rừng này với anh ta. Tôi đã làm công việc này gần năm năm rồi."

"Lỗ Cát thì sao?"

"Anh ta đã ở trong khu rừng này gần như cả đời. Bố mẹ anh ta đều là bác sĩ. Họ đã ly hôn, rồi lại tái hôn. Họ sống một cuộc sống tuyệt vời. Anh ta có một người em gái tên là Lỗ San San, có vẻ bằng tuổi cô, cũng là một bác sĩ. Lỗ Cát làm kiểm lâm tất cả là vì anh ta thích rừng. Lúc đầu, anh ta bị gia đình phản đối, nhưng khi thấy sự kiên trì của anh ta, họ đã phải chấp nhận."

Bước trên mặt đất ẩm ướt, Ô Hàm nghĩ đến bức ảnh trên bàn của Diệp Đông: "Lỗ San San là người kéo cánh tay của anh trong bức ảnh?"

Diệp Đông cười nhạt, gật đầu nói: "Ừ."

"Cô ấy là bạn gái của anh?"

"Trước đây là em gái. Hai tháng trước, chúng tôi mới xác nhận quan hệ."

Ô Hàm tùy ý vỗ vỗ một cây hạt thông: "Anh thì ra lại thích ăn cỏ gần hang."

“Đúng vậy, tôi là con thỏ.” Diệp Đông nửa hiểu nửa không đáp.

Ô Hàm liếc anh một cái, tiếp tục hỏi: "Chu Mân thì sao?"

“Cậu ấy…” Diệp Đông đút hai tay vào túi: “Cậu ấy là một người tốt, bố mẹ ly hôn sớm, mỗi người đều có gia đình riêng, quan hệ của cậu ấy với gia đình mới của hai người họ rất tốt, bọn họ cũng rất thích cậu ấy. Cậu ấy và một cô gái yêu nhau khi học đại học, sau đó kết hôn với nhau, tình cảm giữa hai người họ tốt đến mức đáng kinh ngạc, sau này, người phụ nữ đó qua đời vì tai nạn trên núi, mặc dù cậu ấy không nói ra nhưng trong lòng hẳn là vẫn còn đau buồn.”

Ô Hàm đối với Chu Mân cảm thấy hứng thú: "Cậu ấy học chuyên ngành gì?"

"Võ tổng hợp."

Không thể ngờ đến. Một người đàn ông gầy gò đeo kính hóa ra là một người quen thuộc với võ tổng hợp?  Ô Hàm nắm chặt tay: "Cậu ấy có hiểu biết về y học sao?"

"Chỉ hiểu một chút về những vết thương thông thường thôi, không hiểu biết sâu như Trình Tuấn."

Sau khi xác định đại khái nghi phạm, Ô Hàm hỏi: "Trình Tuấn thì sao? Kể cho tôi nghe về anh ta đi."

"Đó là một tên lưu manh, nhưng lại là người thật thà. Mỗi người chúng tôi đều sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho anh ta. Đừng nhìn anh ta thường hay nói tục, luôn thề thốt. Anh ta là người sống tình cảm và tốt bụng nhất. Nói ra cô cũng không tin. Anh ta đã từng vì có du khách nướng một con thỏ mà khóc cả đêm."

Ô Hàm giật mình, Trình Tuấn này cũng có điểm đáng ngờ. Có phải vì quá yêu khu rừng này, nên anh ta mới trút mối hận những người phá rừng lên người du khách.

Cảm thấy hơi ngạc nhiên, Ô Hàm hỏi: "Tôn Chí Cao thì sao?"

"Tôi không biết nhiều về cậu ta, tôi cũng không cố ý hỏi thăm gia cảnh của cậu ta. Khi Cục Quản lý Lâm nghiệp phái cậu ta đến đây đã gửi một bản tư liệu, chính là sơ yếu lý lịch của cậu ta, không có gì đặc biệt."

"Anh cảm thấy cậu ta là người như thế nào?"

"Đứa nhỏ này nhìn rất thành thật, làm việc cũng nghiêm túc ngoan ngoãn, ở chỗ này lâu như vậy mà chưa từng phạm sai lầm, ngay cả những công nhân lâu năm như chúng tôi cũng không so được. Ước mơ của cậu ta chính là trở thành một luật sư. Tôi thấy cậu ta rất coi trọng các quy tắc và quy định, nhất định cậu ta sẽ là một luật sư lợi hại trong tương lai. Nếu cậu ta là nghi phạm, vậy thì cần phải xác minh thân thủ của cậu ta.”

Diệp Đông vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng xe máy.

“Diệp Đông.” Lỗ Cát vội vàng chạy tới: “Đến trạm xe buýt số 9 đón San San.”

“San San?” Diệp Đông kinh ngạc: “Cô ấy muốn tới đây sao?”

“Mấy ngày nay em ấy đang nghỉ phép, muốn tới gặp tôi.” Vỗ vai Diệp Đông, Lỗ Cát khẽ cười nói: “Em ấy nói là tới gặp tôi, nhưng sợ là sốt ruột đến gặp cậu thôi, cậu đến đón em ấy, em ấy sẽ vui hơn."

Nhìn Ô Hàm một cái, Diệp Đông tiếp nhận mô tô: "Được, anh đi tiếp với Ô Hàm đi, tôi đi đón cô ấy."

Lỗ Cát nhìn chằm chằm vào Diệp Đông đang phóng đi, sau đó quay sang Ô Hàm đang ở bên cạnh: "Hai người đang nói về cái gì vậy?"

"Nói về mọi người đó." Ô Hàm thành thật trả lời, một bên quan sát vẻ mặt của Lỗ Cát.

"Cô có nghi ngờ ai không?"

Ô Hàm nheo mắt lại, không trả lời mà đi theo Lỗ Cát về hướng doanh trại.  Cô biết những người xung quanh mình cũng nhạy cảm như Diệp Đông, sao họ lại có thể không phát hiện ra điểm đặc biệt của cô chứ.

"Từ khi nào anh nghi ngờ mục đích của tôi không đơn giản?" Ô Hàm muốn nghe xem Lỗ Cát đã phát hiện cái gì, có biết điều gì không nên biết không.

“Cô đó.” Lỗ Cát liếc mắt nhìn người chậm rãi đi theo mình: “Vừa gặp mặt đã nói mình thuộc cục lâm nghiệp, nhưng lại căn bản không để ý chút nào đến khu rừng này, sau đó còn phóng hỏa. Chỉ dựa vào những điều này tôi đã không tin cô. Cho dù là thằng nhóc Tôn Chí Cao cũng không thèm tin. Ngoài ra, tôi nghe nói cô đã hỏi thăm về tin tức của chúng tôi từ cục quản lý lâm nghiệp. Lại thường rất tò mò về chuyện của Lâm Sâm, quan tâm đến con người hơn là cây cối. Cho nên tôi liền biết cô đến đây là để điều tra vụ án."

"Đã phát hiện tôi có vấn đề, anh vì sao còn đồng ý cho tôi ở lại đây?"

"Cô điều tra án là làm chuyện tốt, giúp những người bị hại kia được sáng tỏ, vậy tôi quản cô làm gì. Huống chi, vụ án này đã xảy ra lâu như vậy, cũng không có ai tra ra manh mối. Lại thêm một người, lại thêm một hy vọng, chúng tôi ở đây cũng sớm yên bình hơn."

Lỗ Cát nhướng mày như đang nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, trước khi cô đến, một cảnh sát họ Lục cũng đã đến để điều tra vụ án này, nhưng anh ta hơi kỳ lạ."

Thấy bên cạnh không có ai, Lỗ Cát quay lại và thấy Ô Hàm dừng lại ở đó với vẻ mặt bối rối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp