Mắt Trái Chiêu Hồn

CHƯƠNG 1: GẶP KIỂM LÂM


7 tháng

trướctiếp

Cuốn.

Những ngọn đèn sáng lập lòe trong khu rừng dưới dãy núi Đại Hưng An mang lại màu sắc rực rỡ cho khu rừng tối tăm. Ánh sáng như những con đom đóm nằm sấp đậu trên mặt đất. Xung quanh không có gió, nhưng ngọn lửa trên mặt đất lại bùng cháy mãnh liệt.

Một người phụ nữ có đôi môi mỏng, chóp mũi hơi nhọn cùng mái tóc ngắn đang ngồi trước ánh lửa.

Cô nhóm lửa, tựa như đang ngồi trong một quả cầu lửa, mà cũng tựa như đang ngồi bên cạnh một đoàn ma quỷ giương nanh múa vuốt. Cô luôn nhìn xa xăm vào trong rừng, nơi đó chính là một thế giới vô cùng dữ tợn. Thỉnh thoảng, trên mặt đất sẽ hiện lên một tầng sương mù bồng bềnh trong suốt, khói tỏa ra hòa lẫn với đất đai ẩm ướt lại khiến cho lòng người khoan khoái.

Người phụ nữ thở dài, ném chút giấy tiền vàng bạc vào trong đống lửa, lạnh lùng nói: "Tôi là Ô Hàm, nếu cần gì thì cứ đến chỗ tôi."

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, ngây ngẩn cả người, dựa lưng vào cây thông, xoa xoa bả vai, cô nhắm con mắt phải lại. Con mắt trái của cô xẹt qua một tia u ám, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Mẹ nó buổi tối mà ai đốt lửa vậy!" Kiểm lâm nhìn thấy đốm lửa bèn cầm súng chạy ra từ doanh trại, phía sau là thằng nhóc Tôn Chí Cao mới nhập trại.

"Người ta nói rằng thực thi pháp luật là phải văn minh, đừng chửi thề nữa." Tôn Chí Cao tận tình khuyên can.

"Là do lây của thằng nhóc thúi Trình Tuấn kia đấy." Lỗ Cát siết chặt cây súng trên vai: "Đi, xem thử xem là cháu trai nhà ai gây chuyện."

Tôn Chí Cao lắc đầu một cái, theo sát phía sau Lỗ Cát, nhìn thấy ánh đèn phía trước ngày càng sáng, cậu ta nhíu mày: "Lá gan người này lớn ghê, không sợ bị bắt lửa rồi bị thiêu cháy bên trong à?"

"Chết tiệt." Lỗ Cát mắng một câu, bước chân nhanh hơn.

"Cái gì đấy, cái gì đấy?" Lục Cát tiến lại gần người châm lửa, vừa định chửi bới thì trông thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bời, đờ đẫn ngồi thừ ra ở đó, dáng vẻ trông thật đáng thương.

Lỗ Cát nén giận, bước lên trước: "Cô gái, ban đêm mà cô làm gì ở đây vậy? Cô không biết ở đây cấm đốt lửa buổi tối sao? Không ai nói với cô đừng vào rừng à?"

Ô Hàm giương mắt nhìn hắn ta một chút, vươn tay khều một đốm lửa nhỏ ra ngoài, lạnh giọng trả lời: "Lửa này không làm hại đến cây cối. Hai phút nữa thôi, tôi lập tức dập lửa ngay."

"Haiz, tính tình tôi nóng nảy lắm." Lỗ Cát nhấp súng nhắm thẳng vào cô: "Nếu cô dám chạm vào đống lửa đó một lần nữa, tôi sẽ nổ súng."

Tôn Chí Cao lập tức tiến lên: "Tiền bối, súng của ta không có đạn, anh đừng dọa con gái nhà người ta nữa."

Lỗ Cát đánh vào sau gáy cậu ta: "Ăn cây táo rào cây sung, đây là vợ cậu à?"

Tôn Chí Cao gãi đầu một cái: "Là vợ tôi thì tốt rồi."

Hai người tranh chấp một lúc, Ô Hàm đứng dậy, dùng chân giẫm lên ngọn lửa thoạt nhìn đang hừng hực rực cháy, hành động này khiến Lỗ Cát cũng kinh ngạc: "Cô, cô không sợ phỏng sao?" Vừa nói vừa cầm bình nước vắt bên hông ra.

"Không cần, nước của các người không dập tắt được nó đâu." Ô Hàm nhìn xung quanh, lúc này mới đưa mắt về phía hai người kiểm lâm, một già một trẻ, một đen một trắng, cô lập tức đoán ra được Tôn Chí Cao màu trắng đó là người mới.

Ô Hàm rũ mắt suy nghĩ một chút: "Xin lỗi, tôi ở đây chờ người, có hơi sợ nên mới nhóm lửa."

Thấy cô cuối cùng cũng chịu nhận sai, Tôn Chí Cao cười trả lời: "Cũng may là không gây ra tai họa gì lớn, biết lỗi là được rồi. Chắc là cô ở khách sạn gần đây, mau trở về đi."

"Tôi bị lạc đường."

"Lạc đường?" Tôn Chí Cao nhìn vào rừng sâu, nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Lỗ Cát, trong lòng cầu nguyện đừng là mình phải dẫn cô đi, đột nhiên Lỗ Cát mở miệng.

"Tiểu Cao, cậu dẫn cô ấy đi đi."

"Gì cơ?" Tôn Chí Cao không được bình tĩnh nói: "Lúc đến gặp thì đi hai người, lúc trở về thì chỉ còn một mình tôi, xung quanh còn có thú dữ, rắn với quỷ đó..."

"Nhìn bộ dạng nhát gan của cậu kìa, trước giờ Diệp Đông vẫn luôn đi một mình đó thôi."

Tôn Chí Cao lầm bầm: "Sao lại so tôi với anh ấy? Anh ấy là tên không cần mạng của mình."

Lỗ Cát nhìn về phía trước một chút, cũng cảm thấy đi đường đêm hơi nguy hiểm, sau đó lại nhìn người phụ nữ mặc đồ thể thao màu đen toàn thân, ho nhẹ: "Trước hết về doanh trại của chúng tôi đi, trời sáng thì để Tiểu Cao đưa cô ra khỏi rừng."

Ô Hàm cười trả lời hắn ta: "Cảm ơn."

"Cô cũng đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu." Lỗ Cát vắt súng trên vai: "Đi thôi."

Tôn Chí Cao đi đến bên cạnh Ô Hàm, giúp cô đeo ba lô nặng trịch lên vai, thuận tiện hỏi: "Cô tên là gì?"

"Ô Hàm."

"Học sinh à?"

"Đi làm rồi."

Tôn Chí Cao nhướng mày, giống như đang kiểm tra hộ khẩu: "Làm công việc gì thế?"

"Làm ở Cục Lâm Nghiệp, đến đây để khảo sát."

"Có vẻ là vậy." Dáng vẻ giả vờ hiểu của Tôn Chí Cao khiến Ô Hàm cười một tiếng. - App TY T

Đi được khoảng chừng một nghìn mét, Lỗ Cát dẫn Ô Hàm đi vào một cua quẹo, vòng qua một khu rừng bạch dương và đến trước một ngôi nhà gỗ hình vuông, trước cửa có trồng một vườn rau, nuôi một vài bụi hoa dại nhỏ, trông rất có ý thơ.

"Các người ở đây suốt năm sao?" Ô Hàm liếc nhìn nơi ấm cúng này, lần đầu tiên cảm thấy thích thú.

"Mấy người Lỗ Cát sống ở đây gần năm năm, còn tôi tháng sau phải đi rồi." Tôn Chí Cao tỏ ý bảo Ô Hàm đi lên trước cậu ta: "Năm nay tôi hai lăm, năm hai, được nghỉ hè nên đến đây trải nghiệm cuộc sống, chuyên ngành luật học, sau này muốn trở thành một vị luật sư trừ gian diệt ác." ( truyện trên app T Y T )

Lỗ Cát đặt khẩu súng ngắn trước cửa, để Ô Hàm vào nhà: "Thằng nhóc này hay khoe khoang trình độ học vấn, ở vùng quê xa xôi hẻo lánh của chúng tôi cũng chỉ có hai người Diệp Đông và Chu Mân là sinh viên đại học, còn chưa từng gặp qua nghiên cứu sinh đâu. Cậu ta tới, chúng tôi tâng bốc mấy câu, thế là cậu ta thật sự coi mình là nhất."

Ô Hàm cười nhạt, bắt đầu quan sát gian nhà nhỏ này, thật ra nó rộng rãi và sạch sẽ hơn cô tưởng.

"Nhờ có Chu Mân dọn dẹp, nếu không có cậu ấy, nơi này của chúng tôi đã biến thành một chuồng lợn rồi." Lỗ Cát nhấc một chiếc nồi nhỏ lên và bắt đầu hầm gì đó, thấy Ô Hàm nhìn mình chằm chằm, hắn ta mới giải thích: "Chuẩn bị chút thức ăn cho cô, chuốc thuốc mê cô rồi cướp tiền cướp sắc."

Ô Hàm bật cười, cảm thấy người này không giống như vẻ ngoài nghiêm túc của mình, cô đặt ba lô đeo sau lưng xuống để vào một góc trên mặt đất: "Bên trong toàn là tiền, đến cướp hết đi."

Tôn Chí Cao vui vẻ, bưng một cái mâm tới: "Đến đây nếm thử đi, việt quất mới hái, đảm bảo cô ăn lần đầu sẽ muốn ăn lần hai."

"Bên trong có bỏ thuốc không?" Lỗ Cát cầm một quả lên nếm thử.

"Yên tâm, lượng thuốc vừa đủ, đảm bảo sau khi các người ngất xỉu là sẽ được đưa thẳng vào trong hầm mộ." Tôn Chí Cao cũng thuận tay lấy một quả, tỏ ý bảo Ô Hàm ăn đi.

Ô Hàm buông xuống phòng bị, lễ phép nếm thử một quả, quả nhiên ăn rất ngon, nhưng cô muốn ăn cháo do Lỗ Cát nấu để lót dạ hơn, một ngày rồi vẫn chưa ăn uống gì, cô đã đói sắp xỉu.

Lỗ Cát bưng một chén cháo sứ đặt trước mặt Ô Hàm, sau đó lại múc một chén khác cho Tôn Chí Cao, không ngờ còn là một người đàn ông ấm áp biết nấu ăn và quan tâm người khác.

"Cô đến đúng lúc lắm, chúng tôi vẫn chưa ăn, cùng nhau ăn đi." Hắn ta ngồi đối diện với Ô Hàm, chỉ vào căn phòng sau lưng Ô Hàm: "Diệp Đông đang tuần tra trong rừng, chắc đến sáng mới trở về, cô cứ ở trong phòng của cậu ấy đi."

Ô Hàm gật đầu một cái: "Cảm ơn."

"Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ anh em, đừng khách sáo." Lúc nói chuyện, Tôn Chí Cao giơ tay lên vỗ bả vai Ô Hàm, Ô Hàm cả kinh lập tức đứng dậy.

"Haiz, tôi nóng tính lắm đấy, thằng nhóc thúi." Lỗ Cát tát một cái vào sau gáy Tôn Chí Cao: "Đừng có động chạm bậy bạ vào con gái nhà người ta."

Tôn Chí Cao có hơi oan ức: "Đây là thời đại nào rồi chứ, tôi chỉ xem cô ấy như bạn bè mà thôi."

Ôn Hàm bình tĩnh lại: "Tôi no rồi, ngủ trước nhé." Cô cầm ba lô trên đất lên đeo sau lưng, rời đi.

Lỗ Cát dùng đũa gõ nhẹ một cái trước mặt Tôn Chí Cao: "Mới quen biết được bao lâu mà cậu đã xem cô ấy như bạn mình, ngay cả tên mình mà người ta còn không biết. Nhìn đi, dọa người ta chạy mất rồi."

"Tôi tên là Tôn Chí Cao." Tôn Chí Cao nghiêng đầu nói to, nhướng mày với Lỗ Cát: "Như vậy coi như là biết rồi đi." Cậu ta nhếch miệng, vùi đầu ăn cơm.

Trong phòng, Ô Hàm lập tức cởi áo ra, nhắm mắt phải lại, dùng con mắt trái nhìn bả vai mình xuyên qua lớp kính cửa sổ, hình xăm như dây leo trên vai hiện ra chữ số "25" Ả Rập. Thấy nó vẫn bình thường, Ô Hàm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích cúi người xuống: "Đi theo tao nhiều nên quen rồi đúng không? Mày đừng thay đổi nữa, bây giờ tao đang rất cực khổ."

Dường như cô đang nói chuyện với bả vai của mình, sau đó mặc quần áo vào, kéo rèm cửa sổ lại, ngồi trong căn phòng chật chội này.

Trong không gian chưa đầy chục mét vuông chỉ có một chiếc giường tầng và một cái bàn, thế mà vẫn còn có được một chiếc cửa sổ.

Chủ nhân của căn phòng này ngủ giường dưới, giường trên chất ngổn ngang mấy chiếc vali da và dụng cụ đã rỉ sét, dưới gầm giường thì cất chậu, giày lính và ủng đi mưa.

Trên bàn đặt một tách trà, đồ dùng vệ sinh cá nhân và một bức ảnh.

Ô Hàm cầm bức ảnh lên, nhìn thấy Lỗ Cát với một chòm râu, hắn ta ở phía bên phải, bên cạnh anh ta là bốn người đàn ông trong bộ đồng phục kiểm lâm màu xanh xám, ai nấy đều da ngăm, ánh mắt bén nhọn.

Người đàn ông bên trái có vẻ trẻ tuổi nhất, cũng cao nhất, thoạt nhìn cũng phải cao đến một mét tám mươi hai, làn da ngăm đen, tóc dài, có một lúm đồng tiền nông bên má phải, lúc cười mới có thể nhìn thấy. Dáng vẻ của người đàn ông này giống như một cây đao, ánh mắt lạnh lùng, thâm thúy mà không lộ, con ngươi sâu thẳm, ý cười tự nhiên.

Bên cạnh anh là một cô gái, dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng, một tay khoát lấy cánh tay người đàn ông, cẩn thận chụp ảnh.

Ô Hàm đặt bức ảnh xuống, ngã lên giường, nhìn bàn tay mình, hoạt động gân cốt một chút. Cô ở trong rừng suốt cả buổi chiều không dám nhúc nhích, cả người tê rần, tựa như máu huyết không thể lưu thông.

Ngoài nhà truyền tới tiếng xe máy, dừng trước doanh trại.

"Sao rồi, tìm được chưa?" Chỉ chốc lát sau, âm thanh của Lỗ Cát từ ngoài cửa truyền vào.

Sau đó là tiếng bước chân của vài người lục tục vào nhà, có một người trong đó bất giác thở dài, âm thanh chấc phát xúc động: "Cũng như lần trước, tìm được mảnh vụn của thi thể, ông đây mệt chết rồi."

Tôn Chí Cao chen lời: "Đây là nạn nhân thứ tư trong tháng này rồi."

Một người khác có âm thanh nhạo báng: "Không phải là thằng nhóc cậu gây ra chứ, sau khi cậu đến đây trải nghiệm cuộc sống, mấy vụ án này coi như chưa từng được giải quyết."

"Nói gì vậy?" Tôn Chí Cao lầm bầm: "Bây giờ giai đoạn đặc thù, phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra."

"Nhìn cậu nhát gan kìa." Âm thanh chấc phát cười nhạo một câu.

Ô Hàm lấy một quyển sổ ghi chép làm bằng giấy kraft từ trong ba lô ra, lật sang trang mới viết, cầm bút lên, sửa "nạn nhân thứ ba" thành "nạn nhân thứ tư".

"Mấy người mình biết, tại sao lại thiếu một người?" Cô cắn nắp bút, cau mày suy nghĩ.

"Diệp Đông về à?" Âm thanh chấc phát đó lại vang lên.

"Không phải, bên trong là du khách lạc đường, sáng mai sẽ đi." Lỗ Cát giải thích.

"Nam hay nữ?"

"Nữ."

Âm thanh chấc phát hứng thú: "Đẹp không?"

"Làm gì? Nếu như đẹp thì cậu nổi lòng xấu xa lên à?" Lỗ Cát ném chiếc khăn tắm lên người gã: "Đi tắm đi, thúi muốn chết, đẹp cách mấy cũng sẽ không thích cậu."

"Đúng vậy." Âm thanh chấc phát xúc động: "Toàn là thích Diệp Đông, ai thèm thích tôi chứ."

"Tôi thích anh." Tôn Chí Cao đùa giỡn nói, ngược lại còn kéo bầu không khí lên, khiến Lỗ Cát cười rất vui vẻ.

"Cút qua một bên đi, tôi là trai thẳng." Âm thanh chấc phát đẩy người cản đường ra: "Né sang một bên cho ông."

Tôn Chí Cao xoa xoa bả vai bị gã làm đau: "Thực thi pháp luật văn minh. Cả ngày cứ như Cao Sơn đại vương vậy."

"Haiz, quả thật tôi lớn lên trong núi, cậu muốn cắn tôi à?" Âm thanh chấc phát huýt sáo, hết sức đắc ý.

Sắc mặt Ô Hàm nhàn nhạt, thêm một cái tên vào sau kẻ tình nghi: Tôn Chí Cao.

Đột nhiên, có đá đập vào cửa kính, Ô Hàm lập tức nhảy xuống khỏi giường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp