Mắt Trái Chiêu Hồn

CHƯƠNG 2: KẺ TÌNH NGHI ĐƯỢC CHỌN


7 tháng

trướctiếp

Người đàn ông có âm thanh chấc phát vừa mới tắm rửa xong, đứng ở phòng khách, thấy Ô Hàm vọt ra bèn lập tức che đi bộ phận quan trọng của mình: "Má ơi, ma nữ cướp sắc."

Ô Hàm không có hứng thú ở lại làm trò với gã, mở cửa chạy ra ngoài.

"Này, Ô Hàm." Lỗ Cát và Tôn Chí Cao đồng thời đuổi theo.

Ô Hàm nhìn về nơi phía cửa sổ vừa phát ra tiếng động, thấy không có gì bất thường, cô bèn dán mắt chăm chăm vào trong rừng sâu, tay siết chặt thành nắm đấm.

"Sao vậy?" Lỗ Cát cầm súng chạy tới, nhìn theo tầm mắt của Ô Hàm, không phát hiện có ai khả nghi.

"Vừa rồi có người đến phá cửa sổ phòng tôi." Ô Hàm thả tay, làm bộ sợ hãi.

Lỗ Cát thở ra một hơi: "Haiz, tôi còn cho là chuyện gì. Cô đừng thấy lạ, mấy con vật nhỏ ở đây thấy dáng dấp chúng ta đẹp mắt nên đến trêu chọc một chút, không chừng chỉ là mấy con sóc mà thôi."

Ô Hàm gật dầu, cùng bọn họ trở vào nhà.

"Ôi, dáng vẻ quả thật rất xinh đẹp, chẳng trách Lỗ Cát lại chịu làm anh hùng cứu mỹ nhân." Người đàn ông có âm thanh chấc phát đã mặc quần áo vào, cổ áo nửa hở, dáng vẻ cà rỡn đến gần Ô Hàm, chà tay lên quần, bắt đầu bày tỏ sự thân thiện: "Xin chào, tôi là Trình Tuấn, năm nay ba mươi, độc thân, tốt nghiệp trung học, công năng tình dục mạnh mẽ."

Người đàn ông đeo mắt kính sau lưng úp chiếc bát chưa rửa vào đầu gã: "Cẩn thận cô ấy kiện anh vì tội quấy rối tình dục đấy."

"Con mẹ nó, ông đây vừa mới gội đầu." Trình Tuấn lấy chiếc bát đó ra khỏi đầu: "Chu Mân, cậu chờ đó cho ông." Gã chỉ vào người phía sau, chạy đi gội đầu thêm lần nữa.

"Nhớ rửa bát cho sạch đó." Chu Mân cười, đỡ kính mắt.

"Ông đây giết cậu." Trình Tuấn rống lên một câu, thế nhưng vẫn rửa sạch bát.

Tôn Chí Cao thấy Ô Hàm đứng đó có hơi lúng túng, lập tức tiến lên: "Cô đừng quan tâm bọn họ, ai cũng thần kinh như ai, trời tối rồi, cô đi ngủ đi. Ở đây của chúng tôi có người gác đêm, cô yên tâm, tuyệt đối an toàn."

Ô Hàm gật đầu một cái, trở vào trong phòng. Cầm sổ ghi chép trên giường lên, ghi thêm một cái tên khác vào cột kẻ tình nghi: Chu Mân, người đàn ông đeo kính.

Lật trang trước ra, có năm tấm hình, đích thị là mấy người kiểm lâm này. Phía dưới có ghi chú thông tin của bọn họ:

Lỗ Cát ( nam, 43 tuổi, độc thân, làm kiểm lâm năm năm, tốt nghiệp trung học, người Thiên Tân, thông hiểu khí tượng học. )

Trình Tuấn ( nam, 30 tuổi, độc thân, làm kiểm lâm năm năm, tốt nghiệp trung học, người Hắc Long Giang, thông hiểu thực vật học, phẫu thuật bên ngoài )

Chu Mân ( nam, 29 tuổi, đã kết hôn, làm kiểm lâm ba năm, tốt nghiệp đại học, người Hồ Nam, không rõ chuyên ngành ) ( vợ chết hai năm trước do thiên tai. )

Diệp Đông ( nam, 29 tuổi, độc thân, làm kiểm lâm bốn năm, tốt nghiệp đại học, người Thượng Hải, chuyên ngành luật pháp. )

Lâm Sâm ( nam, 27 tuổi, độc thân, làm kiểm lâm bốn năm, tốt nghiệp trung cấp kỹ thuật, người Hắc Long Giang, chuyên ngành hộ lý ) Ps: bị một tên thợ săn bắn trộm một năm trước. Đã chết, anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ.

Cô dừng lại, nhìn vào bức ảnh của một người đeo kính, sau đó gạch bỏ chữ "Chu Ẩn", sửa tên người đàn ông đeo mắt kính đó lại thành "Chu Mân".

Ngày hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, Ô Hàm đã thức dậy, đang muốn chạy bộ buổi sáng thì bị Tôn Chí Cao lim dim buồn ngủ ngăn lại: "Còn sớm vậy mà cô đi đâu?"

"Chạy bộ."

"Cô thì sung sướng rồi." Tôn Chí Cao cắn bàn chải đánh răng: "Lát nữa cô chạy bộ xong thì thu dọn một chút, tôi dẫn cô đi."

Ô Hàm suy nghĩ gì đó, cười cười nhìn cậu ta: "Tôi có thể ở lại không? Nơi này rất hữu ích cho việc nghiên cứu của tôi, hơn nữa mọi người cũng quen thuộc với khu rừng, tôi đi theo mọi người thì sẽ không bị lạc."

"Đại mỹ nhân đề nghị ở cùng với chúng tôi, làm sao chúng tôi có thể từ chối chứ?" Trình Tuấn đã gội đầu xong, đi tới bốc một chiếc bánh nếp đã để qua đêm lên nhét vào miệng: "Dù sao thằng nhóc Diệp Đông kia cũng ít khi ở nhà, phòng thường xuyên bị bỏ trống." Gã nhích lại gần Ô Hàm, nhướng mày cười một tiếng: "Có điều chúng tôi có một yêu cầu." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Yêu cầu gì?" Ô Hàm lạnh lùng nhìn gã.

"Mỗi ngày ăn mặc sexy một chút là được."

Chu Mân lại gõ một cái bát lên đầu gã: "Anh đừng lắm mồm nữa, hù dọa con gái nhà người ta." Anh ta gật đầu với Ô Hàm: "Muốn ở lại đây thì cứ ở, cuộc sống của chúng tôi rất nhàm chán, thêm một người tới sẽ khiến mấy ngày này náo nhiệt hơn."

Ô Hàm cảm kích cười một tiếng, sửa sang lại quần áo thể thao màu đen rồi ra ngoài chạy bộ.

Nói là chạy bộ, chi bằng nói đi tìm đồ. Cô men theo đến nơi của ngọn lửa ngày hôm qua, nhìn đống tro tàn ở đó, không phát hiện được gì ngoài mấy nhánh cây và bùn đất. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Doanh trại của kiểm lâm.

Một người đàn ông cao một mét tám mươi hai có má lúm đồng tiền bước vào với khuôn mặt lấm lem bùn đất, anh ta phủi đất cát trên người, như thể đã lăn lộn ngoài trời cả đêm.

"Diệp Đông, cậu về rồi, phòng cậu bị người ta cướp rồi." Trình Tuấn nhận lấy súng của anh, đặt ở cửa: "Diễm phúc của cậu chưa cạn nha, gái đẹp ngủ trên giường của cậu."

Xoa xoa chóp mũi hơi đau, hít phải quá nhiều bụi khiến anh khó chịu. Diệp Đông không để ý đến lời giễu cợt của Trình Tuấn, cầm lấy khăn lau mặt do Lỗ Cát đưa, lau mặt một cái, nhìn hắn ta rồi nói: "Đừng hỏi, tôi không đuổi kịp hắn, thằng nhóc đó chạy rất nhanh, mẹ..."

Chữ "kiếp" còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tôn Chí Cao đã nhanh chóng đứng trước mặt anh: "Chấp hành pháp luật một cách văn minh."

"Chấp cái đầu cậu." Anh đẩy người cản đường ra, nhận lấy chiếc bánh nếp nguột ngắt Lỗ Cát đưa đến cho vào miệng.

Lỗ Cát vỗ vai anh: "Đừng tức giận, mấy tên trộm kia nghe thấy tên cậu là lập tức sợ hãi rồi, coi như thằng nhóc cậu có bản lĩnh. Được rồi, tôi đi tuần tra đây, cậu nghỉ ngơi đi."

Diệp Đông không nói gì, nặng nề thở ra một hơi, cầm quần áo bẩn bước vào phòng mình.

Ba lô của Ô Hàm để trên giường, đồ lót lộ ra ngoài một nửa. Cô không ngờ chủ nhân của căn phòng này sẽ về sớm như vậy nên vẫn chưa dọn dẹp.

Lúc này Diệp Đông mới nhớ tới bọn họ nói có người dùng phòng của mình, anh nhấc ba lô của Ô Hàm lên, ném ra ngoài.

Biết anh sẽ như vậy nên những người khác bình thản ngồi xung quanh bàn, tựa như không nhìn thấy gì cả.

Diệp Đông thay quần áo ra ngoài, ngồi ăn sáng trước bàn: "Có bắt được tội phạm phóng hỏa hôm qua không?"

"Cái gì mà tội phạm phóng hỏa! Nói dễ nghe chút đi, người ta là một cô gái sợ hãi vì bị lạc đường." Tôn Chí Cao thay Ô Hàm giải thích.

Trình Tuấn lộ vẻ mặt ghen ghét: "Nhìn đi, cậu bị người ta câu hồn mất rồi. Còn không thèm đợi cô ấy trở về rồi hẵng giả vờ làm người tốt."

Tôn Chí Cao liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì thêm nữa.

"Đốt lửa cả mười nơi, rõ ràng là muốn thiêu chết chúng ta, tôi thấy cô ta không phải con gái nhà lành gì đâu, là ác ma mới đúng." Diệp Đông ăn mấy hớp cơm: "Tôi đến chỗ đó xem một chút, kẻo để lại tai họa ngầm, mấy người cũng đi giúp cảnh sát tìm thi thể của du khách mất tích đi."

"Biết rồi, tên cuồng công việc." Trình Tuấn nhai cơm lười biếng đáp một câu.

"Đi cùng nhau đi." Tôn Chí Cao cũng vốc mấy hớp cơm, chạy ra ngoài theo Diệp Đông.

Trình Tuấn đảo mắt nhìn một vòng quanh ngôi nhà trống hoác, sau đó liếc về phía Chu Mân: "Ái phi, giờ chỉ còn lại hai ta thôi."

"Không phải anh là trai thẳng sao? Tôi thích cong." Chu Mân gõ chén lên đầu gã, nhấc chân chạy.

"Mụ nội nó." Trình Tuấn cầm đũa lên ném về phía người đang bỏ trốn.

Tìm lại được cây thông tối qua, Ô Hàm ngồi xổm xuống kiểm tra đống tro tàn đã được thiêu cháy, tìm kiếm nửa ngày mà vẫn không phát hiện được gì.

"Chính là cô ấy, đẹp không?" Âm thanh của Tôn Chí Cao truyền tới: "Người ta chẳng qua chỉ bị lạc đường thôi."

"Này, tội phạm phóng hỏa." Diệp Đông với vẻ mặt lạnh lùng đến gần Ô Hàm: "Nghe nói cô bị lạc đường." Anh nhìn về phía sau lưng: "Mà khu đất này cũng không phải nơi dễ tìm, cô có thể trở lại nơi cũ cũng coi như có bản lĩnh, cảm giác phương hướng không tệ."

Nhận ra đây là một người dùng đầu óc để nói chuyện, Ô Hàm cảnh giác, nhìn về phía Tôn Chí Cao cười nói: "Tối hôm qua tôi làm rơi một chiếc nhẫn ở chỗ này, cho nên đến đây tìm thử."

"Đã tìm được chưa?" Tôn Chí Cao quan tâm.

Ô Hàm lắc đầu, bởi vì cô quả thật không thể lấy đâu ra được một chiếc nhẫn, chỉ đành lấy cái cớ không tìm được để thế vào.

Tôn Chí Cao bị tầm mắt dán xuống đất của cô thu hút, cũng nhìn theo cô.

"Được rồi, không đáng bao nhiêu tiền, bỏ đi." Ô Hàm bị người khác làm phiền, cũng không định tiếp tục ở đây nữa.

Lúc cô định rời đi, Diệp Đông chắn trước mặt cô: "Người ở đâu?"

Ô Hàm nhàn nhạt trả lời: "Vũ Hán."

"Thật sao?" Tôn Chí Cao cảm thấy thú vị: "Ô Hàm, Vũ Hán, cha mẹ cô đặt tên thẳng thắn thật đấy."

"Tôi không có cha mẹ." Ô Hàm đẩy người đang cản đường ra, lạnh lùng rời đi.

Tôn Chí Cao hối hận với lời nói vừa rồi của mình, nhe răng nhìn Diệp Đông cũng đang kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Tôi nói bậy rồi." Tựa như cậu ta vừa kịp phản ứng, la hét với Diệp Đông: "Đều do anh, đối xử với người nhà hung dữ như vậy, có biết một người lớn được như thế cũng không dễ dàng gì không?"

"Không dễ dàng là có thể giết người phóng hỏa?" Diệp Đông đẩy người đang la hét với mình ra, đi theo sau Ô Hàm.

Nhìn người đang sải bước trước mặt mình, Diệp Đông thực sự có hơi áy náy, nhưng cả đời này anh chưa từng nói xin lỗi ai. Sau khi siết chặt tay thành nắm đấm, anh chạy đến bên cạnh Ô Hàm: "Học sinh phải không?"

"Đi làm rồi."

Thấy Ô Hàm chịu trả lời mình, Diệp Đông cười một tiếng: "Làm bao lâu rồi?"

"Không phải chuyện của anh." Ô Hàm trừng mắt nhìn anh, bước nhanh hơn.

"Này, cô..." Diệp Đông gãi mái tóc ngắn cũn của mình: "Đàn ông tốt không ganh đua với phụ nữ."

Hai người đồng loạt trở về doanh trại của kiểm lâm. Ô Hàm thấy ba lô của mình để ở ngoài cửa, lập tức chạy đế kiểm tra, phát hiện đồ không bị mất, cô mới đeo ba lô lên lưng lần nữa.

"Này, tội phạm phóng hỏa." Diệp Đông chạy đến trước mặt cô: "Ba lô của cô, tôi..."

Không đợi anh giải thích, Ô Hàm dậm chân làm dáng muốn đi, đột nhiên bao tử kêu lên một tiếng.

Diệp Đông khẽ cười, cầm lấy ba lô của cô: "Trước tiên ăn chút gì đó đi, muốn đi thì lát nữa tôi đưa cô ra khỏi rừng. Cảm giác phương hướng của cô không tốt, kẻo bị lạc đường." Câu sau anh nói tựa như đang châm chọc.

Chỉ mới đến doanh trại một lần mà Ô Hàm đã có thể vào rừng một mình, có thể thấy khả năng ghi nhớ đường đi của cô không hề tầm thường.

Anh hùng không quan tâm thua thiệt trước mắt. Quả thật Ô Hàm rất đói, nếu cô cứ tiếp tục cứng rắn chống đỡ, e là chưa kịp ra khỏi khu rừng này thì đã trở thành bữa ăn của động vật. Huống hồ, mục tiêu tình nghi của cô đều ở trong ngôi nhà này, tức giận bỏ đi cũng không đáng.

Đặt cái tôi xuống, Ô Hàm quay vào nhà lần nữa, không khách khí múc một chén cơm, ngồi xuống ăn một mình.

Diệp Đông nhướng mày, ngồi ở đối diện nhìn cô.

Ô Hàm bị nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, đặt đũa xuống: "Bao lâu rồi chưa thấy phụ nữ?"

Diệp Đông làm vẻ lưu manh quan sát cô: "Gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng tâm cơ sâu xa thì không hay gặp."

Ô Hàm lười quan tâm anh, ăn mấy đũa cơm rồi đứng dậy, cầm ba lô nặng trĩu đeo trên lưng: "Tôi đi đây, cảm ơn đã chiêu đãi."

"Không phải cô nói muốn ở lại sao?" Tô Chí Cao vừa dứt lời thì giọng nói của Lỗ Cát đã truyền qua bộ đàm: "Tìm được vật phẩm tùy thân của du khách đã chết, gần suốt Dược Sơn, nằm trong phạm vi chúng ta quản lý."

Diệp Đông lập tức cầm bộ đàm lên: "Vật phẩm tùy thân có giá trị không?"

"Điện thoại và tiền đều ở đây, xem ra không phải bị cướp."

"Ở hiện trường, bây giờ tôi qua đó." Diệp Đông cầm bộ đàm và súng chạy ra ngoài.

"Tôi cũng đi xem một chút. Ô Hàm, cô ở đây nhớ cẩn thận, đừng chạy lung tung." Tô Chí Cao cũng xông ra khỏi cửa.

Ngoài nhà truyền đến âm thanh xe máy, Ô Hàm từ từ đứng dậy, nhắm mắt phải lại, đeo ba lô rời khỏi doanh trại một mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp