Trước Khi Ta Trở Thành Đại Lão Trong Truyền Thuyết

CHƯƠNG 6: BÍ ẨN TRONG THỊ TRẤN NHỎ (2)


8 tháng

trướctiếp

Khi Hạ Dung bước vào phòng ăn, đã có vài người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn đầy ắp các món ăn. Ngoài Hoàng lão gia và Tôn phu nhân mà cậu đã gặp vào buổi chiều, còn có một thanh niên bộ dáng ăn chơi trác táng đang trộm đánh giá cậu, phía bên kia là một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người khêu gợi đang ỏng ẹo tạo dáng.

 

"Đến đến, Hàn tiên sinh, chúng tôi đang chờ cậu!"

 

Hoàng lão gia nhiệt tình tiếp đón Hạ Dung, nhưng Hạ Dung lại không biết một người đọc sách nên có phản ứng như thế nào mới lễ phép, vì vậy cậu chỉ miễn cưỡng ứng phó bằng cách nói cảm ơn rồi ngồi xuống chỗ của mình. Hoàng lão gia giới thiệu hai người kia với Hạ Dung,  hóa ra đó là con trai bảo bối độc nhất của Hoàng lão gia -  Hoàng Nghĩa Hiên và Diệp di nương tiếng tăm lừng lẫy.

Trong bữa ăn, nhà họ Hoàng không theo quy tắc ăn ngủ không nói chuyên, Hoàng lão gia nói chuyện hùng hồn, Diệp di nương liên tục cười duyên, Tôn phu nhân hình như cho rằng bọn họ làm bẩn mắt bà ấy, Hoàng thiếu gia vừa lùa cơm vừa nhìn lén Hạ Dung, mà Hạ Dung thì chỉ lo ăn cơm - đối với một NPC đã chết trong khi làm nhiệm vụ ở phó bản, những gì cậu ăn là những gì cậu kiếm được. Cả căn phòng tràn ngập không khí ồn ào và căng thẳng.

 

Mắt thấy mọi người ăn cũng đã gần xong thì một vị khách không mời liền xông vào.

 

“Ôi chao, không biết cơn gió nào đã thổi cậu về thế này kia!” Diệp di nương là người đầu tiên phản ứng.

 

Hoàng lão gia đặt đũa xuống, hừ lạnh một tiếng. Người đến là em trai nhỏ hơn ông ta gần 20 tuổi – Hoàng Nhân Lễ.

Nhắc đến Hoàng Nhân Lễ, ông ta cũng là một người kỳ lạ. Con của vợ lẽ nhà họ Hoàng sau khi trưởng thành cũng sẽ được chia một phần gia sản, sau đó phải rời khỏi nhà tổ tiên. Nhưng vị Hoàng nhị gia này lại không muốn như vậy, một hai nhất quyết phải lắc lư trước mặt làm Hoàng Nhân Tài cảm thấy chướng mắt. Không chỉ vậy, danh tiếng của ông ta cũng trái ngược hoàn toàn so với anh trai mình, ăn chơi trác táng, gái gú cờ bạc đều có. Hôm nay nếu không phải đang trong sòng bạc thì chính là lưu lại nơi chốn trăng hoa.

Mắt thấy Hoàng nhị gia nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt xếp của mình, bộ dáng quý công tử bước về phía trước, còn cố ý cúi đầu chào Hoàng Nhân Tài: "Mấy ngày nay em không gặp anh và chị dâu, nên trong lòng rất nhớ hai người. Không biết anh dạo này sức khỏe có tốt không?”

Cho dù trong lòng Hoàng Nhân Tài buồn bực như thế nào chăng nữa, ngoài mặt vẫn giả bộ bày ra vẻ anh trai bao dung độ lượng. Nhưng thật ra Tôn phu nhân vẫn như cũ bất động, thậm chí mí mắt cũng lười nhấc lên. Diệp di nương thì lại vặn eo cười ngọt ngào, cùng em chồng liếc mắt đưa tình.

 

Hạ Dung vừa gắp đồ ăn vừa nghĩ, Hoàng lão gia, nếu ông và tôi ngồi cùng nhau thì chúng ta sẽ có thể trở thành một vùng thảo nguyên rộng lớn. Lúc này, Hoàng nhị gia cũng chú ý đến cậu: "Vị này là ...?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Hoàng lão gia giới thiệu vài câu, mà đôi mắt Hoàng Nhân Lễ lại càng ngày càng sáng. Hóa ra Hoàng Nhân Lễ nam nữ đều ăn, không chỉ yêu những cô gái xinh đẹp mà còn đối với những thiếu niên trẻ tuổi cũng yêu thích không buông tay. Hàn Sinh lớn lên trắng trẻo ngoan ngoãn, trên người mang theo hương vị thư sinh trầm ổn, chẳng phải rất hợp khẩu vị của ông ta sao? Vì vậy, ông ta lập tức không để ý đến mị nhãn của Diệp di nương mà háo hức nhìn chằm chằm vào Hàn Sinh.

 

"Tiểu tiên sinh cùng tôi rất giống nhau, đều là người yêu đọc sách, sau này chúng ta nên qua lại với nhau nhiều hơn một chút."

Hạ Dung không có phản ứng --- nghĩ nghĩ, trước đây cũng từng có NPC thường xuyên bị người chơi trong phó bản đùa giỡn, vậy NPC sẽ có phản ứng như thế nào? Không có, các người vui là được. Vì vậy cậu chỉ nhẹ gật đầu, mà phần lớn những người khác sắc mặt đều biến sắc, lúc này nhờ có Từ Bá tới nói nhỏ vài câu với lão gia thì trò hề tối nay mới kết thúc.

Trời đã tối, khi Hạ Dung trở về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy mấy người trong nhà họ Hoàng này rất kỳ lạ. Đầu tiên là Hoàng lão gia khá thờ ơ và lãnh đạm với người vợ kết tóc se duyên của mình. Không giống như những gia đình quyền quý có ba thê bốn thiếp khác, nhà họ Hoàng chỉ cưới một vợ lẽ, nhưng muốn nói ông ta chỉ yêu thương một mình Diệp di nương thì lại không phải. Diệp di nương đã ngang nhiên tán tỉnh em chồng dưới mí mắt ông ta, thế mà ông ta lại nén giận, điều này thực sự vô lý. Mà Hoàng nhị gia đó ở nhà họ Hoàng lại càng không coi ai ra gì, ra vào tự nhiên, càng lớn mật thèm muốn chị dâu, nhưng Hoàng lão gia vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Những điều này có liên quan gì đến vụ án mạng sau này không? Hạ Dung nhìn chằm chằm vào đầu giường suy nghĩ.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Hạ Dung nằm trên giường không muốn đứng dậy, kêu một tiếng: “Vào đi.”

 

Dưới ánh nến, một bóng người khom lưng thận trọng đi vào phòng. Người tên Ách Nô kia ban ngày đã khiến người khác không dám nhìn thẳng, vào ban đêm thậm chí còn trông đáng sợ hơn nhiều. Hắn dường như cũng biết vẻ ngoài mình dọa người nên đã giấu phần lớn cơ thể vào trong bóng tối, chỉ giơ đồ vật trong tay lên đưa về phía Hạ Dung.

Hạ Dung nhìn thì thấy đó là một chiếc chăn bông. Dày hơn cái trên giường nhiều.

Thấy Hạ Dung không trả lời, Ách Nô tựa hồ cho rằng cậu không hiểu, trong lòng có chút sốt ruột, tiến lên một bước, nhưng hắn cũng không muốn hù dọa Hạ Dung, cho nên ngoảnh mặt sang chỗ khác.

 

“Cám ơn.” Hạ Dung xuống giường cầm lấy chăn bông, đưa lên mũi ngửi ngửi, là mùi chăn đã được phơi nắng. Vì vậy, cậu trịnh trọng cảm ơn hắn một lần nữa. Ách Nô giống như không nhận nổi phần đại lễ này, xua tay lắc đầu liên tục. Hạ Dung không nói gì nữa, để hắn trở về ngủ tiếp.

Hoàng phủ đêm hôm đó rất yên tĩnh, dường như không có chuyện gì xảy ra.

 

Hạ Dung sáng hôm sau dậy sớm, ăn sáng xong liền được người hầu dẫn đến thư phòng của Hoàng thiếu gia.

 

Có thể là để thuận tiện cho người chơi, hệ thống đã ngẫu nhiên chuẩn bị mấy cuốn sách cổ cho Hạ Dung tham khảo. Hạ Dung cầm lấy một cuốn lật hai trang, ngay cả khi có thể hiểu nó, cậu cũng không biết cách dạy người khác. Ngẫm lại, thiết lập lúc trước của cậu cũng là một tên không nghề nghiệp không học vấn lại ăn chơi trác táng, ăn chơi trác táng tội gì phải làm khó dễ ăn chơi trác táng, cho nên khi Hoàng thiếu gia cố ý trốn học cả buổi sáng, ăn trưa xong mới chậm rãi đến muộn, lại ngoài ý muốn thu hoạch được ánh mắt trông rất thân thiện của Hạ Dung.

Hoàng thiếu gia — cũng chính là Lý Doanh, vì muốn khiến Lý Song cảm thấy tự hào về mình, cho dù độ khó của phó bản giới hạn thời gian được tung ra ngẫu nhiên lần này là [độ khó cấp A], anh vẫn cắn răng đoạt lấy vé vào cửa. Cũng không biết là anh may mắn hay xui xẻo, thật sự mơ mơ màng màng mà vào được. Tuy nhiên, anh có rất nhiều ý kiến đối với nhân vật [Hoàng thiếu gia]  mình nhập vai lần này, không những không mạnh bằng [Cảnh sát Lưu] lần trước, mà còn trông yếu yếu ớt ớt, vừa nhìn liền biết là dạng người không chịu nổi được một đòn! Tóm lại chỗ nào cũng không khiến anh vừa lòng. Nhưng Lý Doanh vẫn phải vì điểm tích phân mà diễn, "Tiết học đầu tiên" hôm nay anh đã cân nhắc cả đêm, sau đó quyết định đem thiết lập "Thiếu gia kiêu căng tùy hứng" trong lời giới thiệu phát huy đến cực hạn, làm loạn trong giờ học, la lối khóc lóc chơi xấu, ra oai phủ đầu đối với vị tiên sinh tuổi trẻ này!

Lý Doanh cố tình đến muộn khiến mọi người đợi anh cả buổi sáng, lại vênh váo bước vào thư phòng mà không có chút xấu hổ. Vốn tưởng rằng tiên sinh sẽ rất tức giận, không ngờ đối phương không những không trách cứ mà còn lịch sự mời anh ngồi xuống, hỏi anh dùng cơm trưa chưa. Lý Doanh ngây người nhìn vào đôi mắt thân thiết của tiên sinh một giây, sau đó nhận ra đối phương không có ý định đi theo con đường [giáo viên nghiêm khắc], mà là diễn theo kịch bản ôn nhu! Chiêu này anh cũng biết! Còn không phải là thể loại kịch bản trước kia thường hay chơi sao! Anh đây lập tức gặp chiêu nào giải chiêu đấy, đem sách lên bàn đẩy sang một bên, lớn tiếng nói: "Hôm nay anh đừng nghĩ sẽ khiến tôi lãng phí thời gian cho những thứ này!" 

Tiên sinh nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, dường như có chút kinh ngạc cùng sợ hãi. Ngay khi Lý Doanh đang vui mừng nghĩ, người anh em, chúng ta tới diễn một trận đánh nhau dữ dội đi! Đối phương lại đột nhiên gật đầu.

“Anh nói đúng.”

Khuôn mặt trắng trẻo của người đàn ông trông vô cùng hiền lành vô hại.

 

"Anh không nên đọc sách ở tiết học đầu tiên. Chúng ta trước làm một bài kiểm tra thử đi."

“?” 

Kiểm tra thử, ba chữ đáng sợ này không khác gì một thanh kiếm đâm xuyên người Lý Doanh đến mức anh muốn mất nửa cái mạng. Sợ hãi cùng tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, làm anh trong chớp mắt thoát vai mà trở về con người thật của mình. 

"Anh nằm mơ đi!! Tôi sẽ không kiểm tra thử!" 

Hét xong, Lý Doanh mới tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt. Người này quá đáng sợ, chính mình chỉ mới bất cẩn một chút liền đã vô tình đi theo tiết tấu của cậu. Xem ra đây là một người chơi có kinh nghiệm!   

“Không… ý tôi là… bổn thiếu gia…”   

Dưới ánh mắt bình tĩnh của đối phương, Lý Doanh như ngồi trên đống lửa, cuối cùng dùng sức vỗ mặt bàn đứng lên: “Không đọc!” Anh quay người chạy ra khỏi phòng.   

Đây là một chiêu mà Lý Song đã dạy cho anh, nếu diễn không được thì cứ việc đẩy vấn đề lại cho người khác. Bây giờ, tiên sinh buộc phải lựa chọn giữa việc đuổi theo hay không đuổi theo anh. Nếu chọn đuổi theo vậy thì sẽ bước vào con đường mà Lý Doanh đã sắp xếp [Anh năn nỉ tôi đọc sách nhưng tôi lại không nghe theo], nhưng nếu chọn không đuổi theo, vậy cảnh diễn giữa hai người họ sẽ kết thúc. [Hoàng thiếu gia] là đối tượng đối diễn chính của [Hàn Sinh], nếu không có đối tượng, cậu chẳng lẽ còn muốn diễn với không khí sao?   

Vì thế Lý Doanh đắc ý nghĩ, đuổi theo tôi đi a, tôi sẽ khiến cho anh, ồ không, tôi sẽ rộng lượng mà theo anh quay trở về.   

Hôm đó Lý Doanh đợi từ sáng đến tối, cho đến khi Từ Bá gọi anh ăn tối, nhưng vẫn không đợi được vị tiên sinh dạy học của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp