Thiếu niên chỉ khẽ khịt mũi sau khi nghe điều này.
Cơ thể gần như đã khô ráo, ống tay áo bên phải vẫn còn ướt nên Du Đào rất tự nhiên đưa tay về phía hắn.
“Tiểu sư huynh, tay áo bên phải còn ướt.”
Úc Ly không lên tiếng, đốt ngón tay ấm áp lại lần nữa cầm lấy cổ tay của nàng, truyền linh lực hong khô quần áo cho nàng.
Mu bàn tay xuôi xuống vô tình lướt qua vài sợi tóc mềm mại, Du Đào sững người một lúc, nhận ra rằng có lẽ nàng đã chạm vào tóc của Úc Ly.
Bây giờ trời có gió nên bị gió thổi bay cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nàng không để ý cho lắm, nàng chỉ nghĩ tóc hắn khá mềm, vừa nghĩ bình thường cũng trông rất bóng mượt, nàng lập tức hiểu ra.
Chỉ là một lúc sau sợi tóc này lại xẹt qua mu bàn tay của nàng, qua hai hơi thở lại xẹt qua.
Du Đào không thể không cử động các khớp ngón tay.
Hơi ngứa.
Khi mu bàn tay ngứa ngáy muốn cười, Du Đào vội kìm lại, hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nói: “Tiểu sư huynh, tóc huynh bị gió thổi bay, lướt qua mu bàn tay… “
Chữ “ngứa” tự dưng nghẹn lại trong miệng.
Du Đào nhìn thấy cái bóng được tạo ra bởi ánh trăng yên tĩnh, à đằng sau thiếu niên đột nhiên có một cái bóng lắc lư khác thường.
Đó là... cái gì?
Du Đào lại chớp mắt, bóng đen lại đột nhiên biến mất, chỉ còn lại bóng lưng của thiếu niên.
Cổ tay đột nhiên được thả ra, Úc Ly từ sau tảng đá đi ra, dáng người cao lớn, trong trẻo lạnh lùng, phong tuyết
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).