Du Đào tiếp tục nói: “Bây giờ ta cũng không dùng được linh lực, cho dù chúng ta tới pháp trận cũng không mở ra được, trong khoảng cách ba trăm dặm này cũng không biết sẽ gặp được yêu thú gì, hiện tại tình trạng của hai người chúng ta như vậy chắc chắn là không đánh lại được, cho nên…”

Vừa nói, Du Đào vừa bước vào một sơn động nhỏ, đặt Chúc Minh Ngọc xuống, cẩn thận đỡ nàng ấy dựa vào trên vách đá của sơn động, mình cũng ngồi xuống một bên, xoa xoa hai cánh tay lạnh băng.

“Chúc đồng học, chúng ta hãy ở chỗ này chờ, ta đã để lại tin tức, các sư thúc sẽ đến cứu chúng ta.”

Chúc Minh Ngọc nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

Chướng hương mà Chúc Minh Ngọc nói xác thật lợi hại, Du Đào chỉ là không cẩn thận hít trúng một ngụm, sau khi tiến vào cảnh của Huyễn Hư Ảnh không lâu liền thấy cả người vô lực, nàng cố gắng chống đỡ mà cõng Chúc Minh Ngọc đến được trong sơn động, hiện tại mí mắt của nàng đang đánh nhau, làm cho nàng cảm thấy nếu như bây giờ mà ngã xuống giường là có thể ngủ ngay tại chỗ.

Du Đào

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play