Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 50: AI LÀ NỘI GIÁN (9)


8 tháng

trướctiếp

Mê cung này.

Có lẽ là vật sống.

Thấy sởn gai ốc.

Vạn Nhân Trảm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giọng nói đột nhiên cất cao lên: "Sao có thể?"

Mê cung là vật sống?

Vật sống có thể làm như vậy sao?

Hòa Ngọc cực kỳ bình tĩnh, nắm tay: "Sao không thể, anh kiểm tra tường đi, có phải có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó thấp hơn nhiệt độ của vật sống một chút không, nhưng quả thật là vật sống."

Trảm Đặc bất giác sờ sờ tường rồi sau đó nhanh chóng thu tay về: "Đúng là có chút nhiệt độ, nhưng không thể chứng minh mê cung này là vật sống đâu, như này hơi quá rồi."

Anh ta có chút khó chấp nhận, suy đoán này của Hòa Ngọc tới quá đột ngột, rõ ràng bọn họ đang tìm đường ra ở mê cung, sao đột nhiên mê cung lại thành vật còn sống rồi?

"Đương nhiên, cái này là tôi căn cứ vào thông tin hiện có mới phân tích ra kết quả, tám phần, cũng còn hai phần có thể là sai." Tuy Hòa Ngọc nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ chắc chắn.

Vạn Nhân Trảm trừng mắt, hoảng sợ nhìn về phía "tường" bên cạnh.

Từ phó bản trước đến phó bản này, suy nghĩ “khả năng tám phần” của Hòa Ngọc trăm phần trăm đều là chuẩn xác.

Như vậy chẳng phải là chứng minh…

Hiện tại bọn họ đang ở bên trong con quái vật.

Trảm Đặc còn đang nghi ngờ, anh ta ôm vũ khí, ánh mắt nghi hoặc: "Vậy tường mê cung ta đang xuyên qua là vật sống, sao nó còn có thể để cho chúng ta xuyên qua cơ thể nó?"

Hòa Ngọc nở nụ cười: "Đúng vậy bởi vì có thể xuyên tường cho nên tôi mới nói mê cung là vật sống. Đường hầm bên trong quái vật từ đầu tới đuôi không hề động đậy, như thế phần động được cũng chỉ có thể là tường. Ngoại trừ không giống như một lối đi bình thường, nó lại còn mê hoặc chúng ta đi tới phía trước. Nhưng khi toàn bộ cơ thể chúng ta tiếp xúc đến vách tường, nó sẽ rời khỏi chúng ta."

"Nói chả hiểu gì cả, vì sao lại rời khỏi chúng ta?" Trảm Đặc tiếp tục nghi ngờ.

Hòa Ngọc nhìn về phía anh ta, cười như không cười: "Đổi một góc độ khác, anh cảm thấy nó là rời khỏi chúng ta hay là ăn chúng ta?"

Mọi người: "..."

Bọn họ chà xát cánh tay theo bản năng, khắp người nổi da gà.

Nhất là Vạn Nhân Trảm, đúng là gã đã kéo Hòa Ngọc xuyên qua "tường" vô số lần.

Hòa Ngọc tiếp tục: "Nếu mê cung là vật sống, vậy chắc tám phần khả năng nó rời đi thật ra là ăn chúng ta."

Ba người rơi vào trầm tư.

Tuy bọn họ không thông minh như Hòa Ngọc nhưng cũng không ngu ngốc, Hòa Ngọc phân tích đến mức độ này rồi, phần còn lại chính bọn họ có thể tổng kết ra được.

Lăng Bất Thần thì thào: "Chúng ta áp người lên mê cung, nó liền ăn chúng ta, nhưng mà nó không ăn vật sống, hoặc là chúng ta không nằm trong thực đơn của nó, cho nên nó càng nhanh chóng nhổ chúng ta ra."

Giống như mấy con quái nhỏ trong mê cung, mê cung là vật sống, nhưng chúng nó vẫn ở đây.

Đã chứng minh.

Mê cung không ăn chúng.

Đương nhiên cũng không ăn thịt người.

Ba người hít vào một hơi, đôi mắt mở to, lông tơ khắp người dựng thẳng, lưng ớn lạnh.

Cho dù biết mê cung không ăn thịt người nhưng đối mặt vật sống lớn như vậy, trong lòng bọn họ vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi, đây là phản ứng theo bản năng khi đối mặt với quái vật mạnh mà bản thân không thể chống lại được.

Vạn Nhân Trảm bất giác nhìn về phía Hòa Ngọc, hỏi: "Nó không ăn chúng ta, cho nên việc chúng ta có thể làm chính là di chuyển trong cơ thể nó tìm vận may, để tìm được đường ra."

Mê cung là vật sống, vậy hang tạo lên chính là bên trong của "Mê cung", không tìm được bất cứ quy luật gì.

Điều bọn họ có thể làm chỉ có tìm vận may.

Trảm Đặc hít sâu một hơi: "Chỉ có thể làm như vậy, cho nên tốt nhất chúng ta phải tụ họp lại với những người khác trước, cùng nhau tìm vận may ở trong mê cung."

Nói đến sau cùng, anh ta lộ ra nụ cười khổ.

Tìm vận may.

Cách tìm như vậy thật sự làm cho người ta bất đắc dĩ, nhưng quả thật bọn họ không còn cách nào khác nữa.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, nhìn về phía ba người bọn họ, giọng nói bình tĩnh: "Chúng ta không chọn con đường tìm vận may."

Mọi người sửng sốt, nhao nhao nhìn về phía cậu.

Không chọn cách tìm vận may, vậy thì bọn họ còn có thể làm cái gì?

Hòa Ngọc: "Các đừng chớ quên, phía sau chúng ta vẫn còn có người khác, nếu không đoán sai, đám Trấn Tinh, Eugene, Nguyên Trạch giờ đã bắt đầu xông đến ải thứ hai, thời gian ở lại của chúng ta cực kỳ ngắn."

Một khi bọn họ đuổi kịp, sẽ liên thủ đánh chết đội một của họ, khi đó đội một lành ít dữ nhiều.

Thời gian cực kỳ ngắn, mà cược được với vận may nhưng không đánh cược được với thời gian.

"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Trảm Đặc hỏi.

Hòa Ngọc nhếch môi, kính không độ lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo: "Đánh vào nó để nó mở đường cho chúng ta."

*

Đoàn Vu Thần dừng bước lại.

Khi anh ta và Harvey còn đang ở trong hang, khi anh ta dừng lại, Harvey cũng dừng lại theo, mơ hồ nhìn về phía anh ta: "Sao vậy?"

Đoàn Vu Thần hít vào một hơi khí lạnh: "Harvey, tôi đột nhiên nhớ đến một truyền thuyết."

Đôi mắt Harvey càng thêm mờ mịt, nghi ngờ hỏi: "Truyền thuyết gì?"

Đoàn Vu Thần: "Tôi nghe được từ chỗ thầy truyền thụ kỹ thuật cho tôi, vì muốn tăng kỹ thuật nên thầy tôi thích nghiên cứu sách cổ, cũng bởi vậy ông ấy nhìn thấy rất nhiều rất nhiều ghi chép. Trên sách cổ có rất nhiều truyền thuyết ly kỳ cổ quái, không biết thật giả."

Harvey nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.

Ánh mắt Đoàn Vu Thần kinh ngạc, há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới tiếp tục.

"Mà lúc tôi còn nhỏ, thầy tôi nói với tôi một truyền thuyết trên sách cổ. Có một loại quái vật giống như núi thịt, hình dáng khổng lồ, năng lực chiến đấu cấp SS. Cơ thể nó cực kỳ mềm, có thể vặn thành bất cứ hình dạng gì, thịt có thể thoải mái tách ra, khép lại, thân thể lại cao lớn khiến cho rất nhiều người không cẩn thận vào lãnh địa của nó, bị lạc ở trong cơ thể của nó."

Ban đầu Harvey không để ý mấy, sau lại biến thành trừng to mắt, nhìn chằm chằm Đoàn Vu Thần.

Đoàn Vu Thần nhìn lại gã, cười khổ: "Loại quái vật này không ăn con người nhưng có thể làm cho người ta bị lạc, không đi ra ngoài được, càng đáng sợ hơn chính là cơ thể nó mềm thành bùn lầy, cho dù là người cấp SSS cũng không đánh nát hay giết chết nó được, gần như là vô địch."

Harvey hít sâu một hơi.

"Cho nên, Harvey, chúng ta gặp phiền toái, chỉ sợ cửa ải này rất khó qua phải không?"

*

Vạn Nhân Trảm gầm thét: "Đánh nó? Mày có biết mày đang nói cái gì không, chỉ dựa vào tám điểm năng lực chiến đấu của mày sao, mày không thấy nó lớn cỡ nào sao?"

Bọn họ đi lâu như vậy vẫn không ra khỏi núi thịt, quái vật to lớn như vậy, phải đánh như thế nào?

Hòa Ngọc điên rồi.

Đạn mạc cũng cho rằng như vậy.

"Cậu ta thật cuồng vọng, cậu ta dám nói muốn đánh thú mê cung, tuy cấp bậc của thú mê cung là SS nhưng gần như là vô địch."

"Tên là thú mê cung sao?"

"Trên quảng trường trò chuyện đã có người đăng thông tin về thú mê cung ra."

"Hòa Ngọc thật sự quá cuồng vọng, cậu ta dám nói khiêu chiến thú mê cung, chắc hẳn cậu ta muốn để đám người Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc chịu chết rồi, dù sao cậu ta cũng là nội gián."

"Đúng là ảo tưởng."

Tiếng gầm gừ của Vạn Nhân Trảm quá lớn, Hòa Ngọc móc móc lỗ tai.

Bên cạnh, Trảm Đặc cũng mang vẻ mặt "mày bú đá ít thôi" mà nhìn cậu.

Chỉ có Lăng Bất Thần tò mò hỏi: "Đánh thế nào, thật sự có thể đánh sao?"

Giọng nói của Hòa Ngọc vô cùng chắc chắn: "Không thể đánh cũng phải đánh, chắc chắn nó rất mạnh nhưng không phải vô địch, chúng ta cũng không cần giết chết nó, chỉ cần để nó nhường đường là được."

"Nói nghe hay đấy, mày làm đi." Vạn Nhân Trảm châm chọc.

Hòa Ngọc nhìn về phía gã, hơi nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Không có tôi, quả thật các anh không đánh nó được, nhưng năng lực chiến đấu của tôi không cao cần sự trợ giúp của các anh."

Mọi người: "..."

Trảm Đặc vẫn có chút không tin: "Mày định đánh con quái vật này thật sao?"

Mẹ nó ở đâu ra kẻ điên này vậy?

Hòa Ngọc: "Đương nhiên, tôi không nói đùa về việc này."

Trảm Đặc: "..."

Sau một lúc lâu, anh ta như nghĩ đến cái gì đó, hai mắt hơi híp: "Lúc mày nghĩ ra cách ở ải thứ nhất, cũng bởi vậy mà Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần bạo phát ra lực lượng sao?"

Vạn Nhân Trảm cũng nghĩ đến cảnh tượng một mình gã cầm búa chặt đầu người đá.

Cảm giác lúc ấy cả đời gã sẽ không quên, bản thân gã như đột nhiên có được năng lực vượt qua chính bản thân.

"Nhưng mà giờ chúng ta không có nhiều người như vậy." Vạn Nhân Trảm nói.

Dựa theo giải thích lúc đó của Hòa Ngọc, gã và Lăng Bất Thần có thể bộc phát ra sức mạnh đáng sợ như vậy là vì những người khác và bọn họ tạo thành "sức mạnh xâu chuỗi", lực công kích của gã là chồng lực công kích của mọi người lên.

Mạnh như vậy cũng là đương nhiên.

Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có bốn người, trong đó hai người vẫn năng lực chiến đấu tám điểm và năng lực chiến đấu đánh gà chín mươi chín điểm.

Mà nếu bọn họ muốn đối mặt với quái vật thì phải mạnh gấp bội so với người đá ở ải thứ nhất.

Cho dù "trận pháp" của Hòa Ngọc khả thi, bọn họ kết hợp lại cũng không đánh thắng được.

Người của đội một hợp lại cũng không đánh thắng được.

Hòa Ngọc nghe vậy, nở nụ cười lắc đầu: "Không, bây giờ không cần trận pháp, ít người không dùng trận pháp được."

"Vậy còn có cách nào nữa?"

Hòa Ngọc nói: "Hệ thống của tôi chỉ cần đúng, có rất nhiều cách, dù sao, các anh hợp năng lực chiến đấu lại là thành số liệu mà hệ thống của tôi thì không phải vậy."

Cậu nhìn về phía Vạn Nhân Trảm: "Còn nhớ trận đấu tôi từng sử dụng Thái cực không?"

Đồng tử Vạn Nhân Trảm co rụt lại, rồi lại mở to hai mắt nhìn.

Năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc 8 điểm, một chưởng đánh bay gã, cũng vì một chưởng kia gã vẫn nhận định Hòa Ngọc là cao thủ.

Bên cạnh, Trảm Đặc lờ mờ hỏi: "Thái cực gì, chúng mày đang nói cái gì vậy?”

Lăng Bất Thần khẽ nhíu mày, lập tức nghiêng đầu: "Mượn lực Thái cực sao?"

Hòa Ngọc gật đầu, lại lắc đầu: "Đúng, mượn lực có thể dùng, nhưng chỉ là một hướng thôi, mà hiện tại chúng ta không thích hợp. Tôi chỉ lấy Thái cực làm ví dụ, Thái cực quá ôn hòa, hiện tại chúng ta thích hợp với một loại khác."

Cậu nhìn mọi người, cả người đứng thẳng tắp dáng vẻ đầy tự tin, cho dù đã nói xong và trọng tâm đề tài là đánh nhau nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, vẫn duy trì dáng vẻ ung dung, không nhanh không chậm nói:

"Chúng ta thích hợp với việc hút năng lượng của quái vật, đưa vào cơ thể của các anh, tạm thời cường hóa cho các anh rồi lại đánh nó."

Lăng Bất Thần bừng tỉnh đại ngộ: "A, tôi hiểu rồi, Hòa Ngọc, cậu có thể hút năng lượng sao?"

Hòa Ngọc gật đầu: "Vẫn chưa thử, nhưng chắc là vấn đề không lớn."

Thử nghiệm mấy lần rồi lại nghiệm chứng mấy lần, cộng thêm việc cậu vận dụng nguyên lý đối với năng lực chiến đấu và đã nghiên cứu mấy lần để tăng trí lực, về việc hút năng lượng, cậu nắm chuôi chắc chín phần.

"Đợi một chút!" Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm lờ mờ hỏi: "Hai chúng mày đang nói cái gì vậy, sao tao nghe không hiểu gì cả, cái gì mà tá lực đả lực, hút năng lượng, tạm thời cường hóa, sao tao không hiểu gì vậy."

Trảm Đặc gãi đầu: "Tao cũng không hiểu, rốt cuộc hai người họ đang nói cái gì vậy?"

Hai tên quái thai này đúng là không nên ở cùng nhau.

Cho dù một người giỏi hơn cả một người khác cũng không sao, lại còn nói những điều bọn họ không hiểu.

Đạn mạc: "Bọn tôi cũng không ai hiểu."

Đạn mạc: "Rốt cuộc hai tên rác rưởi này đang nói gì vậy, nghe đỉnh thật sự."

Đạn mạc: "Có đôi khi Hòa Ngọc thật sự vượt qua tưởng tượng, nếu lần này cậu ta vẫn thành công, tôi liền quỳ với cậu ta."

Vạn Nhân Trảm, Trảm Đặc cùng với người xem đều tỏ vẻ mơ hồ.

Hòa Ngọc không giải thích, chỉ là nhìn Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc khẽ cười: "Không có gì, các anh không cần hiểu, chỉ cần dựa theo sắp xếp của tôi để hành động là được."

Theo lý luận hệ thống võ hiệp của cậu như vậy, thật là khó hiểu.

Dù sao, bọn họ chưa bao giờ từng tiếp xúc.

Phát triển và nghiên cứu là không đồng bộ, lúc trước lúc bọn họ đi con đường hệ thống năng lực chiến đấu, ở trên con đường này càng chạy càng xa, năng lực chiến đấu và hệ thống trang bị chính là nhận thức của bọn họ, giống như Lam Tinh nhận thức về một chút lý luận khoa học.

Nhưng nhận thức chỉ là nhận thức, nhận thức của mỗi người đều không giống nhau.

Hòa Ngọc đề xuất ra ý kiến mới, dù sao bọn họ cũng không thể tiếp thụ được trong một chốc, hệ thống năng lực chiến đấu là nhận thức khắc vào xương cốt, gần như tương đương với một cộng một bằng hai, xuất phát từ phản ứng bản năng sẽ không nghi ngờ.

Bọn họ nhận định năng lực chiến đấu là số liệu, mà Hòa Ngọc nhận định năng lực chiến đấu là năng lượng.

Không phải vấn đề của Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc, chỉ là nhận thức khác nhau thôi.

Vạn Nhân Trảm lại gầm thét: "Sao cái gì mày cũng không nói cho bọn tao biết, lại bảo bọn tao đi khiêu khích quái vật lớn như vậy."

Hòa Ngọc chớp mắt: "Lúc trước không phải lúc anh chém tường cũng cực kỳ hăng hái sao?"

Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm cứng đờ: "..."

Trảm Đặc lộ ra nghi ngờ, chờ Hòa Ngọc giải thích xong, Trảm Đặc im luôn rồi.

Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng: "Thực ra cũng có thể thử, tòa mê cung này không ăn người, trước thì không làm tổn thương chúng ta, sau đó chắc cũng sẽ không đâu."

Có một tia hy vọng, luôn luôn muốn thử.

Dù sao, ngoài cách này của Hòa Ngọc ra, bọn họ không có cách nào khác nữa.

Chẳng lẽ thật sự phải chờ người của đội khác đến sao?

Ải thứ nhất bọn họ mới xuyên qua những người đó một đường, cứ gặp mặt thế này, đoán chắc là phải ra tay trực tiếp.

Thời gian để lại cho bọn họ là hữu hạn.

Tuy Trảm Đặc không xem trọng cách của Hòa Ngọc, nhưng trong khi không có biện pháp khác cũng thử xem.

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã còn có thể nói cái gì được?

Chỉ có thể thuận theo ý ba người kia.

Thật sự là điên rồi.

Vì sao gã lại có thể ở cùng với một nhóm có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?

Năm phút sau.

Hòa Ngọc dẫm chổi bay lên, đường đi không tính thấp nhưng cũng không cao, cậu bay lên trên tầm ba thước.

Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc đứng trước mặt cậu, cũng bay khỏi mặt đất.

Trảm Đặc dẫn đầu phía trước, Vạn Nhân Trảm ở giữa bọn họ.

Mấy người đều không hiểu cách sắp xếp của Hòa Ngọc, nhưng vào thời điểm này, bọn họ chỉ có thể "tin tưởng đồng đội", nghe theo sắp xếp.

Mặt đất chỉ có Lăng Bất Thần, cậu ấy đứng ở phía sau, cố gắng để bản thân không bị dính đến gần.

Đạn mạc:

"Những người này thật sự quá mạnh, lại dám khiêu chiến thú mê cung."

"Nhìn ghi chép xem, thú mê cung không xuất hiện rất lâu rất lâu rồi, mấy tiền bối cao thủ của chúng ta cũng không bằng lòng và chiến đấu với thú mê cung, mất nhiều hơn được."

"Đúng rồi, thú mê cung cũng không ăn người, chỉ cần có thể chạy đi là được, đâu cần đối mặt chính diện."

"Thật sự là điên rồi, chịu không ít thiệt thòi, nếu biết thú mê cung gần như vô địch, Hòa Ngọc còn dám ra tay sao?"

"Cũng may do thú mê cung không ăn người, sau khi bọn họ ra tay nếu không đánh lại, còn có thể sống."

Hòa Ngọc chỉ cười không nói.

Quả thật là thú mê cung không ăn người, nhưng khi có người uy hiếp nó, nó thật sự không phản kháng sao?

Không thể nào, bản năng của sinh vật không cho phép.

Trước đó Vạn Nhân Trảm điên cuồng chém vào không ảnh hưởng gì đến nó, nhưng tiếp đó thì có thể là chưa chắc.

Hòa Ngọc: "Các anh chuẩn bị xong chưa?"

Trảm Đặc: "Chuẩn bị xong rồi."

Vạn Nhân Trảm: "Hòa Ngọc, đờ mờ nếu mày là lừa tao, tao sẽ…"

Hòa Ngọc không đợi nghe gã mắng, trực tiếp bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng, tố chất cơ thể cậu quá kém, chỉ có "bốn lạng", không động tới "ngàn cân" được, tất nhiên cũng không chứa nổi "ngàn cân", "mười nghìn cân" .

Cho nên năng lượng chỉ bị cậu hút vào trong thời gian ngắn ngủi, rót vào trong cơ thể Vạn Nhân Trảm.

Năng lượng khổng lồ cực kỳ đáng sợ, Vạn Nhân Trảm như là đột nhiên "biến to" ra, cả người phồng lên, gân xanh khắp người lồi ra, căn bản không có cách nào chiến đấu.

Gã trợn tròn mắt, cảm nhận được cơ thể đột nhiên có được năng lượng đáng sợ.

Trong một giây kia, gã cảm thấy mình giống như có năng lượng hủy diệt trời đất, cũng là trong giây phút này, gã đã nhận ra Hòa Ngọc rất đáng sợ.

Sau lưng, Hòa Ngọc quát lớn: "Vạn Nhân Trảm."

Vạn Nhân Trảm lập tức lấy lại tinh thần, dựa theo sắp xếp trước đó của Hòa Ngọc, đánh mạnh về phía Trảm Đặc.

Mà Trảm Đặc đã sớm giơ vũ khí lên, vũ khí của anh ta là một cây gậy như là gậy như ý như trong Tây du ký, có thể lớn có thể nhỏ, giờ phút này anh ta liền biến cây gậy đến cỡ lớn nhất.

Vào một giây Vạn Nhân Trảm đánh lên người anh ta, anh ta giơ gậy lên, dùng hết toàn lực mạnh mẽ vung xuống.

Người hấp thu năng lượng chính là Hòa Ngọc, người nhận năng lượng chính là Vạn Nhân Trảm, cảm giác của Trảm Đặc không giống với cảm giác của Vạn Nhân Trảm trước đó, gần như không có bất cứ cảm giác gì khác.

Cho nên anh ta không biết là đã có một cú ảnh hưởng đáng sợ gì.

Rõ ràng chỉ là một cú đánh giống như bình thường, nhưng lực sát thương lại có sức mạnh lớn gấp mười phần như vậy.

Trong nháy mắt ra tay, đồng tử Trảm Đặc co rụt lại, bị làm cho kinh ngạc.

"Rầm."

Một cú đánh tiếp xuống kinh thiên động địa, năng lượng đáng sợ đánh tới mang theo hoa lửa, bẻ gãy nghiền nát, đánh thẳng tới vách hang giống như chiếu sáng trong bóng tối.

"Ầm."

Tiếng va chạm vang lên cực lớn.

Đất rung núi chuyển

Cả tòa mê cung như đã bắt đầu chấn động.

Chỗ "vách tường" anh ta đánh tới, vậy mà đã bị đánh thủng.

Lăng Bất Thần lăn vài vòng mới miễn cưỡng đứng dậy được, cậu ấy ôm chặt tiểu quái bị liên lụy ở bên cạnh.

Mẹ nó, thật đáng sợ.

Đạn mạc:

"Mẹ nó một cú này quá lớn rồi."

"Má ơi, Trảm Đặc thật đáng sợ."

"Không không không, là Hòa Ngọc thật đáng sợ."

"Đệch đừng nói bọn họ thật sự đánh ra một con đường đấy chứ."

"Không thể nào, thú mê cung không phải dễ đối phó như vậy."

Đoàn Vu Thần và Harvey còn đang "tìm vận may", bọn họ đã biết được chân tướng của mê cung cho nên không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ có thể ký gửi hy vọng vào vận may.

Đáng tiếc, vẫn không thể tìm được đường ra.

Harvey đang muốn nói gì đó đột nhiên có một trận đất rung núi chuyển, năng lực chiến đấu đáng sợ tản ra.

Động tĩnh chiến đấu lớn như vậy, tuyệt đối không phải dưới cấp SS có.

"Show sống còn đỉnh lưu đã có cao thủ cấp ss rồi."

"Sao có thể."

Quỳnh và Kiều Viễn dừng bước lại, nhìn về phía phía truyền đến động tĩnh.

Hai người liếc nhau, Quỳnh hô hấp dồn dập: "Đi, qua đó nhìn xem."

Early táo bạo từ nhỏ liền dừng lại, đồng tử co rụt lại, mạnh mẽ chạy tới phía động tĩnh truyền tới.

Có biến.

Người ở ba con đường hướng tới một hướng, khoảng cách quá xa, vách hang quá nhiều, trước đó tốc độ của bọn họ rất chậm, mấy người gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Nhưng rất nhanh tình huống xảy ra thay đổi, vách trước mặt biến mất đi một chút.

"Tình huống gì vậy?"

"Lại xảy ra cái gì rồi?"

Người từ ba hướng không biết đã xảy ra chuyện gì mà tại chỗ, Trảm Đặc nhìn vách hang trước mặt không ngừng kéo cao, cùng với đường hang không ngừng thay đổi, trong lòng liền trầm xuống.

Nó không ăn người, nhưng không phải ngồi không.

Nó bị thu hút sự chú ý.

Hoặc là nói, nó nổi giận rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp