Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 48: AI LÀ NỘI GIÁN (7)


8 tháng

trướctiếp

Hòa Ngọc có sợ hay không thì không biết, nhưng Vạn Nhân Trảm thì sợ thật.

Gã đột nhiên quay đầu lại, đề phòng nhìn con đường phía trước, nhưng ngoại trừ dấu vết chiến đấu trên mặt đất thì không có cái gì cả.

Gã lại nhìn khắp bốn phía hang động, vẫn yên tĩnh như cũ, không có điều gì bất thường xuất hiện.

Giống như những phỏng đoán đáng sợ kia cũng chỉ là ảo giác.

Nhưng càng như vậy, Vạn Nhân Trảm lại càng cảm thấy sởn gai ốc.

Đôi mắt gã nhìn Hòa Ngọc, nghiến răng nghiến lợi: "Hòa, Ngọc, sau này gặp phải những chuyện có khả năng thế này thì có thể nói trước không?!"

Ban đầu không nói gì rồi bất thình lình nói một câu như vậy, rất dọa người đấy được không!!

Hòa Ngọc lộ ra vẻ vô tội: "Nhưng anh trực tiếp xông lên, có cho tôi cơ hội nói đâu."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Hòa Ngọc nói xong cũng không để ý đến gã nữa, đánh giá khắp nơi, lại sờ sờ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Vạn Nhân Trảm nhìn vẻ mặt này của cậu thì biết chắc là cậu đã phát hiện ra cái gì đó.

Vì thế, gã nuốt lời mình vốn muốn nói lại, đổi thành câu khác hỏi: "Mày lại phát hiện cái gì rồi?"

Hòa Ngọc suy nghĩ một lát: "Vẫn chưa chắc chắn lắm, cần xác minh một chút."

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã mệt mỏi nói: "Xác minh kiểu gì?"

Hòa Ngọc xoay người: "Quay lại xem thử đi."

Vạn Nhân Trảm nhanh chóng đuổi theo.

Ngã rẽ bọn họ vừa mới đi vào chính là ngã rẽ bên trái, lần trước bên trái là mạng nhện, lúc này lại là dây leo, sau khi quay về, hai người đi vào hang động bên phải, xác minh xem bên phải sẽ xuất hiện cái gì.

Bọ cạp.

Không phải mạng nhện, cũng không phải dây leo.

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm thay đổi, tay nắm chặt rìu, gã không hề vội vã nhào lên chiến đấu, ngược lại đứng xa xa quan sát.

Một lát sau, không cần Hòa Ngọc nhắc nhở, chính gã đã chủ động đề nghị: "Trở về sảnh lớn thử xem."

Hòa Ngọc gật đầu đồng ý.

Hai người trở về.

Nhưng mà, con đường vốn đi không bao lâu dường như đã trở nên dài dằng dẵng, hơn nữa đi tới đi lui, bọn họ lại gặp… nhện.

Hô hấp Vạn Nhân Trảm trở nên dồn dập, cơ bắp căng thẳng, tay cầm rìu vẫn duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Giọng gã khàn khàn: "Hang động này thay đổi..."

Bọn họ đi vào rồi, muốn đi ra ngoài lần nữa hình như không dễ dàng như vậy.

Hòa Ngọc thở dài: "Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đây mới là Mê cung hỗn loạn."

Cậu nhìn mạng nhện trước mặt, ánh mắt sáng rực: "Chỉ sợ chúng ta chia tổ là sai, bởi vì… một khi chúng ta tách ra, có thể sẽ không tụ lại được."

Không chỉ không tụ lại được, còn có thể bị lạc trong cung điện này.

Tim Vạn Nhân Trảm đập thình thịch.

Hòa Ngọc: "Cho nên chúng ta cần cầu nguyện cho nội gián của đội chúng ta không được xảy ra chuyện gì."

Đạn mạc: "…"

"Mẹ kiếp, hang động lại thay đổi, thật là đáng sợ."

"Mê cung hỗn loạn, một mê cung chân chính."

"Nói đến đây, mọi người thật sự không cảm thấy không đúng sao? Hòa Ngọc thật sự không biết bọn họ tách ra sẽ không hợp tại được? Thế này không giống cậu ta lắm."

"Không phải đâu, việc chia tổ cũng không phải do cậu ta đề nghị, là Vạn Nhân Trảm đề nghị."

"Nhưng hình như là cậu ta dẫn dắt Vạn Nhân Trảm nói!!"

"... Lầu trên suy nghĩ nhiều quá, năng lực chiến đấu của cậu ta yếu như vậy, mục đích chia tổ của cậu ta là gì?"

"Đồng ý, có vài người cứ nghĩ Hòa Ngọc giỏi lắm ấy."

"Tiếp tục xem đi, tôi muốn xem xem bọn họ làm gì để vượt qua ải này, có cảm giác ải này thật sự rất khó đấy."

"Những người còn lại của đội một cũng phát hiện ra sự thay đổi của hang động, hiện tại đều đang nôn nóng tìm đường ra."

Vạn Nhân Trảm hỏi Hòa Ngọc: "Bây giờ làm sao đây?"

Xung quanh im ắng, hang động thay đổi phá hư kế hoạch ban đầu của bọn họ, hiện tại tất cả mọi người bị tách ra, bọn họ bị vây trong mê cung, ai cũng không biết tiếp theo sẽ gặp được cái gì.

Hang động tối đen như mực, bên cạnh chỉ có một người, hơn nữa đối phương còn là một người thông minh.

Vạn Nhân Trảm chỉ có thể hỏi Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tôi cũng không có cách gì hay, nhưng bày ở trước mặt chúng ta hình như chỉ có một con đường."

Vạn Nhân Trảm nhìn về phía cậu.

Hòa Ngọc: "Cho dù chúng ta tìm được đường trở lại, cũng không chắc những đội viên khác có thể tìm được đường ra..."

Họ quay lại, nhưng những người khác không thể.

Vậy trở lại được sảnh lớn cũng không để làm gì, bọn họ vẫn sẽ tiến vào lần nữa.

Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi, hiểu ra: "Cho nên chúng ta chỉ có thể tự tìm đường ra, rời khỏi mê cung, phá giải mê cung."

Hòa Ngọc gật đầu: "Đúng, đây là điều duy nhất chúng ta có thể làm."

Mười người cùng đội đã tách ra, đi tìm lần lượt từng người họ càng phí thời gian, chi bằng tiếp tục xông lên, tìm được cách rời khỏi mê cung, có lẽ có thể rời đi cùng những người khác?

Hoặc là trên đường đi, có thể họ sẽ gặp lại những người khác?

Vạn Nhân Trảm không để ý sống chết của những người khác, gã chỉ để ý — nội gián.

Ở trong này, mạng nội gián tương đương với mạng của họ.

Gã cắn răng: "Nội gián, chắc chắn không được chết, nếu không ông đây chết không nhắm mắt!"

Hòa Ngọc nặng nề gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ.

[Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm, bảo vệ người bên cạnh anh là được."]

[Đạn mạc: "Nội gián ở bên cạnh anh đấy!"]

Vạn Nhân Trảm không biết nội gián là ai, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện xong, nhấc chân đi về phía trước: "Chúng ta vừa mới trở lại con đường dây leo, tiếp tục đi về phía trước xem có thể tìm được đường ra không."

Hòa Ngọc gật đầu đồng ý.

Vạn Nhân Trảm đi hai bước, dừng chân lại: "Mày theo sau tao, không được chết."

Hòa Ngọc: "Ồ, được."

Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng, vô cùng lạnh lùng: "Mày không phải nội gián, tao có thể không bảo vệ mày."

Hòa Ngọc chớp mắt: "Cũng có thể là tôi mà."

Vạn Nhân Trảm ghét bỏ nhìn cậu một cái, hiển nhiên là không tin.

Gã chắc chắn, Hòa Ngọc nói như vậy cũng chỉ vì muốn được bảo vệ giống như lúc ban đầu.

Gã hất cằm lên, cao ngạo nói: "Đồ vô dụng, nếu không có tao, mày làm sao sống được ở trong này?"

Hòa Ngọc khẽ mỉm cười, đúng tình hợp lý nói: "Không phải là có anh sao."

Vạn Nhân Trảm: "...Hừ."

Không hiểu sao tai đỏ lên, gã lập tức xoay người, bước chân nhanh hơn, vội vàng đi về phía trước.

Khóe miệng Hòa Ngọc cong lên thành một nụ cười.

—Vạn Nhân Trảm chính là "bạn đồng hành" mà cậu lựa chọn kỹ càng.

[Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm!! Đây là lần anh cách sự thật gần nhất đấy, không được ngu lúc này!”]

[Đạn mạc: "Ở trước mặt Hòa Ngọc, anh không ngu sẽ không phải Vạn Nhân Trảm. A a a, tôi lại muốn ship CP, ôi ôi ôi, nhưng bọn họ một người là nội gián, một người không phải, chẳng lẽ vòng này nhất định phải một người chết sao, CP của tôi sắp BE rồi, khó chịu quá!"]

[Đạn mạc: "Vạn Nhân Trảm có một trăm ba mươi nghìn phiếu, hơn nữa có rất nhiều người ủng hộ Vạn Nhân Trảm, chỉ cần anh ấy gặp nguy hiểm, nhất định số phiếu có thể lập tức lên hai trăm ngàn. Thế nhưng Hòa Ngọc không được, chắc chắn sau ải thứ ba sẽ bỏ phiếu loại cho Hòa Ngọc, giữa bọn họ, người còn sống sẽ chỉ là Vạn Nhân Trảm, cho nên BE là chắc."]

[Đạn mạc: "?? Điên rồi sao? Đẩy thuyền Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc, đây là CP tà môn gì vậy? Đẩy thuyền Hòa Ngọc với ai cũng tốt hơn Vạn Nhân Trảm!"]

[Đạn mạc: "Lầu trên điên hết rồi, một tuyển thủ từ hành tinh rác, mỗi ngày mấy người còn ship CP cậu ta với cao thủ, là cao thủ thì ai để ý cậu ta, có điên không?]

Đạn mạc náo nhiệt nhưng Hòa Ngọc và Vạn Nhân Trảm không hề hay biết, hai người trở lại con đường vừa rồi, dấu vết chiến đấu đã biến mất, trên mặt đất rất sạch sẽ.

Vạn Nhân Trảm nhướng mày: "Chẳng lẽ chúng ta lại đi nhầm đường?"

Cánh mũi gã giật giật, sau đó lắc đầu: "Không, là con đường này, nơi này có mùi máu tươi quen thuộc, có dấu vết bị tẩy trừ nhưng mùi máu tươi còn chưa hoàn toàn tản đi."

Đối với mùi máu tanh, gã không thể quen thuộc hơn.

Hòa Ngọc gật đầu, ánh mắt suy tư.

Vạn Nhân Trảm suy nghĩ một chút, quyết tâm: "Tiếp tục đi về phía trước."

Hòa Ngọc không phản đối, lại gật đầu.

— Giống như biết mình cần Vạn Nhân Trảm "bảo vệ", cậu có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Đối với việc này, Vạn Nhân Trảm có chút không được tự nhiên, kỳ lạ nhìn cậu vài lần.

Hai người đi qua chỗ vừa mới chiến đấu, đi sâu vào hang động.

Cũng không nói gì, có vẻ có chút quá yên tĩnh.

Vạn Nhân Trảm hất cằm lên, cao ngạo nói: "Sao? Mày biết sự lợi hại của tao, biết mình vô dụng chưa?"

Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời gã: "Lần trước anh đứng nhất?"

Vạn Nhân Trảm hất cằm lên cao hơn, vô cùng kiêu ngạo: "Đúng, năm ngoái tao là đỉnh lưu."

Hòa Ngọc nhìn về phía gã: "Nghe nói show tuyển chọn lần trước xảy ra chút vấn đề, vấn đề gì vậy? Là hệ thống tuyển chọn trong Show sống còn đỉnh lưu này xảy ra vấn đề sao?"

"Đỉnh lưu" Vạn Nhân Trảm này khoác lác hơi nhiều rồi.

Hòa Ngọc từng làm đỉnh lưu, cậu biết đỉnh lưu là gì, vô số người theo dõi, hàng triệu người kính trọng Vạn Nhân Trảm nhưng dễ nhận thấy là độ nổi tiếng vẫn còn kém lắm.

Nói thật lòng, anh ta tuyệt đối không thể đi tới vị trí "đỉnh lưu".

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm đột nhiên thay đổi, giọng hung ác: "Không liên quan đến mày, đừng có nghe tin vỉa hè."

Hòa Ngọc nhướng mày: "Nhìn phản ứng của anh, cũng không phải là tin vỉa hè nha."

Cậu liếc mắt nhìn Vạn Nhân Trảm, bình tĩnh nói: "Anh bối rối như vậy… là đang che giấu điều gì? Để tôi đoán thử xem, là bí mật các người cần bảo vệ."

Đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc chính thức biểu đạt ý muốn tìm hiểu Show sống còn đỉnh lưu.

Dù sao, có thể được xưng là Hệ thống tạo thần, điều này thể hiện cho khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, năng lực cao nhất, cơ hội tốt nhất hiện nay của Liên Bang Vũ Trụ.

Lúc trước cậu chỉ lo làm quen năng lực chiến đấu, bảo vệ tính mạng, hiện tại cậu chuẩn bị dần dần tìm hiểu show tuyển chọn này.

Vạn Nhân Trảm: "..."

Gã đột nhiên nghĩ đến lúc Hòa Ngọc tra hỏi lớp trưởng ở phó bản trước, năng lực suy đoán đáng sợ kia, dùng năng lực phân tích của bản thân để xác định thông tin của đối phương thông qua một phản ứng nhỏ…

Gã hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, cúi đầu thấp giọng cảnh cáo ở bên tai cậu: "Có một số việc không nên mù quáng tìm hiểu, nếu không cho dù mày còn sống để đi ra cũng nhất định sẽ phải chết!"

Nói xong, gã mím chặt môi, nhấc chân đi về phía trước, rõ ràng là từ chối trả lời các vấn đề liên quan.

Hòa Ngọc nhìn bóng lưng gã, giọng nói khàn khàn cười đầy sâu xa : "Nhưng mà, tôi càng tò mò…"

Đến Vạn Nhân Trảm còn bị bịt miệng, chuyện lần đó, tuyệt đối không nhỏ.

Và hơn nữa…

Có lẽ còn rất quan trọng.

Hòa Ngọc tràn đầy lòng tò mò, cậu thích tìm hiểu những chuyện chưa biết.

Chắc chắn Vạn Nhân Trảm biết cái gì đó.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, nhất định cậu sẽ biết.

*

Khi chọn hướng ở ngã rẽ thứ hai, bọn họ vẫn chọn bên trái.

Lại là một con quái vật rất hung dữ ngăn cản đường ra của bọn họ, Hòa Ngọc còn chưa mở miệng, Vạn Nhân Trảm đã xách rìu vọt lên, Hòa Ngọc yên lặng lui về phía sau, đứng ở một chỗ không bị ảnh hưởng.

Vạn Nhân Trảm vẫn vô cùng hung tàn.

"Bịch!"

"Keng keng keng!"

"Koong —!"

Một rìu lại một rìu, giải quyết xong quái vật.

Vạn Nhân thu rìu lại, đứng thẳng người nói với Hòa Ngọc: "Tiếp tục."

Hòa Ngọc khép quyến sổ lại, bước chân không nhanh không chậm đi theo sau Vạn Nhân Trảm.

Một ngã tư, hai ngã tư, ba ngã tư.

Vạn Nhân Trảm đã không nhớ rõ mình giết bao nhiêu quái vật, cho đến khi bọn họ đi đến cuối con đường này.

Là tường, không còn đường phía trước.

Vạn Nhân Trảm hít sâu một hơi, giọng nói mang theo sự giận dữ không kiềm chế được: "Đi nhầm rồi, đây là đường cụt!"

Hòa Ngọc gật đầu: "Cũng bình thường, trong mê cung không thể đi đúng ngay con đường đầu tiên."

Vạn Nhân Trảm trừng mắt: "Mày vẫn bình tĩnh như vậy à?"

Tính tình gã nóng nảy, nhất là vào lúc mình lo lắng sẽ không chịu được khi người khác quá bình tĩnh.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi: "Nhưng sốt sắng cũng vô dụng."

"Mày không sợ nội gián chết sao?!" Vạn Nhân Trảm rống lên.

Nội gián chết, bọn họ cũng không còn.

Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Những quái vật này không quá mạnh, không cần lo lắng cho những người khác."

Kẻ yếu đều đi theo người mạnh, mà ai hành động một mình cũng đều là người mạnh. 

Dựa vào thực lực của quái vật, những người khác sẽ không chết trong tay quái vật, vậy nội gián cũng sẽ không chết, bọn họ vẫn an toàn.

Vạn Nhân Trảm: "..."

Sắc mặt gã bình tĩnh hơn chút nhưng vẫn hung dữ nói: "Vậy mày không sợ bọn Eugene bọn đuổi theo sao?"

Hòa Ngọc: "Nhưng lo lắng cũng vô dụng."

Cậu nói xong, bước chân như là vô thức lui về phía sau, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Hô hấp của Vạn Nhân Trảm trở nên dồn dập, đang muốn mở miệng.

Hòa Ngọc: "A —"

Cùng với một tiếng hét của Hòa Ngọc, cơ thể cậu đụng phải "tường", vốn là một tiếp xúc rất bình thường, nhưng "tường" nhúc nhích hai cái, Hòa Ngọc đã bị "ăn".

Đúng vậy, "ăn" rồi.

Cả người Hòa Ngọc nhanh chóng hòa vào trong tường, biến mất không còn thấy.

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm thay đổi lớn, nhào tới: "Hòa Ngọc."

Nhưng mà, "tường" vẫn không "nuốt" Vạn Nhân Trảm vào, mềm mại như cũ, trông cực kỳ bình thường.

Vạn Nhân Trảm đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Đờ, mờ, mờ!"

Kêu xong, gã giơ rìu hung hăng chém về phía "tường", sắc mặt hung hãn, động tác cuồng bạo.

Đạn mạc cũng bị doạ choáng váng —

"Hòa Ngọc?!"

"Mẹ nó, đã xảy ra chuyện gì?"

"Nội gián chết rồi?? Vậy nhóm này toang rồi sao?"

"Đệt, mau đổi sang phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc!!"

"Mẹ ơi, hù chết con — từ từ, không đúng, mọi người mau đi xem phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc!!"

*

Vệ Gia Quốc sợ tới mức tim đập thình thịch, đứng bật dậy.

Diệp Khai Quân vội vàng nói: "Hòa Ngọc vẫn chưa chết, nếu như cậu ta chết phòng phát sóng trực tiếp sẽ biến mất, hiện tại phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn, chỉ là nhìn hơi mờ thôi."

Tuy nói như vậy nhưng ông ta vẫn lo lắng nhìn vào màn hình.

Cuối cùng, màn hình khôi phục lại bình thường, khuôn mặt của Hòa Ngọc xuất hiện.

Vệ Gia Quốc thở phào một hơi, ngồi xuống.

"Hòa Ngọc thật sự may mắn quá đấy— Khoan! Hòa Ngọc muốn làm cái gì?!"

*

Nhóm của Trảm Đặc, Lăng Bất Thần.

Trảm Đặc sụp đổ nắm tóc: "A a a, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao chúng ta lại lạc đường, tại sao chúng ta không thể trở về sảnh lớn?"

Lăng Bất Thần ngơ ngác nhìn cửa phân nhánh trước mặt.

Trảm Đặc nóng nảy: "Nếu nội gián chết thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ xong đời?"

Anh ta nhìn Lăng Bất Thần, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Mày là nội gián à, nói cho tao biết, mày là nội gián à, tao nhất định không nói cho người khác biết."

Cuối cùng Lăng Bất Thần cũng quay đầu nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt sáng ngời kia viết —

Đừng coi tao như một thằng ngu.

Trảm Đặc thở dài: "Vậy mày nói xem giờ phải làm sao bây giờ? Chúng ta lạc đường, làm cách nào mới có thể hợp lại với những người khác? Làm cách nào đi ra ngoài?"

Lăng Bất Thần: "Cứ đi bừa đi?"

Trảm Đặc dừng lại.

Như là nghĩ đến cái gì đó, anh ta đột nhiên nhìn về phía Lăng Bất Thần, ánh mắt sáng ngời rực rỡ 

Lăng Bất Thần: "..."

Cậu ấy lui về phía sau hai bước: "Tao chỉ thích kiểu Hòa Ngọc."

Trảm Đặc: "..."

Anh ta trừng mắt nhìn Lăng Bất Thần: "Đcm, ý tao là vận may của mày tốt, mày dẫn đường!"

Mẹ kiếp, anh ta thích em gái ngực tấn công mông phòng thủ, căn bản không thích đàn ông.

Lăng Bất Thần này, đúng là ảo tưởng vl chứ.

Lăng Bất Thần thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy là cong, nhưng cậu ấy thích người nào đẹp cơ, nhân cách phù hợp.

Suy nghĩ một chút, cậu ấy nói: "Tao dẫn đường cũng không chắc có thể đi ra ngoài."

Trảm Đặc không tin, anh ta đã nhận thức sâu sắc được vận may của Lăng Bất Thần cho nên anh ta kiên định nói: "Mày dẫn đường."

Lăng Bất Thần yếu ớt đi ở phía trước.

Trảm Đặc vừa bảo vệ cậu ấy, vừa đi theo.

*

Early đang chém chết quái vật, gã cũng không biết cách để đi ra ngoài, chỉ có thể vùi đầu đi về phía trước.

Sau khi đập chết quái vật, gã nhổ một ngụm nước bọt: "Mẹ kiếp, những quái vật này đều không có trang bị, giết thêm nữa cũng vô dụng."

Tiếp tục đi về phía trước.

Early vừa đi vừa mắng: "Hai thằng từ hành tinh rác kia, nếu dám chết, ông đây có thành quỷ cũng không buông tha cho bọn mày!"

Vận may của gã rất tệ, hợp thành tổ với hai người có năng lực chiến đấu yếu như vậy.

Lúc này lại đang tách ra, nếu Vạn Nhân Trảm và Trảm Đặc không bảo vệ tốt hai tên rác rưởi kia, lại trùng hợp có một tên nội gián trong đó vậy bọn họ cũng sẽ chết theo.

— Thứ rác rưởi cản trở.

Những tên rác rưởi ở hành tinh rác đừng có tới tham gia cuộc thi này.

Early vừa mắng vừa đi về phía trước.

*

Bên kia.

Đoàn Vu Thần cầm vũ khí, thở ra một hơi thật dài: "Không sao, quái vật không mạnh, hẳn là những người khác cũng sẽ không sao."

Harvey cũng thở hổn hển: "Nhưng tách ra rất phiền, ai đề xuất chia tổ vậy?"

Là Vạn Nhân Trảm đề xuất chia tổ.

Nhưng không hiểu sao Đoàn Vu Thần thấy nghi ngờ Hòa Ngọc, đây là một loại cảm giác, anh ta nhướng mày: "Có khi nào… Hòa Ngọc giết chết Vạn Nhân Trảm không?"

Harvey: "Không có khả năng."

Gã lắc đầu, nói chắc chắn: "Hòa Ngọc có tám điểm năng lực chiến đấu, không có khả năng nào giết được Vạn Nhân Trảm, Vạn Nhân Trảm giết Hòa Ngọc thì có khả năng."

Đoàn Vu Thần: "Vậy nếu Vạn Nhân Trảm giết Hòa Ngọc, chắc chắn anh ta là hung thủ!"

Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, anh ta lắc đầu: "Cũng không đúng, nếu như Vạn Nhân Trảm giết Hòa Ngọc thì khẳng định anh ta là nội gián, trừ khi anh ta có thể giết sạch tất cả mọi người chúng ta, nếu không thì không cần thiết phải giết Hòa Ngọc."

Hơn nữa, kết thúc vòng này chắc chắn bọn họ sẽ loại Hòa Ngọc ra, nội gián không cần phải giết Hòa Ngọc.

Bởi dù sao cũng là một người phải chết.

Harvey nhíu mày: "Trùng hợp thôi? Chúng ta phân chung tổ với cậu ta cũng là trùng hợp, dù sao lần đầu tiên đi vào cũng không thấy có gì lạ, ai biết sau khi tách ra sẽ khác?"

Dòng điện lướt qua, có một suy nghĩ thoáng qua đầu Đoàn Vu Thần.

Đáng tiếc anh ta không nắm bắt được, chỉ có thể lắc đầu.

"Bỏ đi, tiếp tục đi về phía trước thôi, vừa tìm đường vừa nhìn xem có thể gặp những người khác hay không."

"Tuy rằng không thể dùng trí não, nhưng tôi và Seattle, Early còn có cách liên lạc khác, chỉ cần ở trong khoảng cách gần sẽ có thể cảm ứng, hiện tại không cảm ứng được chút gì, xem ra còn cách rất xa."

Hai người tiếp tục đi tiếp.

*

Quỳnh đã đi đến cuối đường.

Cô ta bất đắc dĩ buông tay: "Đường cụt, xem ra còn phải tiếp tục đi. Đi lung tung như vậy, cũng không biết phải đi tới khi nào."

Cô ta quay lại, trở lại ngã ba gần nhất, thay đổi con đường.

Vừa mới chuẩn bị đi tiếp…

"Cốc cốc!" Tường bên cạnh truyền đến tiếng động.

Quỳnh nhướng mày bước tới gần, như là cảm ứng được cái gì, cô ta cũng gõ gõ vách tường: "Kiều Viễn."

"Quỳnh."

Cô ta nghe thấy tiếng Kiều Viễn ở bên kia bức "tường"!

Quỳnh kích động tới gần "tường", dùng trang bị gõ điên cuồng, nhưng "tường" mềm, gõ thế nào cũng không lên tiếng, chém một vết cũng sẽ lập tức biến mất, khôi phục về như cũ.

Quỳnh tức giận không nhẹ.

"Đây rốt cuộc là thứ gì chứ?" Cô ta vừa mới nghĩ như vậy, kề sát tường xem xét thì cảm giác thân thể loáng một cái, cả người bị "tường" hút vào.

Cô ta thấy hoa mắt, rồi bị nhổ ra.

— Chỉ là, nhổ ra ở một con đường khác.

Sau đó, cô ta nghe được giọng nói vui vẻ của Kiều Viễn: "Quỳnh, thật sự là cô à?! Tôi ở trong hang động tìm lối ra rất lâu cũng không tìm được, sao cô lại xuất hiện từ trong tường??"

*

Seattle đang tấn công quái vật.

Là một ngôi sao sống dưới ánh đèn sân khấu, Seattle rất ghét bóng tối, cho nên mãi không tìm được đường ra trong bóng tối, cô ta có vẻ cực kỳ bực bội.

"Rốt cuộc đây là —"

Giọng nói của Seattle đột nhiên im bặt, đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm phía trước.

Ở nơi đó, có một bóng người chậm rãi đi tới phía cô ta.

*

"Mẹ kiếp, dám cướp người trên tay ông đây, ông đập chết mày!"

"Mịa nó chứ, đây là cái quái gì vậy, chém không đứt!"

"Hòa Ngọc! Hòa Ngọc!"

Vạn Nhân Trảm cắn răng hét, mắt mắt đỏ như máu điên cuồng chém "tường", từng cú từng cú, động tác cực kỳ tàn nhẫn giống như muốn chém nát bức tường này.

Công kích liên tục khiến cơ bắp gã đau nhức, thậm chí Vạn Nhân Trảm còn không biết mình đã chém bao lâu.

Gã chỉ biết chém vào bức tường trước mặt từng chút lại từng chút.

Hòa Ngọc chết rồi sao?

Nếu cậu ta không phải nội gián, chết sẽ không thông báo.

Chỉ có thăng cấp mới có thông báo, nhưng tuyển thủ tám điểm năng lực chiến đấu từ hành tinh rác kia chắc chắn không thể có hai trăm ngàn phiếu.

Nghĩ đến đây, động tác của gã càng thêm điên cuồng.

Đôi mắt đỏ như máu, cơ bắp cánh tay phồng lên, từng chút lại từng chút dốc hết toàn lực chém vào tường, từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ.

"Hòa, Ngọc, mày, chỉ, được, chết, trong, tay, ông, đây!!"

Gã rống to một tiếng, nặng nề bổ rìu xuống.

"Phập —"

Cùng với một tiếng rơi xuống đất, Hòa Ngọc bị "nhổ" ra.

Vẻ mặt cậu mờ mịt.

Vạn Nhân Trảm thở phào một hơi, hung hãn quát: "Mày đã đi đâu?!"

Rõ ràng Hòa Ngọc có hơi mệt mỏi, cậu muốn chống tường đứng lên.

Vạn Nhân Trảm túm lấy cậu, mắng: "Đồ ngu, mày điên rồi sao mà còn dám đụng vào tường?"

Hòa Ngọc đứng thẳng, đẩy tay Vạn Nhân Trảm ra, thở dài một hơi, hết sức bình tĩnh nói: "Có thể xuyên qua tường để đổi đường khác."

Vạn Nhân Trảm sửng sốt.

Gã đang muốn mở miệng hỏi, một giọng nói rõ ràng vang lên trong đầu mọi người.

[Chúc mừng Seattle thăng cấp, số phiếu còn lại là 99999/100000.]

Vạn Nhân Trảm: "!!!"

Đều ở trong mê cung ải thứ ba, vòng này còn có ba ải chưa qua, có thể khiến Seattle thăng cấp, chỉ có thể là —

Cô ta bị buộc phải dùng phiếu bầu. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp