Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 45: AI LÀ NỘI GIÁN (4)


8 tháng

trướctiếp

Người đá khổng lồ cao năm mét nhưng động tác của nó không hề máy móc chút nào, rất linh hoạt, trong tay nó cầm hai cây rìu, khi nó vung lên thì có sức mạnh hủy diệt thế giới tuyệt đối.

Đây là hai người đá có cấp S trở lên.

Hơn nữa, do kết cấu bằng đá nên cơ thể của bọn nó rất chắc khỏe, vũ khí mà các tuyển thủ cầm trên tay để lại rất ít dấu vết trên cơ thể bọn nó.

Các đòn tấn công của Trấn Tinh, Eugene, Cách Đới, Nguyên Trạch, Thành Chiêu và các cao thủ khác đều có hiệu quả, nhưng người đá sẽ không gục ngã nếu không bị đánh bại, dường như những vết thương để lại kia không có ảnh hưởng nhiều đến nó, điều này rất làm người khác đau đầu.

Đây là thứ mà mọi người phải hợp lực mới có thể đối phó được.

Đứng ở vòng trong là 8 người, bao gồm Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Cách Đới, Thành Chiêu, Nguyên Trạch, Trảm Đặc, Lăng Bất Thần. Vị trí do Hòa Ngọc sắp xếp, khi Lăng Bất Thần được xếp vào vòng trong thì mọi người trong đội một đều sững sờ.

Vạn Nhân Trảm và Early muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng phải chịu đựng.

Những người trong đội một không biết Hòa Ngọc sắp xếp như thế nào, hay nói cách khác, họ không biết Hòa Ngọc sẽ làm gì.

Các đội khác không biết về năng lực chiến đấu của Lăng Bất Thần, nhưng họ thì biết.

Đặt Lăng Bất Thần vào vị trí này, cậu ấy có thể chống lại nhiều đòn tấn công từ người đá.

Những người trong đội một nghi ngờ trong lòng nhưng khi các đội khác đang theo dõi, không ai trong số họ dám không làm theo ý của Hòa Ngọc, nếu Hòa Ngọc ngã xuống, họ cũng sẽ xong đời.

Dù sao khi xảy ra chuyện thì Hòa Ngọc sẽ là người đầu tiên không chạy thoát được, những người khác sẽ không bỏ qua cho cậu.

Hai chiếc rìu của người đá là thứ đầu tiên tấn công người trước mặt, ba người Trấn Tinh, Eugene và Vạn Nhân Trảm cầm vũ khí trong tay, vừa né vừa tấn công người đá.

"Ầm!"

"Keng keng."

Tiếng vũ khí va vào người đá, tiếng vũ khí và hai lưỡi rìu của người đá chạm vào nhau.

Hòa Ngọc đứng trên không trung.

Giờ khắc này, người phía dưới giống như không ngừng thu nhỏ lại, người đá cũng tương ứng yếu đi, vô số đường vân vô hình xuất hiện đan xen lẫn nhau, hiện ra một bàn cờ.

Người đá là điểm đen bị bọc ở giữa, trong khi những tuyển thủ khác trở thành những con cờ màu trắng.

Vượt qua cửa núi đã trở thành một ván cờ.

"15, 26, 48 tấn công phía trên đầu bên phải."

"13, 29, 45 tấn công eo dưới bên trái."

"68, 67, 51, 43 tấn công phía sau."

Người đá xoay người.

"58, 39, 38 đánh vào sau đầu."

"2, 5, 7, 14 tấn công vào cổ của người đá bên phải."

"1, 3, 4 chặn đúng vũ khí của người đá."

"9, 10, 51 đánh vào vai sau của người đá bên trái."

Hòa Ngọc phản ứng cực nhanh, trong đầu cấp tốc quay cuồng, có sự rõ ràng chưa từng có từ trước đến nay, giống như cậu đã tính toán việc thúc đẩy một quân cờ sẽ tạo nên hậu quả gì trong nháy mắt thúc đẩy đó.

Và khi người đàn ông đá hành động theo suy đoán của mình, bước tiếp theo đã chờ sẵn.

Mấy chục người vững vàng khống chế hai người đá.

Năng lực chiến đấu thực sự là một điều tốt.

Kiếp trước, Hòa Ngọc là một người thông minh, nếu không thông minh thì sau này cậu cũng không thể đạt được địa vị như vậy, một vị đạo diễn quốc tế đã từng nhận xét về chỉ số thông minh của Hòa Ngọc, cho dù là làm nhà khoa học, thương gia hay nhà chính trị thì cậu cũng sẽ thành công.

Nhưng loại trí thông minh đó còn lâu mới đạt đến trình độ hiện tại.

Kể từ khi tiến vào Show sống còn đỉnh lưu, những người khác đang cải thiện năng lực chiến đấu của họ, cậu cũng đang dần dần tiến bộ, tất cả những nỗ lực của cậu đều ở trong tâm trí cậu.

"Năng lực chiến đấu" dường như không chỉ cải thiện khả năng chiến đấu mà còn cải thiện trí thông minh.

Suy đoán của Hòa Ngọc lại chính xác.

Và bây giờ, cậu sắp xác minh một điều khác.

Tốc độ nói của cậu tăng lên.

"2, 7, 9, 11 tấn công trực diện người đá bên trái."

"34, 35, 36, 15 tấn công phía sau người đá bên phải."

"56, 57, 58, 59, 60 lui về phía sau."

"13, 14, 15, 16, 17 theo đường chéo sang phải."

"1, 2 tấn công vào đầu của người đá bên trái.”

"4, 5 tấn công đỉnh đầu của người đá bên phải."

Hết người này đến người khác, tốc độ nói của cậu quá nhanh và những "quân cờ" bên dưới không hề suy nghĩ gì cả, chỉ hành động tại thời điểm nghe lệnh mà không đưa ra bất kỳ phán đoán nào khác.

Khán giả không thể rời mắt, lúc này hơi thở của họ như ngừng lại.

Họ đã hoàn toàn áp chế người đá.

Hai người đá đã bị đánh làm cho tay chân luống cuống, ngăn chặn được đòn tấn công trước mắt thì tấn công ở phía sau lại theo nhau mà tới, điều này làm cho người đá rất tức giận.

Khi ai đó nhảy lên và tấn công vào đầu, bọn nó đã đánh trả một cách điên cuồng và trở nên xao động.

Khóe miệng của Hòa Ngọc cong lên.

Lúc này, giọng nói của cậu vẫn giống hệt như trước, sau đó cậu nói ra một câu chỉ thị.

"Mọi người, tấn công người trước mặt mình."

Lệnh này khiến những người ngồi trước màn hình sửng sốt, nhưng các tuyển thủ trong ván cờ của cậu hầu như thực hiện lệnh này theo bản năng giống như mọi lệnh trước đó.

Tuy nhiên, sau khi cuộc tấn công được thực hiện, sắc mặt của họ đã hoàn toàn thay đổi.

Tấn công người trước mặt?

Hòa Ngọc đang làm gì vậy?

Cậu muốn tiêu diệt hết bọn họ à?

Trên đỉnh đầu, giọng nói của Hòa Ngọc lại vang lên, lần này cậu gọi thẳng tên.

"Vạn Nhân Trảm, chém vào cổ của người đá bên phải."

"Lăng Bất Thần, tấn công đỉnh đẩu của người đá bên trái."

Cả hai đã thực hiện mệnh lệnh hết lần này đến lần khác, bây giờ đang đứng ở phía trên cùng.

Người bên dưới không nhìn rõ nhưng nếu là nhìn từ trên xuống, vòng tròn bao quanh bên dưới đã vô thức vặn vẹo thành một hình Thái cực quen thuộc.

Mà Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần lại đứng ở trên hai đỉnh của Thái cực.

Hai người đá giống như hai điểm của Thái cực, bị mắc kẹt ở giữa.

Sau khi người khác tấn công, hai người họ đều theo bản năng làm theo chỉ dẫn của Hòa Ngọc, họ không biết hậu quả sẽ như thế nào, cũng không biết đòn tấn công của mình có tác dụng hay không.

Nhưng họ vẫn thực hiện.

Chiếc rìu bị Vạn Nhân Trảm chém vào cổ một người đá, Lăng Bất Thần cầm một con dao dài trong tay, nhảy lên đầu một người đá khác và đâm xuống.

Họ không biết rằng khoảnh khắc họ ra tay, các đòn tấn công phía sau họ tập trung lại phía sau họ theo hình thái của Thái cực quyền, như thể chúng đang được truyền lại.

"Aaaa!” Vạn Nhân Trảm gầm lên.

Rìu không trúng cổ người đá, bị vũ khí của người đá chặn lại nửa chừng.

Cuộc tấn công đã bị chặn một lần nữa.

Không.

“Ầm!"

Kèm theo một tiếng động lớn, hai chiếc rìu của người đá tách ra, làn sóng khí vô hình do chiếc rìu của Vạn Nhân Trảm mang đến tiếp tục chém xuống và đánh vào cổ người đá.

Cổ bị gãy.

Cái đầu ngã ra sau và từ cổ, cơ thể của người đá bị xé toạc.

"Ầm ầm."

Tiếng ầm ĩ liên tục vang lên, người đá nứt toác đổ ập xuống, mặt đất bị khói lửa rung chuyển.

Ở phía bên kia, cú đánh của Lăng Bất Thần dường như không mạnh bằng chiếc rìu của Vạn Nhân Trảm, nhưng chấn động mà nó mang lại thì không kém gì Vạn Nhân Trảm.

Con dao đã thực sự đâm sâu vào đỉnh đầu của người đá.

Chuyển động của người đá dừng lại, Lăng Bất Thần cầm con dao dài trong tay, làn sóng trong không khí vén lên vạt áo của cậu ấy.

"Răng rắc."

Thanh âm lanh lảnh không ngừng vang lên, đầu người đá nứt ra, từ đỉnh đầu đến thắt lưng hiện ra những đường vân mạng nhện, kinh người mà thần kỳ.

"Ầm" một tiếng, người đá sụp đổ, hóa thành một đống núi đá, khói bụi cuồn cuộn.

Mặt đất còn đang rung chuyển, tất cả mọi người đứng tại chỗ, ngây người nhìn một màn này.

Vạn Nhân Trảm giơ rìu lên và mở to mắt nhìn, trong khi Lăng Bất Thần cầm một con dao dài với ánh mắt ngạc nhiên.

Mà ở dưới bọn họ, người đá hung dữ đã bị nứt thành những viên đá không rõ ràng, xếp chồng lên nhau và không còn bất kỳ mối đe dọa nào.

Xung quanh rơi vào im lặng.

Tất cả các phòng phát sóng trực tiếp cũng trở nên tĩnh lặng vào lúc này.

Hòa Ngọc bước lên cây chổi và từ từ đáp xuống, âm thanh nhẹ nhàng giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, ngay lập tức tạo ra sóng và phá vỡ sự yên tĩnh.

“Chết tiệt, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Có người khàn khàn văng lời nói tục.

Đường Kha nhìn Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần: "Các cậu lại mạnh như vậy?"

Ngay cả khi hai người đá bị bọn họ bao vây nhưng bọn nó vẫn là đứng đầu trong cấp S, những cao thủ tuyệt đối.

Hai người họ đã trực tiếp tiêu diệt người đá chỉ bằng một đòn.

Đây là năng lực chiến đấu bậc nào chứ?

Vạn Nhân Trảm mạnh như vậy sao, cái người không biết tên này mạnh như vậy sao?

Không nói bọn họ, Vạn Nhân Trảm cũng ngơ ngác nhìn tay cầm rìu, lẩm bẩm: "Tôi thật lợi hại."

Không phải.

Ngay cả khi gã thực sự mạnh mẽ như vậy, còn Lăng Bất Thần thì sao?

Năng lực chiến đấu 99, sao có thể như vậy?

Những người trong đội một đã phản ứng nhanh chóng, Trấn Tinh, Eugene, Cách Đới và những người khác cũng vậy.

Họ biết sức mạnh của Vạn Nhân Trảm ở phó bản trước, bởi vì thiếu trang bị nên gã không mạnh lắm, ngay cả khi ở phó bản trước có khoáng thạch có thể dùng để cải thiện năng lực chiến đấu nhưng cũng không có khả năng để gã trở thành cao thủ cấp S.

Mà chuyện mà những người cấp S như Trấn Tinh và Eugene không làm được thì Vạn Nhân Trảm cũng tuyệt đối không làm được.

Eugene đột nhiên nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cậu làm cái gì vậy?"

Trấn Tinh hít một hơi thật sâu: "Những người phía sau tấn công những người phía trước, nhưng tôi không cảm thấy điều đó, dường như tổn thương cũng không ở trên người tôi, khi tôi tấn công Lăng Bất Thần, dường như cậu ấy cũng không bị thương, Hòa Ngọc, cậu đã làm gì vậy?”

Nghe vậy, mọi người đều phản ứng lại.

Trước khi Hòa Ngọc đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, cậu nói để họ tấn công người trước mặt mình.

Vào thời điểm đó, họ đã vô thức ra tay.

Sau khi ra tay rồi thì họ mới phản ứng được, lúc đó tim họ như thắt lại.

Nhưng họ lại không ngờ rằng những người phía trước không sao mà Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần đã hạ gục hai người đá chỉ bằng một kích.

Họ đã rất sốc đến nỗi họ quên mất điều này.

Bây giờ tất cả đã được kết nối.

Mặc dù họ không hiểu, nhưng chắc chắn là Hòa Ngọc đã giở trò.

Mọi người đều nhìn Hòa Ngọc, hai mắt của họ sáng lên, hiện lên sự rung động và kinh ngạc.

Đạn mạc đã bùng nổ.

"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt."

“Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Mắt của tôi có vấn đề gì sao?"

"Hòa Ngọc, nhất định là Hòa Ngọc. Cả Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần đều không đủ sức để giết một người đá. Chắc chắn là Hòa Ngọc đã làm điều gì đó."

"Người này quá thần kỳ, cậu ta làm như thế nào vậy?"

"Tôi chỉ muốn biết cậu ta đã làm gì và tại sao."

"Mẹ tôi hỏi tôi tại sao tôi lại quỳ xuống và xem truyền hình trực tiếp."

"Làm mới thế giới quan, ai đó có thể giải thích nó được không?"

"Hòa Ngọc, Hòa Ngọc, hãy nói cho tôi biết cậu đã làm gì nhanh lên."

Mọi người đều tò mò, ai cũng gào thét ầm ĩ ở trong lòng.

Tuy nhiên, Hòa Ngọc - người là tâm điểm trong mắt mọi người lại chỉ khẽ mỉm cười, giũ quần áo, thu chổi lại và lộ ra một nụ cười khó hiểu.

"Không có việc gì, chỉ là trận pháp mà thôi."

Lại là trận pháp.

Cái quái gì thế?

Các tuyển thủ và người xem vò đầu bứt tai dữ dội, muốn lay Hòa Ngọc thật mạnh, buộc cậu phải giải thích rõ ràng với họ.

“Hòa Ngọc, giải thích một chút đi.” Eugene kéo cậu lại, ánh mắt đầy khát khao.

Rõ ràng nếu không biết, gã sẽ rất tò mò.

Mọi người có thể thấy sức mạnh khủng khiếp nào đã bùng phát của Vạn Nhân Trảm và Lăng Bất Thần.

Ngay cả khi sức mạnh đó không nằm trong tầm kiểm soát của họ, đó vẫn là một mối đe dọa rất đáng sợ.

Làm sao những người theo đuổi năng lực như họ lại không tò mò.

Hòa Ngọc đeo kính không độ trên mũi, khuôn mặt vẫn tái nhợt hơn so với người bình thường, hơn nữa còn thấp hơn họ khiến cậu trông rất gầy.

Cậu bị Eugene kéo đi, thân thể khẽ lay động trông rất vô hại, yếu đuối lại ngây thơ.

Nhưng lúc này, không ai dám khinh thường cậu.

Cậu giơ tay, hất cánh tay máy móc của Eugene ra, khẽ cười nói: "Được, nếu anh muốn nghe, tôi sẽ giải thích một chút."

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.

Hòa Ngọc đẩy kính: "Anh có thể so sánh mình với pin được nối tiếp với nhau. Công kích của anh không phải là công kích mà là truyền năng lượng."

Cậu dừng một chút lại nhấn mạnh: "Tôi vẫn là lý luận kia, năng lực chiến đấu không phải năng lực chiến đấu mà là một loại năng lượng, một loại có thể dùng các loại phương thức năng lượng, hệ thống võ hiệp đều có."

Eugene hỏi: "Sau đó thì sao?"

Hòa Ngọc bất đắc dĩ xòe tay ra: "Sau đó, không có nữa rồi."

Mọi người: "…"

Chỉ thế thôi à?

Chỉ là một câu pin điện nối tiếp và sau đó làm thế nào cậu làm điều đó?

Eugene phát điên: "A, cậu không thể nói cụ thể hơn sao?"

Hòa Ngọc rất bình tĩnh, khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp như sao của cậu đầy vô tội và đơn thuần: "Lý luận của tôi vừa mới được kiểm nghiệm, tôi vẫn cần một số dữ liệu và kết luận để chứng minh và nó vẫn chưa hoàn thiện lắm."

Cậu luôn tin rằng

Không chắc 80% thì đừng nói.

Đây là điều mà Eugene và những người khác đã "hiểu" trong phó bản trước, điều này rất làm người khác cảm thấy bực bội.

Khả năng chọc tức người của Hòa Ngọc cũng mạnh mẽ như những điều kỳ diệu và sự đảo ngược mà cậu mang lại.

Eugene còn muốn nói điều gì khác, nhưng Hòa Ngọc đột nhiên nói: "Chúng ta nên vượt qua cửa núi. Chỉ cần chúng ta vượt qua cửa núi, ải thứ nhất sẽ chính thức kết thúc, phần thưởng trang bị cũng sẽ được gửi đến. Theo tôi đoán, phần thưởng trang bị sẽ cho những người đầu tiên vượt qua, mỗi người có một món.”

Show sống còn đỉnh lưu vô cùng hoàn hảo.

Tuy nhiên, họ không ngờ rằng có một chàng trai có thể hòa nhập tất cả phần còn lại của chiến trường và trở thành người vượt qua đầu tiên.

Hơn nữa, bọn họ không có thu phục người đá mà là trực tiếp tiêu diệt người đá.

Quá tàn bạo.

Hòa Ngọc nhấc chân đi về phía cổng núi.

Những người khác không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, Hòa Ngọc không dám nói chắc chắn, họ có thể làm gì? Tốt hơn là nắm bắt lợi ích trước mắt.

Trong trường hợp phần thưởng trang bị không phải là cho mỗi người mà chỉ là một vài món, chẳng phải sẽ rất bất lợi cho những người đứng sau như họ sao?

Mọi người đổ xô đến cửa núi.

Cửa núi cao lớn nguy nga, hai người đá đứng trước cửa núi đã trở thành hai đống đá vụn.

Khi mọi người đi ngang qua, họ không thể không nhìn lại lần thứ hai.

E rằng họ sẽ không bao giờ quên cảnh tượng vừa rồi.

Nó thực sự rất sốc.

Sân thi đấu này chỉ còn lại hơn 70 người, mọi người có thể cùng nhau vượt qua cánh cổng núi cao này, vừa đi qua đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Xin chúc mừng tất cả các tuyển thủ đã hoàn thành cửa ải đầu tiên của vòng thứ hai trong trận đấu vòng loại.”

“Tất cả tuyển thủ sẽ nhận được phần thưởng trang bị ngay lập tức.”

Vô số chấm sáng xuất hiện trước mặt họ, vô cùng ngẫu nhiên trôi về phía những người bên cạnh.

Quả nhiên là mỗi người một món.

Trong mắt các tuyển thủ lộ ra vẻ kinh ngạc, vươn tay muốn nắm lấy điểm sáng, thiết bị bao bọc trong điểm sáng cũng rơi vào trong tay bọn họ, chỉ có người cầm thiết bị lần đầu tiên mới biết mình thu được cái gì.

Có người lộ ra vẻ kinh ngạc, có người trố mắt nhìn, có người thất vọng kêu lên.

Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Eugene cũng rất rõ ràng.

Cách Đới hỏi gã: “Anh nhận được gì vậy?”

Eugene không có gì giấu giếm, một khi trang bị trên sân thi đấu đã cầm vào trong tay sẽ thuộc về gã, gã nhếch miệng cười mở "trang bị phòng ngự cao cấp" trong tay ra.

Sự ghen tị thoáng qua mắt Cách Đới, nhưng gã nhanh chóng khịt mũi: "Vậy thì sao chứ?"

Gã mở ra tay: "trang bị cơ giới cường hóa cánh tay."

Cũng là loại cao cấp.

Mặc dù thiết bị thu được của hai người là khác nhau nhưng nó rất thiết thực và khiến người nhận rất hài lòng.

Cách Đới "quan tâm" đến Eugene, nhưng Eugene lại càng "quan tâm" đến Trấn Tinh hơn, gã quay sang hỏi Trấn Tinh: "Trấn Tinh, ông nhận được gì vậy?"

Trấn Tinh trả lời: "Trang bị nâng cao năng lực chiến đấu."

Cũng là đồ tốt.

Nguyên Trạch, Thành Chiêu, Annie, Đường Kha và những người khác đều nhận được những trang bị liên quan đến nâng cao năng lực chiến đấu.

Vạn Nhân Trảm: "Tôi cũng là trang bị nâng cao năng lực chiến đấu, xem ra cấp bậc này ban thưởng rất phong phú, đều có liên quan đến năng lực chiến đấu hoặc là các trang bị cao cấp hữu dụng."

"Tôi không phải." Mặc dù Đoàn Vu Thần nói không có, nhưng anh ta lại cười nói: "Tôi nhận được khoáng thạch có thể luyện chế, có thể chế tạo thành vũ khí tốt hơn."

Đối với một thợ rèn bậc thầy, đây là một trang bị tốt.

Sắc mặt của Early có chút âm trầm: "Chết tiệt, chỉ có tôi nhận được thuốc hay sao, hơn nữa còn là thuốc viên cấp sáu."

Seattle an ủi: "Cấp 6 đã là rất tốt rồi, ở bên ngoài cũng là thứ đồ tốt mà."

Early trợn tròn mắt: "Vậy cô dùng trang bị cao cấp của mình đổi với tôi đi, cô đồng ý không? Các người đều nhận được những trang bị liên quan đến nâng cao năng lực chiến đấu, chỉ có tôi là kém một bậc mà thôi."

Trấn Tinh nhìn Hòa Ngọc: "Cậu đã nhận được gì?"

Rõ ràng, gã tò mò về Hòa Ngọc hơn.

Khi Trấn Tinh hỏi Hòa Ngọc thì mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, bọn họ cũng rất chú ý đến cậu.

Hòa Ngọc đã nhận được gì?

Có phải cũng là trang bị cao cấp hay liên quan đến nâng cao năng lực chiến đấu không?

Đồng đội của đội một rất chờ mong, hiển nhiên là hi vọng Hòa Ngọc có được trang bị để nâng cao năng lực chiến đấu để cậu ít gây cản trở hơn, ít cần bọn họ bảo vệ hơn.

Tuy rằng trận pháp gì đó vừa rồi của Hòa Ngọc trông rất kinh người, nhưng bọn họ không hiểu biết nhiều về nó, thứ bọn họ quen thuộc chính là năng lực chiến đấu, trong tiềm thức của bọn họ là lấy năng lực chiến đấu mà đo lường.

Hòa Ngọc nghe vậy, bình tĩnh lấy trang bị vừa mới cất đi ra: "Cái này."

Cậu cầm một quả bóng trong bàn tay mảnh khảnh, đẹp trai của mình.

Đúng vậy, là một quả bóng.

Nó trông giống như một quả cầu pha lê đơn giản.

Hòa Ngọc giải thích rằng: "Một món trang trí cao cấp, có thể biến thành bất kỳ đồ trang trí nào."

Nói xong quả cầu thủy tinh biến thành khung ảnh, sau đó biến thành bình hoa, cuối cùng lại trở về quả cầu thủy tinh.

Mọi người: "…"

Trang, trang trí!

Dù cao cấp hay không thì thứ này cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

Eugene sững sờ: "Trong chương trình này của chúng ta còn có loại đồ này à?"

Loại đồ vô vị và rác rưởi này lại có ở trong Show sống còn đỉnh lưu.

Mọi người nhìn Hòa Ngọc với sự đồng cảm.

Cậu xui xẻo quá.

Ngay lập tức, cho dù là Early hay những người chơi khác nhận được trang bị kém, tất cả đều cảm thấy tốt hơn.

Không có cách nào mà, có sự so sánh là có cảm giác thành tựu.

Cho dù trang bị của họ như thế nào thì chúng cũng có ích hơn nhiều so với trang bị của Hòa Ngọc đúng không?

Đạn mạc:

"Hahaha cười chết tôi mất."

"Trời ơi, Hòa Ngọc chưa bao giờ có một trang bị có ích."

"Tám điểm năng lực chiến đấu này của cậu ta không biết phải đến bao giờ mới có thể đạt đến hai con số nữa, hahaha."

"Cậu ta thực sự chưa bao giờ có một trang bị uy tín mà, hahaha."

"Cười chết mà, đúng là quỷ xui xẻo."

"Quỷ xui xẻo" không hề cảm thấy mình xui xẻo, ngược lại Hòa Ngọc rất hài lòng.

Ngay cả khi Trấn Tinh, Eugene muốn trao đổi trang bị với cậu, cậu cũng sẽ không đồng ý, mặc dù thứ này chỉ là một vật trang trí nhưng Hòa Ngọc cảm thấy nó rất thiết thực.

Chưa bao giờ có trang bị vô dụng, chỉ có không có trang bị phù hợp.

Vạn Nhân Trảm thất vọng.

Hòa Ngọc không nhận được trang bị để nâng cao năng lực chiến đấu, vì vậy năng lực chiến đấu của cậu vẫn bị tụt lại phía sau.

Đoàn Vu Thần nhìn Lăng Bất Thần: "Còn anh thì sao, anh đã nhận được trang bị gì?"

Vạn Nhân Trảm ngay lập tức nhìn qua.

Hòa Ngọc đã không được rồi, còn cái này thì sao?

Người này có thể có được một trang bị đáng tin cậy sẽ thay đổi năng lực chiến đấu của cậu ấy từ hai con số tràn ngập nguy cơ sang ba con số.

Lăng Bất Thần xấu hổ gãi đầu: "Tôi, tôi không lấy được trang bị để nâng cao năng lực chiến đấu, tôi chỉ lấy được một tấm thẻ."

Mọi người: "…"

Còn có một con ma xui xẻo khác

“Haha” Cách Đới cười ra tiếng, không có cách nào, thật buồn cười.

Vạn Nhân Trảm và Đoàn Vu Thần gục ngã, tổ của bọn họ hỏng mất hai tuyển thủ, tại sao họ lại xui xẻo như vậy?

Nhưng không hiểu sao Trảm Đặc lại cảm thấy khác.

Bởi vì với tư cách là đối tác của Lăng Bất Thần trong hai cuộc tranh tài, anh ta không tin rằng Lăng Bất Thần sẽ gặp xui xẻo.

Vì vậy, anh ta híp mắt, nghi ngờ hỏi: "Thẻ gì?"

Lăng Bất Thần lại gãi đầu đưa tay ra, một tấm thẻ đen xuất hiện trong tay cậu ấy, giọng nói rất đơn giản và thành thật: "Hình như được gọi là thẻ thăng cấp."

Trên tấm thẻ màu đen viết ba chữ "Thẻ thăng cấp" sáng sủa, bên cạnh dòng chữ này còn có một hàng chữ nhỏ dành cho đồ dùng một lần, sau khi sử dụng sẽ trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo.

Chủ sở hữu - Lăng Bất Thần, được viết ở góc dưới bên phải.

Mọi người: “…”

Mọi người: "…"

Mắt họ mở to hơn trước, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ.

Đạn mạc: “…”

"Trời ạ, Show sống còn đỉnh lưu còn có loại vật này."

Cùng một câu cảm thán thể hiện những ý nghĩa khác nhau.

Khác với "đồ trang trí" vừa rồi trong tay Hòa Ngọc, câu cảm thán lần này là kinh ngạc và không thể tin được, trong khi các tuyển thủ khác thì ghen tị không thôi.

Khung cảnh im lặng đến rợn người.

Hai phút sau, Eugene trầm giọng nói: "Trang bị mặc dù hoàn toàn thuộc về người nhận, nhưng cũng không phải là người khác không thể cướp đi, ví dụ như chủ nhân chết."

Hai mắt của Cách Đới đỏ ngầu, giọng khàn khàn nói: "Cửa ải thứ nhất cũng kết thúc."

Annie và Đường Kha nhìn nhau, sau đó, Annie hét lên: "Ra tay."

Ngoại trừ các thành viên của đội một, bảy đội còn lại cùng ra tay và lao về phía đội một cùng một lúc.

Quay lưng lại với nhau.

Ngay từ khi Hòa Ngọc đang thảo luận với họ về việc hợp lực, một số đội của họ đã xác định được sự sắp xếp trong tương lai sau một vài lần giao tiếp bằng mắt.

Cửa ái đầu tiên cần Hòa Ngọc, vì vậy họ không ra tay.

Tuy nhiên, quyết tâm của bảy đội hợp lực để loại bỏ đội một là luôn có và chỉ có hành động tiêu diệt đội một mới có thể khiến họ hợp lực.

Dù sao thì Hòa Ngọc chỉ là một cái cớ.

Mặc dù họ muốn biết "trận pháp" vừa rồi của cậu  là gì nhưng điều sau quan trọng hơn là giết cậu - một kẻ đáng sợ.

Cậu chết thì mối đe dọa của cậu sẽ không còn nữa.

Bảy đội, chừng sáu mươi người, vồ lấy một đội mười người, sáu người vây quanh một người.

Mười người của đội một khó tránh khỏi tai họa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp