Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 38: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (23)


8 tháng

trướctiếp

Người trên mặt đất bị Hòa Ngọc bắt là một người tôn sư trọng đạo, người mà vẫn thường xuyên duy trì trật tự lớp học. Hòa Ngọc có sắp xếp gì cậu ta sẽ đi đầu chấp hành, lớp trưởng đã nhiều lần khiển trách nhóm Vạn Nhân Trảm.

Đó cũng là người Vạn Nhân Trảm vô tình chỉ vào trước đó.

Có điều, lúc đó bọn họ đều không tin.

Một học sinh chính trực liêm minh như thế, tôn sư trọng đạo như thế, là một lớp trưởng ưu tú quản lý học sinh, sao lại có thể là hung thủ sát hại Anna và Yumo cơ chứ?

Hơn nữa, kẻ chủ mưu đã lẩn trốn ẩn dật ba tháng trời.

Dù trông thế nào cũng không giống.

"Thầy Hoà." Lớp trưởng nhận ra giọng nói của Hòa Ngọc, vẻ mặt cậu ta mờ mịt: "Thầy Hoà, thầy, sao nhìn thầy lại giống Anna thế? Có chuyện gì vậy?"

"Mày là người giết Yumo?" Ông chú căng tin phía sau Hòa Ngọc tiến lên vài bước, đầu dao trỏ vào lớp trưởng.

"Gì cơ? Rốt cuộc các người đang nói gì vậy?" Lớp trưởng hoàn toàn mờ tịt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn họ, dường như không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Mũi dao của ông chú căng tin hung tợn đâm về phía cậu ta, sức lực lớn đến mức gần như muốn dùng một nhát dao đó chém cậu ta thành hai nửa.

"Á." Tiếng thét chói tai của lớp trưởng vang lên: "Đừng mà, thầy Hòa cứu em!"

Mũi dao nhọn dừng lại trước mặt cậu ta, ông chú căng tin trông vẻ hung dữ, hỏi: "Hỏi lại mày, mày giết Yumo đúng không?"

"Không phải tôi, tôi không biết mọi người đang nói gì cả. Tôi không giết Yumo, tôi cũng không giết Anna. Tôi không oán không thù với hai người họ mà." Lớp trưởng cứng đờ người nhìn mũi dao, sốt ruột phản bác: "Rốt cuộc mọi người muốn làm gì? Sao lại muốn giết tôi?"

Nhân viên vệ sinh nhìn Hòa Ngọc: "Sao cậu lại nhìn cậu ta ra hung thủ?"

Cho đến bây giờ, bà vẫn không nhìn ra được một kẽ hở nào.

Tất cả phản ứng và biểu hiện của lớp trưởng đều rất phù hợp với một học sinh bình thường. Đầu tiên là mờ mịt, tiếp đến là sốt ruột lo lắng vì bị hiểu lầm, không có một chút bất thường nào.

Vì vậy, làm thế nào mà Hòa Ngọc chọn cậu ta giữa đám đông trong nháy mắt?

Đạn mạc —

"Tôi cũng muốn biết Hòa Ngọc làm cách nào để nhận biết hung thủ. Vừa rồi có rất nhiều học sinh, lớp trưởng chen chúc giữa đám đông đó, mới đầu tôi cũng không để ý đến cậu ta."

"Đúng vậy, Hòa Ngọc phán đoán bằng cách nào nhỉ?"

"Tôi không hiểu, cậu ta siêu đến mức vừa liếc mắt một cái đã có thể tìm ra hung thủ rồi sao? Việc này không hợp với logic."

"Phản ứng của lớp trưởng rất bình thường, không phản là phản ứng của hung thủ."

"Hay là cậu ta giá họa cho người khác để thăng cấp?"

"Giá họa cho lớp trưởng để thăng cấp cũng không sao. Dù gì cũng là NPC, việc thăng cấp là quan trọng nhất."

Tất cả mọi người từ khán giả đến hiện trường đều rất tò mò.

Hòa Ngọc định đưa tay đẩy kính thì chợt nhận ra hôm nay cậu không đeo. Cậu bỏ tay xuống rất tự nhiên, bình tĩnh nói: "Cậu ngụy trang thật sự rất khéo, chắc hẳn là đã sống với cái mặt nạ trên mặt từ nhỏ rồi."

Ánh mắt của lớp trưởng mông lung.

Hòa Ngọc: "Giữa đám đông, vẻ mặt của cậu rất khó để phán đoán. Lý do là vì phản ứng của cậu và người bên cạnh đều giống nhau y đúc. Cậu chen vào trong đó, tuyệt nhiên không có gì nổi bật."

Những người khác: "Vậy cậu phát hiện ra cậu ta bằng cách nào?"

"Thầy Hoà, rốt cuộc thầy đang nói gì vậy?" Lớp trưởng đã có chút suy sụp.

Phản ứng của cậu ta khiến người xung quanh lung lay với kết luận "cậu ta là hung thủ".

Ông chú căng tin cũng tạm thời buông vũ khí xuống, đôi mắt vẫn theo dõi cậu ta chằm chặp, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng động thủ.

Hòa Ngọc: "Cậu ngụy trang rất tốt. Ngay cả tôi tự mình xuất trận cũng không chắc chắn có thể bắt được cậu trong hoàn cảnh mọi người có cùng một phản ứng như thế."

Không để mọi người tiếp tục rối rắm, Hòa Ngọc nghiêng đầu: "Nhưng ai nói là tôi bắt được cậu là nhờ phản ứng của cậu đâu?"

Lớp trưởng: "..."

Mọi người: "..."

Đạn mạc: "..."

Không nhìn phản ứng thì rốt cuộc là bắt cái kiểu gì?

Mọi người sửng sốt, ngu ngơ nhìn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc: "Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không định nhìn phản ứng. Khả năng ngụy trang của cậu khéo léo như vậy, chỉ bằng lúc cậu nhìn thấy Anna thì căn bản không thể đoán được."

Eugene trong lồng ngực cậu đảo mắt, hỏi tới: "Vậy cuối cùng là bằng cách nào?"

Bọn họ đóng giả thành Anna chẳng lẽ không phải để xem phản ứng của hung thủ sao?

Hòa Ngọc khẽ cười: "Tôi dùng phương pháp loại trừ."

"Bảy hung thủ giết chết Anna và Yumo trước đó đều là học sinh lớp 12A1, cậu tìm người chịu tội thay cũng ở lớp 12A1. Dựa vào độ tỉ mỉ, tâm tư kín đáo của cậu, chắc chắn người kia sẽ cùng lớp với cậu."

Hòa Ngọc dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Lúc tôi xác định hung thủ thứ tám còn lẩn trốn đã sàng lọc ngay tại lớp 12A1. Tôi loại trừ hơn một nửa số học sinh."

Nếu không thể chọn ra những người để lộ sơ hở vậy thì cứ việc loại trừ những học sinh "chắc chắn không phải hung thủ" ra ngoài.

Còn lại hơn một nửa.

Hòa Ngọc: "Tiếp tục kết hợp với danh sách chuyển trường cũng chỉ còn lại sáu người tình nghi."

Trước đó đã từng phân tích rằng, lần này chắc chắn hung thủ sẽ chuyển trường.

Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội mà cậu ta chờ đợi.

Có học sinh tình nghi và danh sách chuyển trường rồi, tạm thời số học sinh bị tình nghi rút lại còn sáu người.

"Sau đó, Eugene đưa cho tôi danh sách về hoàn cảnh gia đình học sinh." Hòa Ngọc nói tới đây thì vỗ nhẹ đầu Eugene. Eugene đang tập trung nghe cũng không phản kháng.

Hòa Ngọc tiếp tục: "Sau đó lại kết hợp với danh sách này, chỉ còn lại ba nghi can. Đó là lớp trưởng, lớp phó kỷ luật và học sinh ngồi vị trí thứ hai đếm từ dưới lên."

Trên mặt đất, đôi mắt của lớp trưởng vẫn mông lung như cũ.

Cậu ta mở miệng, muốn nói gì đó để biện hộ cho mình. Hòa Ngọc quay người lại, dựng một ngón tay lên, ý bảo cậu ta không cần mở miệng.

"Tôi đóng giả thành Anna không phải vì muốn xem phản ứng của các cậu, tôi muốn xem thử thời gian mà các cậu xuất hiện."

Khóe miệng Hòa Ngọc cong lên một nụ cười tự tin: "Tối hôm qua hung thủ sẽ không xuất hiện, do đó loại học sinh ngồi bàn hai từ dưới lên. Chắc chắn hung thủ sẽ xuất hiện hôm nay, do đó loại tiếp lớp phó kỷ luật."

Tối hôm qua, học sinh ngồi bàn hai từ dưới lên bị nhóm Vạn Nhân Trảm giật dây, đi theo đến xem.

Hôm nay lớp phó kỷ luật cũng không tới.

Sau khi tan học vào buổi chiều, học sinh chuyển trường cũng sẽ không đến đây. Do đó, giữa trưa ngày hôm nay hung thủ sẽ xuất hiện.

Chỉ còn lại một mình lớp trưởng.

Vì vậy, vốn dĩ Hòa Ngọc không hề liếc mắt một cái tìm ra đúng hung thủ.

Mà là ai tới, người đó là hung thủ.

"Thầy Hoà, rốt cuộc thầy nói gì vậy? Em không phải hung thủ, em thật sự..." Lớp trưởng sốt ruột đến mức tưởng như sắp chết.

Hòa Ngọc mỉm cười lắc đầu: "Không cần tiếp tục nói dối tôi, cậu chính là hung thủ thứ tám. Cậu chắc chắn rằng giấu mình trong đám học sinh không có gì nổi bật nên mới dám mò đến tìm hiểu đến tận cùng."

Cậu ta lại không biết rằng, cách suy luận của Hòa Ngọc không phải là dựa vào phản ứng và biểu hiện bất thường.

Cậu quay người lại, nhìn thẳng vào mắt của lớp trưởng.

"Đấy là sự tự tin của cậu, cậu cũng có sự tự tin với bản thân. Thế nhưng, tôi cũng rất tự tin."

"Lúc tôi không xác định được ai là hung thủ, nhìn phản ứng của các cậu cũng chỉ có thể hoài nghi. Mà hiện tại, đã xác định cậu là hung thủ, tất cả phản ứng của cậu trong mắt tôi đều có trăm ngàn chỗ hở."

Lớp trưởng khựng lại một chút.

Hòa Ngọc nở nụ cười, đứng thẳng lưng, đột ngột hỏi: "Có biết tại sao tôi không loại trừ người lớp trưởng ưu tú này ngay từ đầu không? Biết tại sao cậu ta lại nằm trong danh sách tình nghi không?"

Mọi người sửng sốt, lắc đầu.

Hòa Ngọc: "Là bởi vì cậu ta treo đạo lý giáo dục bên miệng, tự tâng bốc phô trương bản thân. Một người có gia cảnh xuất sắc như vậy, bản thân cũng vô cùng ưu tú nhưng lại suốt ngày nói về nội quy đạo lý giáo dục. Cậu ta nóng lòng muốn để lại cho người khác ấn tượng tốt của một người kỷ luật, nhất là với thầy giáo mới tới như tôi."

Cậu cúi đầu nhìn lớp trưởng, bình tĩnh nói: "Lớp trưởng, xem ra khả năng ngụy trang của cậu vẫn hơi kém. Cao thủ ẩn nấp chân chính sẽ không đi tâng bốc mình thành người tốt mà che giấu bản thân trước mọi người, diễn đến khi biến mất, không để lại chút ấn tượng nào."

Trong mắt Hòa Ngọc là chắc chắn, cậu nói với lớp trưởng loại chắc chắn này thông qua ánh mắt.

Đồng thời cũng nói với cậu ta, tất cả sự ngụy trang của cậu ta là vô nghĩa.

Hung thủ đã định.

Thấy vậy, sự sốt ruột và mông lung trên khuôn mặt lớp trưởng từ từ biến mất, tất cả bình tĩnh như trước. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Hòa Ngọc, mím chặt môi.

Rõ ràng, bị người kia đánh tan lớp ngụy trang cậu ta vẫn luôn kiêu ngạo tác động đến cậu ta không hề nhẹ.

"Chỉ thiếu một bước." Cậu ta mở miệng, giọng nói trầm khàn.

Hòa Ngọc: "Đúng thế, cậu chỉ thiếu một bước. Đáng tiếc, cậu lại gặp tôi."

Vẻ mặt của lớp trưởng trầm xuống.

Hung thủ thứ tám được xác định, vậy mà lại là lớp trưởng.

Hơn nữa, Hòa Ngọc vẫn sử dụng phương pháp loại trừ bắt được.

Eugene sực tỉnh, gã kinh ngạc hỏi: "Thế nên, trước đó cậu đã nghi ngờ lớp trưởng nhưng không nói cho chúng tôi biết. Đóng giả thành Anna cũng chỉ vì bước loại trừ cuối cùng. Cậu đã sớm biết giả thành Anna không lừa ra được phản ứng gì."

Hòa Ngọc đúng tình hợp ý gặp đầu: "Đúng vậy."

Eugene, Trấn Tinh, Nhân Vạn Trảm: "..."

Người xem phát sóng trực tiếp: "..."

Nhân viên vệ sinh bên cạnh đột nhiên chân thành đề nghị: "Thầy Hoà, lần sau nếu có manh mối và nghi ngờ như vậy thì nên nói trước cùng mọi người. Cậu như vậy khiến mọi người hơi khó chịu.”

Nói năng nửa vời, cố làm ra vẻ huyền bí, cuối cùng lại đưa ra lời giải thích gây sốc với mọi người.

Cậu luôn bất thình lình thốt ra một câu đánh tan mơ hồ của mọi người rồi mới phân tích cho bọn họ kết luận chính xác mà cậu đã đoán ra trước đó.

Việc này không phải là hơi khó chịu mà là cực kỳ khó chịu.

Đặc biệt là ba người Eugene đã bị phản công lại nhiều lần, nghĩ đến đó lập tức cảm thấy nhồi máu cơ tim.

Vẻ mặt Hòa Ngọc vô tội: "Nhưng vấn đề là nếu không nhất thiết phải thương lượng, bình thường tôi thích khi nào chắc chắn được tám phần trở lên mới nói."

Vạn Nhân Trảm, Eugene, Trấn Tinh: "..."

Người xem: "..."

Đạn mạc: "Đồng đội như này rất tuyệt vời, vừa có thể định hướng nhưng cũng vừa là đồng đội rất khó chịu."

Đạn mạc: "Sao không khó chịu được. Mấy bồ xem, mỗi lần chưa đến giây cuối cùng, cảm giác không biết Hòa Ngọc còn nghĩ ra được điều gì rất kích thích, tôi không thể chịu nổi."

Đạn mạc: "Trong đầu cậu ta đã nghĩ đến bước thứ chín mươi chín, vậy mà một bước cũng không lọt ra khỏi miệng. Sau khi xác định xong thì chân tướng đột nhiên lòi ra ở đâu đó, khiến người xem hoài nghi về chỉ số thông minh của mình."

Không chỉ có mỗi người xem hoài nghi về chỉ số thông minh của mình, ngay cả cao thủ như mấy người Eugene cũng hoài nghi về chỉ số thông minh của mình.

Nếu cậu nói sớm hơn chút, bọn họ đều có thể tham gia, cũng không đến mức bị kết quả đập vào mặt mà bối rối.

Lỗ mũi của Vạn Nhân Trảm như bốc khói, trừng mắt nhìn Hòa Ngọc.

Trấn Tinh hít sâu một hơi: "Được rồi, đây không phải là điều quan trọng, quan trọng là hung thủ."

Tính của Hòa Ngọc như thế, bọn họ biết phải làm sao?

Còn có thể đánh cậu sao?

Người được dẫn dắt, phải kiên nhẫn.

Cơ thể ông chú căng tin khẽ run, tay cầm dao đưa lên, nhắm vào lớp trưởng, giọng nói khàn khàn: "Sao mày lại giết Yumo?"

Lớp trưởng nghe vậy, ngẩng đầu nhắm mắt lại, tỏ thái độ "muốn giết muốn làm gì thì tùy".

Ông chú căng tin ngồi xổm xuống, túm lấy áo của cậu ta, hét lên: "Mày nói đi! Nếu mày không nói, tao sẽ băm mày làm trăm mảnh, khiến mày sống không bằng chết!"

Lớp trưởng mở to mắt, cười lạnh: "Tôi nói rồi cũng thế thôi, cũng sẽ không để cho tôi chết thoải mái."

Trong mắt cậu ta bỗng hiện lên một tia điên cuồng: "Con gái ông là Yumo sao? Tôi vốn không định giết cô ta, nhưng do cô ta đuổi theo cứu người. Không có phận sự còn muốn cứu người, tôi chỉ còn cách cho bọn họ đi cùng nhau."

"Mày đáng chết!" Ông chú căng tin nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta túm áo lớp trưởng, chặt đến mức cậu ta không thở nổi, sắc mặt chuyển sang màu trắng xanh.

Lớp trưởng hít thở khó khăn nhưng vẫn cong môi: "Ông có biết con gái ông nói gì trước khi chết không?"

"Con bé nói gì?" Giọng nói của ông chú căng tin vang lên vội vàng.

Lớp trưởng bật cười: "Có điều tôi sẽ không nói cho ông, tôi muốn để ông vĩnh viễn không biết được điều này, ha ha ha."

Ông chú căng tin tức sắp chết, bàn tay dùng lực siết lại.

Nhân viên vệ sinh lập tức đi đến ngăn cản ông ta.

Người xấu xa như này, tuyệt đối không thể để cho cậu ta chết dễ dàng như vậy được.

Hòa Ngọc đột nhiên mở miệng: "Cậu là biến thái."

Mọi người sửng sốt.

Lớp trưởng cũng nhìn Hòa Ngọc, đôi mắt u ám lạnh như băng, mang theo cả nỗi thù hận.

Rõ ràng cậu ta có thể rời đi, tất cả là tại Hòa Ngọc.

Lớp trưởng đột nhiên chỉ ngón tay vào Hòa Ngọc: "Giết thầy ấy, tôi sẽ nói cho ông tất cả về Yumo, nói cho ông Yumo nói những gì."

Ông chú căng tin khựng lại.

Khối rubik của Trấn Tinh xuất hiện trên tay trong nháy mắt, đứng bên cạnh Hòa Ngọc, cảnh giác nhìn ông chú căng tin và lớp trưởng.

Vạn Nhân Trảm khựng lại một chút, cắn chặt răng, chiếc rìu cũng xuất hiện trên tay.

Bọn họ nghi ngờ rằng ông chú căng tin rất có thể sẽ đồng ý.

Dù gì tình cảm của ông ta với con gái mình cũng sâu đậm như vậy, mà ông ta với Hòa Ngọc vừa mới quen biết chưa lâu.

Hòa Ngọc cũng không lo lắng, chỉ cười khẽ: "Tôi cũng không chửi mắng gì. Tôi đang trần thuật lại một câu chuyện thật, rằng cậu là kẻ biến thái. Hơn nữa còn là kẻ bị biến thái từ nhỏ, có lẽ liên quan đến hoàn cảnh sống."

Lớp trưởng nhìn chằm chằm cậu.

Hòa Ngọc gật đầu: "Ồ, xem ra tôi đoán đúng rồi. Mặc dù trong nhà cậu có quyền có thế, nhưng hoàn cảnh cuộc sống không tốt. Từ nhỏ cậu đã là kẻ biến thái đeo mặt nạ ngụy trang. Vì thế nên lớp ngụy trang của cậu tự nhiên hoàn chỉnh, khiến cho người khác khó phân biệt được thật giả."

Cậu nhìn lớp trưởng, nói tiếp: "Nó khiến tôi tiếp tục đoán rằng, trước đó cậu giết Anna và Yumo, người nhà cậu dọn dẹp cho cậu không phải là do quan tâm cậu mà là quan tâm đến danh dự của gia tộc nhỉ?"

Cuối cùng sắc mặt của lớp trưởng cũng thay đổi.

"Hay lắm, lại đoán đúng rồi." Hòa Ngọc buồn bã nói: "Do đó cậu không bị người trong nhà đưa đi, cũng không có người bảo vệ cậu, bọn họ chỉ để ý đến danh dự mà không để ý cậu. Khi cậu ngụy trang cho bản thân mình, hướng tới hình ảnh tuân thủ kỷ luật, lớp trưởng ưu tú tỏa sáng chứ không biến mất khỏi tập thể và trở nên vô hình chắc cũng là vì lý do này."

Bàn tay lớp trưởng đã nắm chặt lại, ánh mắt lạnh như băng.

Hòa Ngọc gật đầu: "Đoán tiếp, cậu lẩn trốn giấu giếm ba tháng, tìm người chịu tội thay sau đó chuyển trường. Lý do cũng là bởi vì người trong nhà mặc kệ cậu, cậu chỉ còn cách tự xử lý tất cả mọi chuyện."

"Câm miệng!" Lớp trưởng giận dữ.

Cậu ta vùng vẫy muốn ra tay với Hòa Ngọc, ông chú căng tin lập tức dùng một tay áp chế cậu ta.

Hòa Ngọc: "Cậu làm chủ mưu, ra tay với Anna không phải là vô duyên vô cớ. Cậu vừa kiêu ngạo lại tự ti, chọn việc tra tấn Anna và Yumo, bắt bọn họ đến toà nhà cũ."

Hòa Mặc nhìn vào mắt của lớp trưởng, tầm mắt tương đối, đang nói đột nhiên chuyển chủ đề: "Anna từ chối sự theo đuổi của cậu."

Cậu thay đổi quá đột ngột, giọng nói lại ung dung bình tĩnh nên lớp trưởng không kịp phản ứng lại. Tất cả phản ứng hoàn toàn đều xuất phát từ bản năng, dường như mấy chữ "sao mày lại biết" viết đầy lên mặt cậu ta.

Cậu lại đoán đúng rồi.

Eugene bị cậu ôm vẫn không nhúc nhích, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm bên cạnh cũng bị phân tâm.

Đạn mạc: "Lời này phơi bày toàn bộ sự việc ra ngoài."

Đạn mạc: "Thật đáng sợ, khả năng phán đoán của người này thật đáng sợ."

Đạn mạc: "Hơn nữa cách hỏi của cậu ta thật sự khiến cho người khác sởn tóc gáy. Lớp trưởng chưa nói gì cậu ta đã biết hết sạch sành sanh. Mẹ nó, đáng sợ thật."

Hòa Ngọc: "Lý do nực cười lại đơn giản đến mức này. Cậu tỏ tình nhưng bị Anna từ chối. Người vừa biến thái kiêu ngạo vừa tự ti là cậu lập tức thẹn quá hóa giận, tra tấn Anna cùng với người khác, Yumo cũng bị liên lụy."

"Cô ta xứng đáng! Cô ta là cái thá gì mà dám từ chối tôi, tôi sẽ lột quần áo của cô ta, khiến cho cô ta trở thành người dơ bẩn đê tiện nhất trên đời này." Đôi mắt của lớp trưởng đỏ như máu.

Bị Hòa Ngọc vạch trần tất cả, cậu ta cũng không còn ý giấu giếm.

"Không." Hòa Ngọc cười lạnh: "Anna và Yumo là những người sạch sẽ nhất, mà cậu, mới là thứ rác rưởi dơ bẩn nhất, bẩn từ trong tâm hồn đến thân thể."

Lớp trưởng cười đến đỏ mắt: "Ha ha, vậy thì sao? Các người giết tôi à?"

Hòa Ngọc tiến về phía trước từng bước, cụp mắt xuống: "Không chỉ giết cậu. Tôi biết, cậu không sợ chết, loại người biến thái như cậu thì chết cũng chả đau. Nhưng chúng tôi sẽ công khai toàn bộ hành vi của cậu ra bên ngoài, sẽ nói với mọi người thân phận của cậu, để cậu mãi mãi trở thành sự sỉ nhục của người thân, để cho gia tộc của cậu và cậu cùng bị người ta phỉ nhổ."

Sắc mặt của lớp trưởng thay đổi rõ rệt, trông như không thể tin nổi.

Hòa Ngọc: "Cho gia đình kiêu ngạo lại tự ti của cậu lúc nào cũng phỉ nhổ cậu từ nay về sau. Những người từng không coi trọng, khinh thường cậu sẽ chỉ càng chán ghét, khinh thường cậu hơn."

"Không, các người không thể." Lớp trưởng hét lên.

Đó là mạch đập của cậu ta, đó là kết quả mà cậu ta sợ hãi nhất.

Biến thái không sợ chết, nhưng bọn họ cũng có nỗi sợ một điều gì đó.

Hòa Ngọc đã nắm thóp được.

Ông chú căng tin đột nhiên nói: "Thầy Hoà, mọi người ra ngoài trước một chút."

Ông ta muốn báo thù.

Hòa Ngọc nhướng mày: "Chú không muốn biết lời của Yumo nói trước khi chết à?"

Ông chú căng tin lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Cậu nói đúng, tôi hiểu Yumo, tôi biết con bé sẽ nói với tôi điều gì. Nếu không rõ, tôi tự đi xuống hỏi con bé là được rồi.”

Do đó, ông ta sẽ không bị lớp trưởng mê hoặc, lại càng không động thủ với Hòa Ngọc.

Thấy vậy, Hòa Ngọc gật đầu, đi xuống tầng cùng những người khác, để lại sân thượng cho ông chú căng tin và lớp trưởng.

Một tiếng sau.

Trên sân thượng truyền đến giọng nói của ông chú căng tin, lúc này mọi người mới đi lên một lần nữa.

Trên sân thượng, chỉ còn lại một mình ông chú căng tin.

Ông ta yếu ớt nửa quỳ trên mặt đất, chống vũ khí, thù lớn đã báo, ông ta có cảm giác thoải mái mà trước đây ông ta chưa từng cảm nhận được.

Thấy bọn họ đi lên, đôi mắt ông ta mịt mờ, khuôn mặt nở nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Tôi nghĩ, tôi muốn đi gặp Yumo. Thầy Hoà, cảm ơn cậu, cảm ơn mọi người."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp