Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 29: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (14)


8 tháng

trướctiếp

Người xem phòng phát sóng trực tiếp đã sợ ngây ra, cho dù biết Hòa Ngọc luôn luôn có mấy hành động kỳ quái, nhưng bảo Vạn Nhân Trảm tấn công cậu... Vẫn phải khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Điên rồi?

Cậu không biết Vạn Nhân Trảm muốn giết mình nhiều bao nhiêu sao?!

Vạn Nhân Trảm vẫn chưa tấn công Hòa Ngọc ngay, ngược lại nhíu mày, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, giọng nói tràn ngập nghi ngờ: "Có phải mày lại muốn hại tao không?”

Đúng là gã muốn giết Hòa Ngọc, nhưng khi Hòa Ngọc thật sự để gã tấn công, phản ứng đầu tiên của gã không phải động thủ, mà là ——

Chắc chắn thằng này lại muốn hại mình!

Ở trong phó bản, bọn họ không thể giết giáo viên đào tạo, Hòa Ngọc bảo gã ra tay, chắc chắn là để dụ gã!

Khiến gã bị mắc bẫy, sau đó loại luôn!

—— Quá âm hiểm!

Ánh mắt Vạn Nhân Trảm nhìn Hòa Ngọc tràn ngập khiển trách.

Hòa Ngọc nhấc mí mắt, bình tĩnh nói: “Yên tâm, em không đáng để tôi động não.” Sát thương vật lý 0, sát thương tinh thần 99.

Vạn Nhân Trảm: “???”

Cây rìu quen thuộc xuất hiện trên tay, hai mắt gã trừng trừng nhìn chằm chặp vào Hòa Ngọc, hàm răng cắn chặt, khóe mắt như muốn nứt ra.

Hòa Ngọc khom lưng thả quyển sổ xuống, cài bút trên quyển sổ: "Đúng là không thể đánh chết giáo viên đào tạo, nhưng chưa ai nói không thể tấn công, tôi đâu ngu, không có khả năng để em giết chết.”

Bỏ đồ xuống, cậu đứng thẳng, thân hình thon dài mảnh khảnh đứng đối diện Vạn Nhân Trảm có vẻ khá “nhỏ xinh”.

Nhưng cái cằm hơi hếch lên kia và gọng kính không viền lạnh nhạt, tư thái lúc nào cũng thản nhiên thong dong khiến cậu không hề trở nên yếu đuối chút nào khi đứng trước mặt Vạn Nhân Trảm, thậm chí càng hấp dẫn sự chú ý.

Cậu lui ra phía sau vài bước, rồi sau đó nhìn thẳng vào Vạn Nhân Trảm: “Hơn nữa, tôi có một ngàn cách tốt hơn để loại em, đừng nghĩ tôi cũng ngu như em.”

Vạn Nhân Trảm: “?”

Đm!

Gã không nhịn được nữa.

Tay cầm rìu, mạnh mẽ bổ về phía Hòa Ngọc.

—— Tìm chết!

Giờ khắc này, Vạn Nhân Trảm thật sự muốn giết Hòa Ngọc.

Bên ngoài màn hình, sắc mặt Vệ Gia Quốc thay đổi rất nhanh: “Hòa Ngọc!!”

Bên cạnh, tất cả những người khác đều nhìn chằm chằm màn hình, vừa sợ hãi lại lo lắng.

Trong nháy mắt trái tim ai cũng như bị nắm chặt, thậm chí còn có người nhắm mắt lại, tựa như không đành lòng xem hình ảnh sẽ xuất hiện tiếp theo...

Chỉ có Hòa Ngọc bình tĩnh vô cùng, chậm rãi ra tay ngay trước thời khắc Vạn Nhân Trảm muốn đánh.

Không có trang bị, hai tay tạo thành chưởng, vẽ ra hình Thái cực ở trước mặt, động tác vừa uyển chuyển nhẹ nhàng ưu nhã, lại cực kỳ đẹp.

Đón lấy rìu Vạn Nhân Trảm chính là hai bàn tay đang nhẹ nhàng vẽ ở trước mặt.

Đón trực tiếp bằng tay không ?

—— Cậu thật sự đang tìm chết!

Tinh thần Eugene căng chặt, cho dù đã sức cùng lực kiệt gã vẫn bò lên, nhìn chằm chằm vào khung cảnh đang xảy ra phía trước, đôi mắt không chớp.

Tất cả đám người Trấn Tinh ai cũng nhìn chằm chằm.

Trước màn hình, rất nhiều người nhắm mắt, năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ được tám điểm, còn không lấy trang bị, đối mặt với rìu lớn năng lực chiến đấu ba trăm hai mươi điểm của Vạn Nhân Trảm, cậu chống cự kiểu gì?

Bọn họ không muốn nhìn thấy Hòa Ngọc phụt máu tươi, liền nhắm hai mắt lại.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người cực kỳ không thích Hòa Ngọc, lập tức hưng phấn trừng lớn mắt, kích động chờ mong.

—— Cái tên rác rưởi tám điểm năng lực chiến đấu, đi được đến bây giờ, cuối cùng cũng sắp chết sao?

Rìu sắc đầy lực lao tới thật mạnh!

“Keng ——”

Rìu giao với chưởng. Ngay lúc này thời gian tựa như ngừng lại, chung quanh yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, đạn mạc biến mất, không ai rảnh để bình luận.

Hình ảnh máu bắn ra không xuất hiện như trong tưởng tượng, thịt bị chém nát cũng không xảy ra.

Sau khi tay Hòa Ngọc vẽ Thái cực, hướng rìu nhẹ nhàng bị đẩy đi, mở năng lượng dao động hướng tới một phương hướng.

Cái bổ xuống như che trời lấp đất của cây rìu đó chợt dừng lại!

Như mất đi lực lượng, bị cậu nhẹ nhàng đẩy, bay đi như vậy.

Bay đi...

Đi rồi...

...

Càng khiến người ta không thể tưởng được chính là, khi rìu bay lại quay về phía Vạn Nhân Trảm.

Vạn Nhân Trảm: “???”

Đám người Trấn Tinh: “???”

Người xem: “???”

“A ——” Vạn Nhân Trảm hét thảm một tiếng, bị rìu đẩy lao về phía tường phòng chiến đấu, bức tượng cứng như vậy lại thành một lỗ hổng, rìu cắm ở giữa chỗ lõm.

Theo độ rung của rìu đã chứng minh, nó vẫn chưa đánh mất lực đạo nó có.

Vạn Nhân Trảm bị rìu cắm xuyên qua áo treo lên, vẻ mặt mơ hồ.

Đạn mạc: “...”

Đm!

Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Chỗ khu bình luận im ắng, phòng chiến đấu yên tĩnh, Hòa Ngọc nhàn nhã buông tay, bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Mọi người nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hòa Ngọc, lại nhìn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vạn Nhân Trảm...

—— Tôi, không, hiểu, được!

Khu bình luận im ắng một chút xong, bùng nổ ——

"Đm! Đm! Có ai giải thích chút được không?!”

“Cuối cùng thì Hòa Ngọc đã làm gì?!”

"Năng lực chiến đấu của cậu ta thật sự chỉ có tám điểm sao? Tôi không tin!”

“Mẹ hỏi tôi vì sao phải quỳ khi xem livestream!”

“Ai giải thích giùm!!”

“Có phải Hòa Ngọc còn trang bị phòng ngự gì à? Hơn nữa là cái loại mà cực kỳ ghê gớm ấy?”

“Hòa Ngọc có trang bị gì mọi người không biết ư? Trang bị của anh ta chả có hữu ích là bao!”

"Vậy cái tư thế đó của anh ta thì sao?”

...

Eugene lắc mình một cái tiến lên, thật cẩn thận sờ sờ thân thể Hòa Ngọc, rồi hạ giọng hỏi: “Người anh em, có phải cậu dùng trang bị phòng ngự đặc biệt gì không?”

Tuy nói nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được.

Tức khắc, tất cả đều dựng lỗ tai lên

Hòa Ngọc mỉm cười: “Không cần trang bị, cũng không có trang bị phòng ngự.”

—— Chỉ là, suy cho cùng vẫn cần tiếp tục cải tiến.

Không ai chú ý tới, lúc buông tay tay cậu hơi run rẩy, mà một chiêu vừa nãy cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.

Tất cả mấy người Trấn Tinh đều xông tới.

Quỳnh hỏi: “Rốt cuộc anh đã làm như thế nào?”

Thành Chiêu học cậu vẽ Thái cực: “Động tác này có nghĩa là gì?”

Trấn Tinh: “Là bộ lý thuyết kỳ quái kia của cậu?”

Bọn họ sửa lại thái độ lúc trước, tất cả ai cũng sáng mắt nhìn Hòa Ngọc.

Vạn Nhân Trảm "lấy" chính mình từ trên rìu xuống rồi nhổ nó ra khỏi tường, chạy tới, từ xa đã bắt đầu rít gào: “Hòa Ngọc! Rốt cuộc mày đã làm gì tao?!”

Gã vọt tới trước mặt, trợn trừng nhìn Hòa Ngọc, mắt thì lại ngó các nơi trên người cậu, ý đồ tìm ra trang bị phòng ngự cậu sử dụng.

Nhưng mà không thu hoạch được gì.

Hòa Ngọc giơ tay dùng ngón tay đẩy mắt kính: “Đó là Thái cực của Lam Tinh, tôi đã cho các em trải niệm lý thuyết của mình. Năng lực chiến đấu là một loại năng lượng, tuy Lam Tinh không có ai để ý, nhưng lại có thể nhập vào hệ thống võ hiệp Lam Tinh.”

Cậu vươn tay, vẽ Thái cực giống vừa mới nãy.

Vạn Nhân Trảm đột nhiên nhảy ra sau, những người khác cũng theo bản năng lùi lại, vẻ mặt kinh sợ.

—— Nói giỡn, tuy rằng bọn họ không hiểu động tác này, nhưng để lại ấn tượng cực kỳ khó xóa nhòa!

Hòa Ngọc thấy vậy, không dừng động tác, vẽ Thái cực xong thì dừng lại, không giống hậu quả cực kỳ đáng sợ như lúc trước, lúc này đây không hề có chuyện gì xảy ra.

Hòa Ngọc: “Đừng sợ, chiêu này còn ở giai đoạn nghiên cứu, trước mắt cũng chưa có bao nhiêu năng lực chiến đấu.”

Mọi người: “???”

Bọn họ nhìn Hòa Ngọc, lại nhìn Vạn Nhân Trảm, rồi liếc mắt về phía dấu vết lưu thật sâu trên tường phòng chiến đấu.

—— Cậu nói cái này gọi là chẳng có bao nhiêu năng lực chiến đấu??

Sắc mặt Hòa Ngọc bình tĩnh: “Thật sự không có bao nhiêu năng lực chiến đấu, khi Vạn Nhân Trảm tấn công tôi, sử dụng năng lực chiến đấu cường đại, bản chất là anh ta mang theo năng lượng lớn đánh đến. Mà tôi sử dụng Thái cực của hệ thống võ hiệp Lam Tinh, chỉ cần một chút năng lượng là có thể sử dụng năng lượng cực lớn Vạn Nhân Trảm mang đến, lấy cùng phương thức để phản hồi trở lại.”

Cậu rụt tay, bình tĩnh tổng kết: “Cũng có thể nói là, bốn lạng đẩy ngàn cân.”

Đám người Eugene há to miệng, như nghe được thiên thư.

Người xem: “... Tuy rằng không hiểu, nhưng có vẻ như rất lợi hại.”

Người xem: “Thái cực là gì?”

Người xem: “Lam Tinh là tinh cầu nào? Có loại đồ vật này, sao lại là hành tinh rác được?!”

Vệ Gia Quốc cũng há miệng, đối diện với Diệp Khai Quân đang ngơ ngác.

Diệp Khai Quân: “... Thái cực, lợi hại như vậy sao?”

Vệ Gia Quốc: “Trước kia sao không ai phát hiện ta?”

Trịnh Khắc buồn bã nói: “Đó cũng do Hòa Ngọc lợi hại...”

Mấy người nhìn về khuôn mặt bình tĩnh của Hòa Ngọc trên màn hình, ánh mắt ngập tràn khiếp sợ xưa nay chưa từng có.

-

Hòa Ngọc cũng không kiêu ngạo tự mãn bởi vì bọn họ khiếp sợ, cậu rũ mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà có chút xuất thần.

Thật ra còn có chuyện cậu chưa nói.

Ví dụ như, bắt buộc lúc người khác tấn công và có năng lượng, cậu mới có thể sử dụng, cũng gọi là phản chiêu.

Không có người tấn công, cậu không thể đưa ra một chiêu có lực lượng.

Nếu Cách Đới nắm giữ loại năng lực này, Eugene vẫn luôn mạnh hơn gã tấn công, gã có thể bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng đánh bại Eugene.

Nhưng ——

Chính năng lực chiến đấu Cách Đới có rất nhiều cái “bốn lạng”, có thể không ngừng kích thích ngàn cân.

Mà Hòa Ngọc không được, Hòa Ngọc chỉ có “bốn lạng”, nên chỉ có thể kích thích một cái ‘ngàn cân’.

Cho nên cậu chọn Vạn Nhân Trảm, nếu là Eugene, Trấn Tinh, Thành Chiêu, trước mắt bọn họ là tuyển thủ có năng lực chiến đấu mạnh hơn Vạn Nhân Trảm, cậu liền bó tay.

Vừa mới dùng chiêu một chút, cũng đã cố hết sức.

Loại tự bày ra nói thế này, Hòa Ngọc không định làm.

—— Con đường này liệu có được không, suy cho cùng vẫn còn kém chút.

Cậu cần tìm ra một loại phương pháp khác bổ trợ, làm “bốn lạng” của mình biến thành “vô cùng”.

Hòa Ngọc nhẹ giọng lẩm bẩm: “Khai thác năng lực chiến đấu đúng là chuyện hay, hệ thống võ hiệp chỉ mới bắt đầu, có lẽ... có thể suy xét một chút hệ thống tu tiên?”

Đám người Trấn Tinh: “Gì?”

Hệ thống võ hiệp bọn họ không hiểu, hệ thống tu tiên lại là cái gì nữa?

Người xem ——

“Đ*o hiểu gì.”

"Đm, người Lam Tinh có thể giải thích một chút không vậy!”

"Rốt cuộc võ hiệp Lam Tinh và tu tiên là cái gì? Cuối cùng Hòa Ngọc làm được như thế nào?”

“Tôi học động tác Thái cực kia qua qua xem có thể cũng giống như cậu ta được không...”

"Làm thế nào để liên hệ với người Lam Tinh? Tôi muốn học tập.”

“Võ hiệp với tu tiên đều là của Lam Tinh sao?”

...

Người Lam Tinh: “???”

—— Không không không, chúng tôi không có, chúng tôi cũng không biết nữa!!

Trương Vũ ngơ ngẩn nhìn về phía bạn cùng phòng: “Lam Tinh chúng ta có cao thủ võ hiệp với đại lão tu tiên sao?”

Bạn cùng phòng: “... Hình như không có.”

Hot search về Lam Tinh lập tức lên đầu đề trở nên nổi tiếng ——

# Đừng hỏi Lam Tinh #

# Lam Tinh cũng không biết nữa! #

Bọn họ biết võ hiệp với tu tiên, nhưng không phải thứ đồ kia chỉ có trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình sao?

—— Rốt cuộc Hòa Ngọc đang làm gì, lại nghĩ thông suốt điều gì, Lam Tinh cũng không biết!

-

“Đing ——” Đã đến giờ tan học.

Mọi người tỉnh lại từ cơn mơ, Eugene thò lại gần, cánh tay máy bắt chước động tác Thái cực của Hòa Ngọc: “Là như thế này sao? Tôi cũng có thể bốn lạng đẩy ngàn cân sao?”

“Không thể, anh không hiểu hệ thống này, không dùng được.”

Hòa Ngọc nhặt quyển sổ cùng bút trên mặt đất lên, buồn bã nói: “Chân thành nhắc nhở, nếu không hiểu rõ chiêu này thì không nên tay không bắt giặc, nếu không —— tất cả hậu quả, tôi không chịu trách nhiệm.”

“Vậy cậu dạy cho tôi đi.” Eugene không biết xấu hổ, tiếp tục nói.

Gã thật sự rất tò mò, động tác mới vừa của Hòa Ngọc làm gã sợ ngây người, nếu không hiểu rõ thì trong lòng giống như là bị mèo cào vậy, cực kỳ khó chịu.

Hòa Ngọc khẽ cười: “Em zai à, đã tan học rồi.”

Mọi người: “...”

Hòa Ngọc nhấc chân đi ra ngoài, theo bản năng những người khác nhắm mắt theo đuôi đuổi kịp: "Thầy Hòa, nói rõ ràng được không?”

"Tôi nói rồi, khi không phải thầy Hòa của các anh, các anh có xin tôi dạy Khoa học cơ bản tôi cũng sẽ không dạy.”

Cậu bình tĩnh nói: “Đã tan học, nên nghĩ cách qua phó bản, đi đi, các bạn.”

Nói xong, cậu đút tay trong túi, kẹp notebook, tiêu sái thảnh thơi rời đi.

Để lại đám Vạn Nhân Trảm phía sau.

Trấn Tinh cùng Eugene hai mắt nhìn nhau, biết hỏi không được nên không tiếp tục đuổi theo.

Thành Chiêu: “Quyển sách Khoa học cơ bản kia không giống bình thường sao? Không phải là đồ vật cơ bản nhất à? Không phải đều đã học qua sao? Sao tôi không thấy chỗ nào đặc biệt nhỉ?”

Nguyên Trạch lắc đầu: “Không hiểu.”

Gã giơ tay, học tư thế Hòa Ngọc đánh Thái cực vừa rồi.

Đường Kha cũng theo đó vẽ Thái cực, còn hỏi: “Là như thế này sao? Vừa nãy tôi không thấy rõ lắm.”

Quỳnh học theo Hòa Ngọc, chưởng một cái trên người Cách Đới, hỏi: “Có cảm giác gì không?”

Cách Đới đen mặt, không cảm xúc: “Không có.”

Quỳnh: “...”

Vạn Nhân Trảm nhìn về phía tám người, đều không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều đang vẽ Thái cực.

Vạn Nhân Trảm: "Đờ mờ!”

Gã thu rìu, giơ tay cũng vẽ theo, trong miệng lẩm bẩm: "Thứ vớ vẩn này thì có gì đặc biệt?”

“Chẳng lẽ phải có thần chú?” Gã chưởng một cái: “Bắn ngược?”

Người xem ở phòng phát sóng trực tiếp ——

“Đột nhiên cảm thấy mấy người này giống nhị lăng tử...”

“Hòa Ngọc chỉ một động tác khiến tất cả bọn họ đều ngơ ngác.”

“Mấy bồ không ngơ ngác sao?!”

“Đừng nói nữa, tôi đang học Thái cực.”

“Rốt cuộc là ý gì? Vì sao Hòa Ngọc không nói rõ ràng?! A a a, để anh ta nói rõ đi!”

...

Người xem Lam Tinh nhìn chín người khác trong phòng phát sóng trực tiếp, thấy tất cả khán giả đang đắm chìm trong hai chữ “Thái cực”...

—— Đột nhiên hoảng hốt.

Quảng trường nói chuyện Show sống còn đỉnh lưu ——

#Cuối cùng vừa nãy Hòa Ngọc làm như thế nào được? Anh ta thế mà thật sự không cần trang bị đã đánh được Vạn Nhân Trảm! #

Lầu 1: Mạnh thật sự mạnh, ngạc nhiên cũng thật sự ngạc nhiên.

Lầu 2: Tôi và ba tôi đều đang học động tác của anh ta nhưng không được, ba tôi dùng trang bị tấn công ta, thiếu chút nữa đánh chết tôi luôn.

Lầu 3: Hòa Ngọc nói đừng thử mà.

Lầu 4: Cho nên rốt cuộc hệ thống võ hiệp là cái gì, Thái cực là sao?

Lầu 5: Có thể liên hệ Lam Tinh không, tìm hiểu được tin tức gì không?

...

Lầu 1987: Tin tức lớn! Hội phóng viên số một vũ trụ đã liên hệ được với Lam Tinh, hơn nữa có rất nhiều sách từ chỗ Lam Tinh, mọi người mau đi xem đi!

Lầu 1988: ... Chỉ là tên có chút kỳ kỳ, cái gì mà Hai đời tông sưThần gà hiệp lữ võ hiệp, Ta cùng truyền nhân Thái cực, Chế bá giang hồ, Câu chuyện về ta xưng bá võ lâm nhờ kim thêu hoa, Truyện võ hiệp Long Tiểu Phàm...

...

Lầu 2003: Nhìn qua nhìn lại, cảm thấy không đáng tin lắm... Nhưng khá đẹp đó.

Lầu 2004: Những người khác đâu?

Lầu 2005:... Vẫn đang xem, đờ mờ, thật là đẹp.

...

-

Hoàn toàn không rõ thao tác của Hòa Ngọc như thế nào, chín người cùng rời khỏi phòng chiến đấu.

Không còn cách nào, nhiệm vụ phó bản cần làm vẫn phải làm, nếu không sẽ bị loại, muốn biết cũng chả có mạng để biết.

Lúc này đây danh sách thăng cấp chỉ có một trăm nghìn, bọn họ đã biết trước mắt có khoảng hai mươi nghìn người thăng cấp, còn sẽ liên tục gia tăng, nếu như bọn họ chậm trễ nữa, bị loại rồi thì thật sự hối hận không kịp.

—— Đặc biệt là loại không đủ số phiếu như Vạn Nhân Trảm.

Bọn họ chia quân đi điều tra chú bảo vệ và lớp phó học tập, ý định tìm được chứng cứ chứng thức “bảo vệ là hung thủ”.

Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, Cách Đới, Quỳnh, Nguyên Trạch theo dõi bảo vệ, Eugene mang theo ba người khác theo dõi lớp phó học tập, nói khách quan thì theo dõi bảo vệ còn nguy hiểm hơn chút.

Vạn Nhân Trảm bực bội: "Ông ta canh ở cửa này nguyên một ngày, đâu có manh mối gì? Mà NPC phó bản cũng không tuyên bố nhiệm vụ, cơ hội có thể nhận được trang bị lại ít đến đáng thương.”

Còn gặp được cái ván sắt như Hòa Ngọc, Vạn Nhân Trảm ghét cay ghét đắng phó bản này.

Trấn Tinh sờ cằm: “Mặc kệ ông ta có phải là hung thủ hay không, khả năng chúng ta tìm được manh mối ban ngày là cực kỳ thấp.”

"Vậy chúng ta còn theo dõi làm gì?”

"Cũng tốt hơn không làm gì.”

“Nguyên Trạch, cậu làm gì thế?”

Nguyên Trạch thu tay lại, mặt không biểu tình đáp: “Học Thái cực.”

Vạn Nhân Trảm: “...”

Bọn họ đã thực hành rất nhiều lần, cho dù khắc họa giống động tác của Hòa Ngọc như đúc nhưng vẫn không đạt được hiệu quả "bốn lạng đẩy ngàn cân" lúc ấy.

Nếu muốn làm được, chỉ sợ vẫn cần Hòa Ngọc nguyện ý nói cho bọn họ mới được.

Cuối cùng, bảo vệ thay ca.

Đám người Trấn Tinh cẩn thận đuổi theo, ý đồ tìm được manh mối vụ án giết người.

Bảo vệ đi ăn cơm, trên đường trợ giúp những người cần sự trợ giúp, thái độ hiền lành, hơn nữa có thể cảm giác được ông ấy thật sự thân thiện, không phải ngụy trang.

Trên đường bảo vệ đụng vào một học sinh, học sinh cáu điên lên thì ông ấy cũng chỉ nhẹ giọng xin lỗi.

Còn có một lãnh đạo sai bảo ông không hề kiêng nể, ông ấy tiếp nhận hết, hoàn toàn nghe theo sắp xếp.

—— Bảo vệ hoàn mỹ, không có một chút kỳ lạ, cũng không giống như cao thủ.

Vạn Nhân Trảm bực bội: “Một chút manh mối cũng không có, không biết những người khác như thế nào? Có thể có một chút manh mối không nhỉ?”

Phòng phát sóng trực tiếp của gã có người bình luận ——

"Những người theo dõi lớp phó học tập cũng không có bất cứ manh mối gì, lớp phó học tập chỉ thành thành thật thật đi học, trông khá âm u nhưng cũng chưa bao giờ chủ động chọc phiền toái.”

“Hai người kia trông đều rất bình thường.”

“Cho nên cuối cùng hung thủ của phó bản này có phải là bảo vệ không? Phó bản khác có ai thông qua thành công không?”

“Trước mắt vẫn không có, đều là không hiểu ra sao.”

“Hòa Ngọc đâu? Hòa Ngọc đang làm gì?”

“Mới từ phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc lại đây, cậu ta đang điều tra vụ án tám người hồi trước.”

“Đúng vậy, vừa rồi cậu ta còn đi đến tòa nhà cũ kia, thậm chí đến từng phòng ký túc của tám người, còn tra xét hồ sơ.”

“Tám người gây án bị trả thù, không phải đều kết thúc rồi sao? Cậu ta đi điều tra cái này làm cái gì?”

“Không hiểu nổi Hòa Ngọc.”

...

Người xem không hiểu Hòa Ngọc đang điều tra cái gì.

Sự kiện kia đã qua đi, điều tra lại cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại điều họ phải làm chính là tìm hung thủ giết tám người mà không phải những cái khác.

—— Người xem vô cùng khó hiểu.

Hòa Ngọc sẽ không giải thích cho người xem, dù lúc ngẫu nhiên cậu nhìn thấy bình luận, biết người xem nghi ngờ, cậu cũng tiếp tục làm theo ý mình, không thay đổi hành vi.

Cậu bắt đầu thăm viếng cho tám người chết, thân phận thầy giáo có thể giúp cậu xem xét di vật không bị tịch thu của tám người đó.

Trong sự kiện Anna và Yumo, ngoài hai hung thủ đã được xác minh, ngay từ đầu sáu người sau cũng không bị bại lộ.

Chỉ khi bọn họ lục tục chết đi, một vài nhân tài phát hiện dấu vết để lại trong di vật của bọn họ ——

Ví dụ như người chết ngày thứ ba với hai hung thủ là cùng hành động, bình thường quan hệ ba người rất tốt, gần như là không xa rời nhau, bản thân hắn ta cũng là thanh danh không tốt điển hình, chuyện kia không thể nào không có hắn ta.

Trong lịch sử trò chuyện của người chết thứ tư có nhắc tới hai người, còn nói đích xác: Hy vọng mình không bị bại lộ.

Người chết thứ năm từng nhắn tin cho người chết thứ tư, người thứ tư rất sợ hãi, hỏi người thứ năm, có thể nào bọn họ cũng bị tìm ra hay không, sau đó bị giết?

Sau khi người thứ năm chết, người thứ sáu khóc lóc muốn chuyển đi, nhưng không đợi được đến lúc rời đi đã bị giết.

Người thứ bảy đã chuyển đi sau khi mọi chuyện xảy ra, chỉ là không biết vì sao lại quay về, lại bị giết khi màn đêm buông xuống.

Người thứ tám chính là người bọn Hòa Ngọc tận mắt nhìn thấy, trong ngăn tủ của hắn ta có đồ của Anna, bình thường cũng thường xuyên làm chuyện xấu.

Có thể nói, cả tám người không ai là vô tội.

Hòa Ngọc điều tra từng người một, cậu thở một hơi dài, đi ra khỏi phòng ký túc xá của người thứ tám.

Sau khi tạm biệt bạn cùng phòng của hắn ta, cậu xoa xoa huyệt Thái Dương.

“Cuối cùng thì Hòa Ngọc đang làm cái gì vậy?”

“Không hiểu, hình như cậu ta rất cảm thấy hứng thú đối với cái chết của tám người kia.”

“Chắc đang tức giận rồi, cậu ta đã biết chân tướng sự kiện kia nhưng vẫn đi điều tra, chẳng lẽ là vì tìm hung thủ?”

“Hẳn manh mối tìm ra hung thủ là tra di thể của bọn họ hay là trước hoặc sau khi tử vong, chứ không phải điều tra quá khứ của bọn họ, các mối quan hệ hay tính cách gì đó.”

“Giờ cậu ta lại muốn đi làm gì nữa?”

“Ok, đã hiểu, đã đến giờ ăn tối, chắc là đi ăn cơm đó.”

“Vãi cức, bọn Trấn Tình phát hiện manh mối quan trọng kìa, mau đi xem!”

Đúng là phía bên Trấn Tinh phát hiện manh mối quan trọng, đã là thời gian ăn tối, vốn tưởng rằng ban ngày của hôm nay sẽ không tra được thông tin gì, lại có thu hoạch ngoài ý muốn

Giáo viên y tế tới tìm bảo vệ.

Hai người tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện, tuy rằng Quỳnh nghĩ có thể chẳng phải manh mối gì, nhưng vẫn tới gần nghe lén.

Sau đó, bọn họ nghe được một thông tin thay đổi tất cả.

Lúc Hòa Ngọc đi đến cửa căng tin, chín người đã đang đợi cậu.

Vừa thấy cậu đến, Vạn Nhân Trảm lập tức không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc mày đang làm gì đấy, Eugene nói mày đang điều tra nạn nhân, nạn nhân thì có gì mà tra, chúng tao tra được một manh mối mấu chốt đây này!”

Nói lời cuối cùng xong, không thể ngừng đắc ý.

Hòa Ngọc gật đầu, cực kỳ bình tĩnh: “Vừa ăn vừa nói.”

Cậu dẫn đầu đi vào căng tin học sinh, mười người họ muốn cùng ăn cơm nhất định phải tới căng tin học sinh, đám người Vạn Nhân Trảm không được vào căng tin giáo viên.

Không nhiều người tới căng tin lắm, Vạn Nhân Trảm thấy vẫn có tâm trạng ăn cơm, không thể tin nổi nói: “Mày không tò mò về manh mối mấu chốt bọn tao điều tra ra được sao?”

Hòa Ngọc: “Tò mò chứ.”

“Vậy mà mày vẫn ăn được?”

Hòa Ngọc buông tay: “Cũng không xung đột gì mà, có thể vừa ăn vừa nói.”

Vạn Nhân Trảm vẫn muốn nói gì đó, Trấn Tinh cắt ngang lời gã: “Vẫn là nói manh mối trước đi, chỉ sợ đêm nay hành động của chúng ta sẽ phải tạm dừng, chúng tôi vừa mới biết được qua cuộc đối thoại giữa giáo viên y tế và chú bảo vệ, thì ra tay trái của chú bảo vệ bị tàn tật.”

“Hơn nữa, tay trái của chú bảo vệ bị tàn tật từ khi còn trẻ, bình thường trông thì vẫn ổn nhưng không thể dùng sức, càng không thể sử dụng trang bị.”

Nói cách khác, chắc chắn hung thủ không phải bảo vệ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp