Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 15: VÒNG TUYỂN CHỌN TRÊN BIỂN (15)


8 tháng

trướctiếp

Cá lớn có chút mờ mịt.

Dù cho nó không ăn thịt người, nhưng khi người xuất hiện ngay trước mắt nó, nó cũng không bị mù, nó thấy được.

Do đó nó "nhìn thấy" trên người mình mới có một người bay ra ngoài, bình ổn đáp xuống bờ biển đối diện.

Cặp mắt mờ mịt của cá lớn chớp chớp.

Trí não có hạn của nó nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc người này nhô ra từ đâu chứ.

Cá lớn hoang mang nhìn Hòa Ngọc, nhưng nhìn từ góc độ của Eugene thì ——

Cá lớn đang thâm tình nhìn người trước mắt này.

Người này có bộ dáng rất gầy gò, nhìn không giống bộ dáng của cao thủ.

Nhưng Eugene chỉ cần vừa nhìn thấy toàn thân người này sạch sành sanh, tóc thì nhẹ nhàng khoan khoái tùy ý rũ trên trán, sẽ rất khó tin tưởng người này không phải cao thủ.

Lúc mọi người đều chật vật lên bờ, chỉ có mình cậu là tiêu sái, thế này còn không phải là cao thủ sao?

Lúc người người lái thuyền thì cậu cưỡi cá, thế này còn không phải là cao thủ sao?

Lại nghĩ đến việc cậu thao túng cá lớn, cá lớn chăm chú nhìn cậu…

—— Đệt, từ lúc nào mà Show sống còn đỉnh lưu lại xuất hiện nhân vật như vậy thế?

Eugene trừng to mắt nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt đầy vẻ kính nể và chấn động.

Hòa Ngọc vẫy tay với cá lớn, một tay cậu nhấc túi nước, một tay khác cầm xiên cá khô nhỏ cất bước rời đi, động tác tiêu sái "không vướng chút bụi trần".

Đi ngang qua Eugene đang dại ra nhìn cậu, sắc mặt của Hòa Ngọc vẫn không chút thay đổi, chỉ là gật đầu khẽ đến mức không thể nhìn thấy, như là lễ phép chào hỏi.

—— Tư thái thong dong lạnh lùng.

Trong nháy mắt, cậu chỉ lưu lại một bóng lưng cho Eugene.

Eugene nhìn bóng lưng cậu một chút, lại nhìn qua cá lớn vẫn đang chìm trong biển trông qua hướng này…

Eugene: "Ai da —— người anh em, chờ tôi với." Mọi người giao lưu trao đổi đi…

Gã nhấc chân, đuổi theo hướng Hòa Ngọc đi.

Đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp ——

"…"

"… Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Eugene kìa, nói thật, tôi cảm thấy hình như đợt này Hòa Ngọc đã trấn trụ đại ca Eugene rồi."

"Eugene!! Năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có 8!! Đừng xem cậu ta là đại ca!"

"Mới vừa chứng kiến cảnh Eugene mình đầy đất cát bò lên, sau đó Hòa Ngọc lại tiêu sái vỗ cánh, đột nhiên cảm thấy, hình như mấy trang bị hỗ trợ này của Hòa Ngọc cũng không phải vô dụng lắm."

"Đúng vậy, cơn sóng này qua, thật sự trông Hòa Ngọc có hơi đẹp trai…"

"Ha ha, chỉ có mỗi tác dụng làm màu chứ gì? Ra đánh thật ấy à, có chút sát thương nào không?"

Đạn mạc vẫn náo nhiệt như trước.

Eugene là một tuyển thủ nổi tiếng, Hòa Ngọc là tuyển thủ hiện đang cực kỳ gây tranh cãi, chủ đề liên quan đến bọn họ đều vô cùng náo nhiệt.

Hòa Ngọc biến mất rồi, Eugene đuổi theo cậu.

Cá lớn lại dại ra trong chốc lát, lắc lắc đầu xoay người rời đi.

—— Không nghĩ nữa, dù sao bây giờ nó cũng không ăn thịt người.

—— Hình như ngửi được mùi thức ăn.

Cá lớn vẫy đuôi một cái, vui sướng mau chóng đuổi về hướng thức ăn.

Một con cá lớn hung tàn mở ra thế giới mới, tại hải vực nơi không có tuyển thủ dự thi này, nó tiếp tục gây ra sóng gió, bắt giết những con cá lớn và boss nhỏ khác.

Nó mãi mãi không biết mình đã thay đổi thực đơn thế nào.

Những đồng loại bị nó đuổi theo gặm cắn kia cũng mãi mãi không biết rốt cuộc trên người đồng loại "biến thái" của mình đã xảy ra sự kiện ly kỳ gì.

—— Với việc này, Hòa Ngọc bình tĩnh phất ống tay áo rời đi, ẩn sâu công và danh.

-

Eugene không đuổi kịp Hòa Ngọc.

Trông hòn đảo này không lớn lắm, để chứa một triệu người, lại còn phải đề phòng tuyển thủ xung đột xích mích với nhau, hòn đảo đã sử dụng không gian chồng chất, nếu không có phương thức liên lạc đặc thù, người đã phân tán ra sẽ rất khó tìm.

Eugene từ bỏ, run run phủi bùn cát trên người, cau mày: "Làm gì vậy chứ, muốn chào hỏi cái thôi mà, nhìn thử người nọ là ai xíu cũng không được sao?"

Gã còn muốn tiếp tục tìm kiếm, bấy giờ gã lại nghe được một tiếng huýt sáo đặc thù.

Tiếng huýt sáo này rất nhẹ, nhưng lại truyền đi rất xa, hơn nữa thứ truyền đi còn là tín hiệu mà chỉ người từng nghe qua tiếng huýt mới biết.

—— Từng gặp một lần.

Mày Eugene lại càng cau chặt hơn, gã lầm bầm: "Tên Vạn Nhân Trảm này thật sự xem mình là đại ca rồi hả? Cho rằng ông đây sẽ nghe lời mày sao? Tao mới không ——"

Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi gã đảo một vòng, nhếch miệng lên một cái, cười xấu xa: "He he, Vạn Nhân Trảm lên bờ sớm như vậy, chắc chắn không lụm được nhiều trang bị, mình phải đi nhìn sắc mặt của tên đó."

Nói xong, Eugene chạy dọc tới theo tiếng huýt.

Còn về phần người gã muốn tìm kia, chỉ có thể nói có duyên gặp lại sau.

-

"Tích —— Xin chúc mừng một triệu tuyển thủ đã thông qua vòng tuyển chọn, chính thức tiến vào Show sống còn đỉnh lưu! Giờ để chúng ta cùng nói một tiếng vĩnh biệt với các tuyển thủ còn chưa thể lên bờ và bị đào thải nha."

"Giai đoạn tiếp theo sẽ là vòng đào thải từ một triệu xuống còn một trăm nghìn, mời các vị tuyển thủ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, ngày mai sẽ công bố quy tắc của vòng đào thải thứ nhất của cuộc thi."

"Trong lúc nghỉ ngơi hồi sức trên hòn đảo, các vị tuyển thủ có mặt đều không được phép tấn công lẫn nhau, người vi phạm sẽ lập tức bị đào thải!"

"Nghỉ ngơi hồi sức đàng hoàng nha, chúc quý vị may mắn."

Âm thanh máy móc vang vọng trong óc tất cả mọi người, Hòa Ngọc thoáng nhướng mi.

Phải ở lại hòn đảo đợi tới ngày mai?

Bây giờ đã là chạng vạng, gần như ngủ một giấc đã đến ngày mai, cũng không tính là lâu lắm.

Còn về nội dung thi đấu ngày mai, Hòa Ngọc cũng không thấy hiếu kỳ.

—— Chẳng phải ngày mai sẽ biết à? Dù sao giờ cũng chưa biết được.

Như là nghĩ đến gì đó, bước chân Hòa Ngọc chợt dừng lại.

Tuy nói trên hòn đảo không được phép tấn công nhau, nhưng dù gì cậu cũng chỉ có tám điểm năng lực chiến đấu, một khi có người ra tay với cậu, chỉ cần động tay chút thôi là cậu cũng đã mất mạng được rồi.

Hòa Ngọc rất biết mình biết ta, cậu cúi đầu nhìn hạt châu trên cổ.

Loại chuyện này rất khó có khả năng xảy ra trên người người khác, nhưng giờ cũng rất có khả năng xảy ra trên người cậu mà, phải không?

Vậy nên…

Hòa Ngọc nhìn xung quanh, nhấc chân đi tới cây to trước mặt, vươn tay, chân thoáng động đậy nhanh chóng bò lên thân cây, chui vào cái hốc cây không lớn kia.

Từ trên cao nhìn xuống, người khác lại không thấy mình.

Hòa Ngọc an tâm.

Cậu nhàn nhã sửa soạn lại vật dụng của mình, chọn ra một miếng cá khô nhỏ, như là nghĩ đến gì đó, bàn tay trắng như ngọc của Hòa Ngọc chợt dừng lại, đột nhiên động lòng.

Lúc ở trên biển, không thể thu cá khô nhỏ vào ba lô.

—— Vì nó không phải là trang bị.

Vậy còn ở trên hòn đảo trung chuyển này thì sao đây?

Cậu đã mang đống cá khô nhỏ này lên bờ, theo lý mà nói nó đã là thứ hoàn toàn thuộc về cậu.

Tính là trang bị không?

Hòa Ngọc nhấc tay một cái, dây cá khô nhỏ nối liền nhau trong tay cậu biến mất không thấy đâu nữa. Cảm nhận được trong ba lô chất đống cá khô nhỏ, Hòa Ngọc nhếch miệng lên.

Quả nhiên là được!

Đạn mạc: "…"

Một phút yên lặng ngắn ngủi trôi qua, màn đạn nổ tung ——

"Con mẹ nó! Lần nào Hòa Ngọc cũng làm mới nhận thức của tôi hết!"

"Thế mà cậu ta lại bỏ cá biển vào trong ba lô trời ạ! Đó là chỗ để trang bị mà…"

"Không thèm quan tâm đến trang bị vậy sao! Đó là cá biển đó."

"Dù cho trang bị của cậu ta có rác rưởi thì nó cũng là trang bị mà, phải cẩn thận bảo quản trang bị chứ!"

"Tôi thật sự không dám kiểm tra ba lô Hòa Ngọc, tôi không thể chấp nhận được khi thấy cá khô nhỏ và vũ khí bị đặt cùng nhau."

"Tôi cũng vậy!!!"

"Hòa Ngọc, khá lắm, cậu ta lại thành công làm tôi khó thở rồi, thuốc trợ tim đâu?!"

Hòa Ngọc cũng không biết khán giả đã khó thở, dĩ nhiên, dù có biết rồi cậu cũng sẽ không để ý.

Cậu mượn ánh sáng bên ngoài, lại lấy quyển sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu kia ra, đặt trên đầu gối, một tay cầm cá khô nhỏ, một tay cầm túi nước, nhàn nhã đọc sách.

Đạn mạc: "… Thật không biết tên này nghĩ như nào nữa, hình như đã buông bỏ việc giãy giụa rồi. Cậu ta không biết bây giờ là thời gian cực kỳ mấu chốt để hợp đội và tìm hiểu tin tức hả!!!"

Đạn mạc: "Nhìn thái độ và tám điểm năng lực chiến đấu của cậu ta, mấy người nghĩ cậu ta có thể qua được cửa thứ nhất của vòng loại cuộc thi sao? Nằm mơ giữa ban ngày!"

-

Hòa Ngọc rất bình tĩnh, nhưng cả hòn đảo đều không bình tĩnh.

Gần như tất cả mọi người đều hành động, khán giả nói đúng, đây là thời điểm vô cùng quan trọng, lúc này, chỉ cần bạn không ra tay với những tuyển thủ khác, làm gì cũng rất an toàn.

Mà một khi đã vào trận đấu rồi thì tất cả tuyển thủ đều là đối thủ.

Lúc này có thể hợp đội, có thể tìm hiểu tin tức và năng lực chiến đấu của đối thủ, ước lượng xem chính mình có năng lực ra tay trong giai đoạn kế tiếp không.

Eugene đi đến dưới một gốc cây to, quả nhiên thấy ở đó đã có bọn Vạn Nhân Trảm, Annie, Cách Đới chờ sẵn.

Gã thoáng nhướng mi, giọng lười biếng: "Vạn Nhân Trảm, tìm tao làm gì?"

Bọn Vạn Nhân Trảm vừa thấy gã thì tầm mắt liền dính chặt lên cánh tay máy của gã không rời, từng đôi mắt nhìn chằm chặp vào cánh tay máy ấy.

Một lát sau, Vạn Nhân Trảm mới nói: "Hình như thu hoạch của mày rất phong phú."

Cánh tay của người hành tinh Cơ Giới chính là vũ khí, dĩ nhiên độ mạnh yếu cũng cách biệt rất lớn, tay của Cách Đới có thể biến thành hai thanh đao sắc bén, có sức chiến đấu bất phàm.

Mà rõ ràng, cánh tay của Eugene đã được tăng cường, vốn dĩ đã mạnh hơn so với Cách Đới, nay lại càng mạnh hơn.

Trong vòng tuyển chọn, gã đã chiếm được trang bị chiến đấu vô cùng quan trọng, lại chỉ để dùng lên cánh tay máy của chính mình.

Dù không biết rốt cuộc hiện tại sức chiến đấu của cánh tay máy gã đã đến mức nào, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã biết không thể khinh thường.

Eugene nở nụ cười: "Đúng đó, xem như vận may không tệ. Vì trang bị này, lúc tao lên bờ thì vòng tuyển chọn đã sắp kết thúc rồi, suýt chút nữa đã không lên kịp."

Nụ cười của gã rất rạng rỡ: "Bọn mày thì sao? Có phải đã đoạt được trang bị mình mong muốn nên mới lên bờ sớm vậy không?"

Vạn Nhân Trảm: "…"

Hô hấp của gã dần trở nên thô nặng, sắc mặt của Cách Đới cũng rất khó nhìn.

Cái hay không nói, nói cái dở, đây là trào phúng!

Lúc đó sau khi thuyền bị phá hủy, bốn người bọn họ liền tách ra, cũng phải sau này Vạn Nhân Trảm và Cách Đới mới gặp lại. Hai người đều hết sức chật vật, không có thuyền, trên biển cực kỳ nguy hiểm, mười phần chết chín.

Hơn nữa còn cực kỳ xui xẻo, không bắt gặp được bất kỳ thuyền kẻ yếu nào!

Hết cách rồi, bọn họ chỉ có thể gấp gáp lên bờ, căn bản là không vớt được trang bị hữu dụng nào.

Trào phúng đủ rồi, Eugene thu hồi vẻ tươi cười, nhìn bọn họ: "Được rồi, nói chuyện chính đi, mày tìm tao làm gì? Tao còn muốn tìm người, không rảnh nhiều lời với bọn mày."

"Mày ——" Vạn Nhân Trảm tiến lên một bước, mặt đầy phẫn nộ.

Annie vội giữ chặt lấy gã, mắt nhìn Eugene: "Eugene, bọn tôi muốn hợp tác với cậu, quy tắc vòng loại cuộc thi phức tạp, nhưng dựa theo kinh nghiệm khi trước, hồi xưa trong vòng bán kết hợp đội mới là giải pháp tốt nhất."

Eugene cười gằn: "Tao không tin tưởng bọn mày, sao tao biết được bọn mày muốn hợp đội hay là muốn sớm giết tao?"

Vạn Nhân Trảm giận đến run tay, Annie cố sống cố chết giữ chặt lấy gã.

"Eugene, bọn tôi không chỉ mời mình cậu, còn có Trấn Tinh, Đường Kha, Early, Seattle, Wiebler, Đoàn Vu Thần…" Annie báo ra một cái lại một cái tên quen thuộc.

Eugene mặt đầy vẻ sâu xa nhìn bọn họ: "Lòng tham rất lớn nhỉ."

Hợp đội với mấy kẻ mạnh thuộc hành tinh chính Liên Bang, đây là muốn đảm bảo tiến vào trận chung kết mà không có bất kỳ sơ hở nào, hay là… Còn có ý định khác?

"Ô, náo nhiệt thế này à?" Một giọng nói vang lên.

Mọi người lũ lượt quay lại nhìn sang.

Một người đàn ông cao ít nhất hai mét, thân đầy cơ bắp hung hãn xuất hiện. Người đàn ông này vừa xuất hiện, Vạn Nhân Trảm liền không còn vẻ cường tráng như lúc trước nữa.

"Early, sao bây giờ mày mới đến?" Vạn Nhân Trảm nhàn nhạt hỏi.

Early lộ ra một nụ cười không có ý tốt: "Trên đường gặp phải một cô gái xinh đẹp ở hành tinh thông thường, nói qua lại vài câu."

Eugene mặt không đổi sắc dời mắt đi chỗ khác.

Early là một quỷ háo sắc, lúc ở Liên Bang đã mang tiếng xấu rõ ràng, thực lực rất mạnh nhưng phẩm chất lại quá kém.

Trước khi báo danh tham gia Show sống còn đỉnh lưu, Early lại cưỡng bách một cô bé, nhưng lần này gã thất sách, cô bé kia không phải một người hành tinh thông thường không có bối cảnh gì mà là con gái của một vị cao thủ ở hành tinh chính.

Early bị đuổi giết, báo danh tham gia Show sống còn đỉnh lưu mới có được một đoạn thời gian.

Eugene chướng mắt loại người này.

"Không nhiều lời, hợp đội." Vạn Nhân Trảm bực dọc nói.

Early: "Một đám đàn ông, tao…"

Vạn Nhân Trảm: "Có mời Seattle."

Con ngươi Early đảo một vòng: "Vậy được, dù gì bọn mày cũng là cao thủ cả, gia nhập không lỗ, chỉ là bọn mày cũng đừng có mà hợp sức tính kế tao đấy."

Đây đúng là một cuộc thi hung tàn, dù đang thương lượng hợp đội thì vẫn phải thời thời khắc khắc phòng bị đối phương.

"Yên tâm đi, ngoại trừ mọi người, còn có bọn Trấn Tinh, Đường Kha, Wiebler, Đoàn Vu Thần, không tính kế được, chỉ cần chúng mày không ra tay, tao tuyệt đối sẽ không ra tay." Vạn Nhân Trảm buông tay một cái.

Vẻ phòng bị trên mặt Early thoáng giảm đi.

Nhiều người, hơn nữa đều là cao thủ hành tinh chính, thế lực rắc rối phức tạp, muốn liên hợp mọi người diệt trừ một người, rất khó.

Càng mang quan hệ phức tạp, phòng bị nhau, vậy càng an toàn, ổn định.

Vạn Nhân Trảm: "Trong vòng kế tiếp, việc hợp đội rất quan trọng, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ do chương trình công bố, một người rất khó qua cửa, cần phải hợp sức. Đầu tiên lấy đủ điểm qua vòng rồi lại dùng hết sức lấy trang bị. Trước khi bọn Trấn Tinh tới, chúng ta thương lượng chi tiết việc hợp tác một chút đã."

Vừa dứt lời, một giọng nói khác chợt vang lên: "Không cần chờ, Trấn Tinh sẽ không đến."

Đoàn Vu Thần, Wiebler xuất hiện.

Đạn mạc lập tức bay soàn soạt ——

"Con mẹ nó! Toàn cao thủ tập hợp, hơn nửa người có khả năng trở thành đỉnh lưu đều đang ở đây."

"Nếu họ thật sự hợp đội, mạnh chết người rồi."

"A a a muốn xem cao thủ so chiêu!"

Early: "Đoàn Vu Thần, ý mày là gì?"

Đoàn Vu Thần: "Trấn Tinh đang tìm người, mới vừa rồi tôi gặp gã, gã nói sẽ không đến."

Wiebler nhún nhún vai: "Kẻ độc hành Trấn Tinh, cũng không có khả năng gã hợp tác với người khác cho lắm, không thì gã cũng sẽ không bị gọi là kẻ độc hành."

Annie hiếu kỳ: "Gã tìm ai?"

Đôi mắt Đoàn Vu Thần khá phức tạp như mang nghi hoặc, anh ta nói: "Gã bảo gã tìm một cao thủ tóc đen mắt đen đã cướp đi trang bị của gã."

Đoàn Vu Thần rầm rì: "Ai có thể cướp đồ từ Trấn Tinh chứ?"

Người khác biến sắc.

Ngay cả Eugene đang xoay người chuẩn bị rời đi cũng dừng chân lại.

Bấy giờ, Đường Kha xuất hiện: "Bọn tôi cũng từng bị cướp trang bị một lần. Không đúng, không thể tính là cướp, phải là cậu ta dùng thực lực lấy đi. Bọn tôi đã đuổi giết cậu ta, nhưng không chỉ bị thất bại mà còn suýt chút nữa đã mất mạng."

Sắc mặt Vạn Nhân Trảm và Cách Đới đều rất khó nhìn.

Annie gật đầu: "Sự thật là thế, nhưng nghe như chúng ta yếu quá vậy."

"Thằng đó hưởng lợi từ cá lớn!" Vạn Nhân Trảm cắn răng.

Early biến sắc, nghiến răng nghiến lợi: "Người bọn mày nói hẳn cũng là người tao đang nghĩ tới, tao cũng gặp phải, tao đang đuổi giết một người phụ nữ từ hành tinh hỗn loạn, người phụ nữ kia trộm đồ của tao. Ngay lúc tao sắp đuổi kịp rồi thì tên đó với boss nhỏ xuất hiện, không chỉ cắt đứt kế hoạch của tao mà còn ép tao phải ném lại một trang bị mới thành công chạy thoát!"

Thành Chiêu: "Tao cũng gặp phải, tên đó điều khiển boss nhỏ giết những boss nhỏ khác, nhặt trang bị đi ngay trước mặt tao!"

Seattle chậm rãi đi tới, giọng dịu dàng đáng yêu vang lên: "Tôi không gặp người đó, nhưng tôi gặp một người khác, nhận được tin rằng —— nếu không đoán sai, thì chính người mọi người đang nói kia còn giết Độc Nhãn nữa."

"Cái gì?! Tên đó thế mà còn có thể giết chết Độc Nhãn?!"

"Rốt cuộc người kia là ai, tôi chưa từng gặp bao giờ, không phải từ hành tinh chính Liên Bang."

"Người hành tinh rác mạnh vậy sao?"

Early cười gằn: "Đừng để tao gặp phải tên đó, nếu không ——"

Vạn Nhân Trảm mặt không đổi sắc: "Lúc trên biển tên đó đã làm nhiều chuyện vậy rồi, cũng không biết đã lấy được bao nhiêu trang bị."

"Một tên rác rưởi may mắn mà thôi."

"Tao không tin đấu một chọi một với tên đó mà tao còn thua được!"

"Cướp trang bị, giết cá lớn, giết Độc Nhãn, thực lực của người này tuyệt đối không hề tầm thường, hơn nữa còn mang lòng dạ độc ác."

"Mấu chốt nhất là, thậm chí chúng ta còn không biết lai lịch của tên đó!"

Mặt Eugene đầy hứng thú, giọng mang ý tứ sâu xa: "Có thể làm cả đám bọn mày chịu thiệt như vậy, cho dù người này đến từ đâu cũng có chút bản lĩnh thật."

Trên đầu bọn họ, bên trong hốc cây.

Hòa Ngọc giật giật lỗ tai, vừa ăn cá, vừa gật đầu phụ họa, thấp giọng lầm bầm: "Bọn họ nói tới ai vậy? Hung tàn thế sao? Cuộc thi này còn có tuyển thủ đáng sợ như vậy?"

"Mình phải cẩn thận hơn một chút mới được."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp