Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 9: Vật tư


9 tháng

trướctiếp

Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

“Tôi sẽ không đi theo đội cứu viện.”

Cô gái trước mặt im lặng một lúc, rồi đáp vậy.

Lệ Trầm trong phút chốc không nói gì.

Cô hỏi anh có muốn rời đi cùng đội cứu viện hay không, sau đó lại nói cô sẽ không theo họ.

Lệ Trầm không nói gì, bầu không khí nhất thời yên lặng, Mặc Sở không biết vì sao trong lòng lại có chút bất an.

Cô cảm thấy câu kia mình đã hỏi sai, nhưng lại không biết rốt cuộc là sai ở đâu, nhưng khi cô nhìn Lệ Trầm, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy áy náy.

May thay, một lát sau, cô nghe thấy Lệ Trầm hỏi: “Nếu không đi cùng đội cứu viện, vậy em định đi đâu.”

Lệ Trầm vừa lên tiếng, Mặc Sở liền nhẹ nhàng thở ra, cô giương mắt nhìn về phía Lệ Trầm, anh vẫn là bộ dáng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Nhưng đối mặt với câu hỏi của Lệ Trầm, cô lại do dự.C a l an t h a - T Y T

Sau một lát, xuất phát từ hai đời đối mặt với sự tin tưởng của Lệ Trầm, Mặc Sở suy nghĩ, thấp giọng nói: “Tôi muốn đến thành phố Hải.”

Từ nơi này đến thành phố Hải ngàn dặm xa xôi, hiện tại không có tàu cao tốc và ô tô, thây ma hoành hành khắp chốn, còn không biết dọc đường đi liệu có gặp phải thứ gì nguy hiểm hay không.

Nhưng đây không phải việc Mặc Sở có thể tự đưa ra quyết định, cô biết sẽ có những nguy hiểm tiềm tàng, cô cũng biết thân là một người có siêu năng lực trị liệu trong tình huống không có đồng đội ở bên lại đơn độc vượt hơn ngàn dặm sẽ ra sao, nhưng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô vẫn quyết định đến thành phố Hải.

Cô cũng không phải vì thành phố Hải có người thân bạn bè nên mới quyết định đến đó, trên thực tế, trước khi tận thế diễn ra hai năm, cha mẹ cô đã đồng thời gặp nạn trong một vụ tai nạn trên không, cô hiện tại đã không còn gì vướng bận.

Cô đến thành phố Hải là vì thành phố Hải đối với cô vô cùng có sức hấp dẫn, có lý do khiến cô không thể không đến đó.

… Thành phố Hải có dầu thô.

Tháng thứ ba sau tận thế, một khu sinh tồn được đặt tên là Bạch Đảo được thành lập nên ở ngoại ô thành phố Hải, dựa vào giếng dầu thô đã từng là lớn nhất của thành phố Hải.

Năm đầu tiên sau tận thế, khu sinh tồn Bạch Đảo nhờ vào dầu thô trở thành khu sinh tồn có năng lực cạnh tranh nhất mảnh đất này.

Thời điểm tận thế bắt đầu, mọi người đều đang tranh giành thức ăn, nguồn nước sạch, người có siêu năng lực và vũ khí, không ai ý thức được tầm quan trọng của dầu thô. Nhưng trên thực tế, mức độ quan trọng của dầu thô trong tận thế lại vượt quá sức tưởng tượng. Trong tận thế, khu sinh tồn không có dầu thô gần như là khó khăn muôn bề.

Bạch Đảo dựa vào dầu thô phát triển lớn mạnh, dù rằng ở đó chẳng có thứ gì, nhưng lại có dầu thô, nên tháng ngày tận thế từ năm này đến năm kia, nó lại không ngừng phát triển lớn mạnh, tựa như không gì có thể ngăn cản.

Năm thứ ba sau tận thế Mặc Sở đi đến Bạch Đảo, nhờ vào siêu năng lực trị liệu đặc thù của mình, cô dần bén rễ ở đây, sau đó rất hiếm khi ra ngoài phiêu bạt.

Cuối cùng, cô chết ở Bạch Đảo.

Dù cho xuất phát từ điểm đặc thù là dầu thô ở khu sinh tồn Bạch Đảo, hay từ tình cảm đặc biệt đối với nơi chôn cất mình đời trước, Mặc Sở cũng muốn trở lại thăm nơi ấy.

Mà trong ấn tượng của cô, trái ngược với tình cảnh ở Bạch Đảo chính là khi cô ở khu sinh tồn thành phố Lâm.

Khu sinh tồn đầu tiên của thành phố Lâm do quân đội thành lập và kiểm soát, ban đầu quả thật được xử lý gọn gàng đâu ra đó, nhưng theo thời gian, căn cứ được thành lập vội vàng dần bại lộ sự thiếu thốn tài nguyên, thậm chí khó khăn đến mức có một lần người thường được yêu cầu chiến đấu với thây ma để đổi lấy thức ăn, một con thây ma cấp một chỉ có thể đổi lấy một gói bánh quy.

Khi ấy, cô cùng nhóm Sở Minh ở khu sinh tồn đó, cũng vào lúc đấy, Sở Minh lộ bản chất, dùng thức ăn uy hiếp Mặc Sở phục tùng hắn ta.

Về sau, những khu sinh tồn khác của thành phố Lâm lần lượt được thành lập, chống đỡ áp lực cho khu sinh tồn đầu tiên, tình hình mới không còn khốc liệt như thế nữa.

Cuối cùng, cô rời khỏi thành phố Lâm, mãi lâu sau mới nghe nói quân đội của thành phố Lâm đã chiếm lại được kho lúa bị thây ma chiếm giữ, hoàn toàn giải cứu được thành phố Lâm.

Có được ký ức đời trước, những việc này tựa như chẳng phải là bí mật gì đối với cô, thế nên sau khi suy xét cô lựa chọn đến thành phố Hải.

Nhưng nếu Lệ Trầm hỏi nguyên nhân cô đến thành phố Hải thì cô phải giải thích thế nào đây?

Mặc Sở đang loay hoay nghĩ xem có nên lấy đại cái cớ đi tìm người thân gì đó hay không, liền nghe thấy Lệ Trầm nhàn nhạt nói: “Tôi đi cùng em.”

Mặc Sở kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Lệ Trầm thấy cô không giấu được vẻ kinh ngạc, khẽ cười nói: “Tôi và em cùng đi.”

Lệ Trầm… Muốn đi cùng mình?

Anh thậm chí còn không hề hỏi lý do cô muốn đến thành phố Hải là gì, đã muốn đi cùng cô?

Nói thật, từ lúc bắt đầu Mặc Sở không nghĩ tới cô sẽ đồng hành cùng Lệ Trầm.

Thứ nhất, cô cứu Lệ Trầm, chỉ là vì cứu anh mà thôi, cô là vì cảm tạ anh, cũng là vì nghe theo con tim mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi cứu anh, anh sẽ đồng hành cùng mình. Theo cô thấy, Mặc Sở là Mặc Sở, Lệ Trầm là Lệ Trầm, sau khi cô cứu anh cả hai nên bắt đầu cuộc sống của riêng mình, vốn dĩ không nên có liên quan gì đến nhau, ai có thể đảm bảo rằng đời trước anh thích cô, đời này nhất định vẫn còn thích?

Thứ hai, cô không thể yêu cầu một người đi theo mình hơn cả ngàn dặm mà không có lấy một câu trách móc.

Giữa lúc còn đang chần chừ, cô nghe thấy Lệ Trầm hỏi: “Em… Không muốn sao?”

Mặc Sở ngập ngừng một lát, nhẹ giọng hỏi: “Anh không cần đi tìm người nhà sao?”

Thanh niên bình tĩnh nói: “Tôi không có người nhà.”

Mặc Sở liền im lặng.

Cô đột nhiên nhớ tới, Lệ Trầm và Sở Minh hình như là anh em tốt.

Thậm chí trước khi quan hệ rạn nứt, chính miệng Sở Minh đã nói tuy bọn họ không phải anh em nhưng còn thân thiết hơn cả anh em ruột.

Dưới tình huống không một người thân thích, lại bị người mình xem như anh em ruột thịt phản bội…

Trong lòng Mặc Sở thầm thở dài.

Lệ Trầm lại hỏi: “Tôi có thể đi cùng em chứ?”

Cô cũng không biết mình động lòng trắc ẩn đối với tên đại ma vương đời trước này hay cảm thấy bản thân không có lý do để từ chối, cô ngập ngừng một chút, lại nói: “Được.”

Nói xong, cô liền ở cười khổ trong lòng.

Cô làm sao cũng không thể tưởng được, lần nữa được làm lại, cô lại có lá gan đồng hành cùng Ma Vương.

Cô giương mắt sang đại ma vương trong truyền thuyết đang chăm chú nhìn cô, nhìn đến mức lòng cô run lên.

Được rồi, đi cùng nhau thì đi cùng nhau, anh là đại ma vương đời trước tiếng xấu đồn xa, cho dù là vì ơn cứu mạng mà nhất thời ở bên cạnh cô, nhưng cũng không thể ở mãi bên cạnh một người sở hữu năng lực trị liệu như cô.

Hai người bàn bạc xong hướng đi sau này, đêm cũng đã về khuya, Mặc Sở đã thức hai đêm, lúc này Lệ Trầm đã tỉnh lại tâm trạng cô mới được thả lỏng, không thể gắng gượng nữa, liền nhanh chóng thiếp đi.

Khi cô còn đang mơ mơ màng màng ngủ, loáng thoáng nhận ra có người bế mình đặt lên một nơi nào đó thật mềm mại, cô trở mình, ngủ càng sâu.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, cô loáng thoáng nhận ra kho hàng có động tĩnh.

Lúc này, cô cảnh giác trở mình ngồi dậy.

Sau đó cô nhìn thấy Lệ Trầm.

Anh vác một cái ba lô rất lớn, chứa toàn trang bị, trông như đang muốn ra cửa.

Mặc Sở nghi hoặc nói: “Lệ Trầm, anh đi đâu vậy?”

Lệ Trầm quay đầu, biểu tình có chút có lỗi, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, đánh thức em.”

Mặc Sở không thèm để ý lắc lắc đầu, lại hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”

Anh chỉ chỉ ba lô sau lưng, không nhanh không chậm nói: “Hôm nay đội cứu viện vào thành, đưa người sống sót đi chắc chắn sẽ đồng thời mang theo vật tư trong thành phố, nếu chúng ta không đi theo đội cứu viện thì phải cố gắng tìm kiếm thật nhiều vật tư trước khi bọn họ đến.”

Mặc Sở lập tức tỉnh táo.

Trong lòng cô có chút ảo não, đời trước mình đã quen làm “bác sĩ Mặc”, thế nên không suy nghĩ chu toàn đến những thứ cơ bản nhất này.

Cô lập tức bật dậy khỏi nệm, lúc này mới phát hiện rõ ràng khi cô ngủ đã dựa vào tường, không biết vì sao khi ngủ dậy lại đang nằm trên nệm.

Nhưng lúc này cô cũng không rảnh suy nghĩ này kia, cô thuận tay túm tóc, đeo một cái ba lô trống khác, nói: “Đi với tôi, tôi biết một nơi thích hợp.”

Sau đó cô liền đưa Lệ Trầm đến siêu thị cô thu thập vật tư hôm trước.

Trên đường đã có vài người lục tục xuất hiện, đa phần đều là nhóm bảy tám thanh niên trẻ khỏe đi cùng nhau, khi đả động đến thây ma thì bảy tám người cùng xông lên, cứ vậy mà vượt qua nguy hiểm, cũng không còn tình huống bó tay chờ chết khi đối mặt với thây ma như những buổi đầu tận thế nữa.

Không thể không nói, những người sống sót đang ngày càng thích nghi với tận thế.

Sau khi người đi đường trong thành phố dần đông đúc, cô bắt đầu cầu nguyện cho đồ trong siêu thị chưa bị người ta quét sạch, ít nhất hãy để cô lấy được vài thứ.

Nhưng khi thật sự đặt chân đến siêu thị, cô lại phát hiện, siêu thị vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị tranh cướp, so với lần trước khi cô đến thì không có gì khác biệt, thậm chí rất sạch sẽ.

Sạch sẽ đến mức không có một cái xác.

Lần trước khi cô đến nơi này cũng vậy, trong siêu thị trừ một vài xác người cùng thây ma thì không có bất kì một con thây ma nào, rõ ràng siêu thị nhiều thức ăn như vậy, nhưng trước khi bọn họ đến, nơi này cũng không hề có dấu vết bị cướp đoạt.

Khi đó có chỉ cảm thấy do cô có vận khí tốt, đúng lúc bắt gặp một cái siêu thị không bị ai phát hiện trước khi cô đến.

Nhưng lúc này vẫn như vậy, thật sự vô lý.

Một lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng đến lần thứ hai, thì không còn là trùng hợp nữa.

Huống hồ trong siêu thị lần trước ngoài cô và một nhóm học sinh ra còn có một đám thanh niên bị bọn họ đuổi ra, bọn chúng không giống như người chỉ lấy vật tự một lần liền cam lòng rời đi, sau khi bị bọn họ đuổi đi, bọn chúng chắc chắn sẽ lại đến.

Không hợp lý.

Lệ Trầm cũng phát hiện chỗ không thích hợp, anh hơi hơi nâng tay, theo bản năng che chắn Mặc Sở ở phía sau.

Mặc Sở bắt lấy cánh tay anh lắc lắc đầu, hai người liếc nhau, Lệ Trầm hơi hơi chắn trước cô, hai người đi vào siêu thị, bắt đầu thu thập vật tư như bình thường.

Động tác trên tay Mặc Sở không chậm, trong lòng cũng cảnh giác, thế nên sau khi nghe được động tiếng động nhỏ truyền đến từ phía sau kệ để hàng, gần như lập tức nắm chặt cánh tay Lệ Trầm.

Tay Lệ Trầm phóng ra vài tia lửa, che chở phía sau cô, rồi lách đến cái kệ hàng kia.

Sau đó, bọn họ thấy một con chó lông vàng.

Hình thể của nó lớn hơn gấp đôi so với những con chó bình thường, hai mắt mang một màu đỏ sáng trong, rõ ràng không phải một con chó lông vàng bình thường.

Mặc Sở liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đây là một con chó biến dị.

Hoặc có thể nói, chó siêu năng lực.

Một con vật thức tỉnh siêu năng lực.truyện được dịch bởi app t y t

Mà giờ đây, con chó siêu năng lực hiếm thấy này đang phấn khích nhìn cô, thè lưỡi muốn vòng qua Lệ Trầm mà sáp đến, còn vui sướng phe phẩy đuôi.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp