Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 8: Tỉnh lại


9 tháng

trướctiếp

Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

 Vào ban đêm, với tin tức đó thành phố như sống lại.

Mặc Sở ở trong nhà kho, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người sống sót trong thành từng nhóm chạy ra tìm đồ tiếp tế, bảy tám người hoặc mười mấy người bọn họ kết thành bạn, vừa thận trọng đi trên đường vừa xì xào bàn tán về việc cứu viện sẽ đến vào ngày mai.

Hôm nay là ngày thứ sáu của tận thế, trước đó, những người có siêu năng lực đã lựa chọn lái xe ra khỏi thành phố, những người còn sống sót trong thành phố hoặc là những người không có can đảm ra ngoài, hoặc những người có đủ loại lý do không thể rời đi, hoặc là người có hy vọng được giải cứu.

Nhưng bây giờ, chỉ vì một mẩu thông tin, hy vọng của mọi người đã được thắp lại, thành phố chết chóc trước đây đã trở nên có hơi người hơn một chút.

Mặc Sở không lựa chọn đi ra ngoài, cô đóng chặt cửa nhà kho, suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định hấp thụ một viên tinh hạch khác.C a l an t h a - T Y T

Cô mới lần đầu tiên hấp thụ tinh hạch cách trước đó một ngày, lúc này hấp tấp hấp thụ tinh hạch không phải là một quyết định sáng suốt, nhưng Mặc Sở dựa vào kinh nghiệm kiếp trước quyết định thử một lần.

Kết quả tồi tệ nhất là cơ thể cô có phản ứng từ chối sức mạnh, nhưng ở kiếp trước cô là người có siêu năng lực cấp sáu, cô có cách để cứu.

Ban ngày đối đầu với hai người siêu năng lực kia đã đâm thủng cảm giác an toàn từ khi tỉnh dậy đến nay mà cô có được từ sáu năm kinh nghiệm, Lệ Trầm đang hôn mê cũng có thể bộc phát ra siêu năng lực mạnh mẽ càng làm cô kinh hãi, cô tỉnh táo nhận ra thực tế rằng không có sự công bằng trong siêu năng lực.

Là một "năng lực vô dụng" cấp ba trước đây, nếu cô muốn không đi theo con đường cũ của kiếp trước, cô không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm của kiếp trước, bởi vì những kinh nghiệm đó sẽ không còn nữa sau khi nhóm siêu nhiên đã quen với sức mạnh của mình và ngày tận thế sau này, không hề có lợi gì cả.

Cô phải tìm cách đi trước hầu hết mọi người.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân duy nhất khiến cô vội vàng quyết định hấp thu tinh hạch.

Hơn nữa, cô phải đối phó với sự xuất hiện của ngày mai.

Ngày mai, đợt đầu tiên của đội cứu hộ quân sự sẽ vào thành phố, họ sẽ đưa những người sống sót và những người siêu năng lực ra ngoài, bao vây thành phố và thiết lập khu vực sinh tồn đầu tiên ở thành phố Lâm.

Sau đó, các khu vực sinh tồn với các chức năng khác nhau mọc lên bên ngoài thành phố, trở thành căn cứ cho những người sống sót và những người sở hữu siêu năng lực sinh tồn.

Ngày mai, nhân loại sẽ bước sang một kỷ nguyên khác.

Hơn nữa cô phải chuẩn bị trước khi thời đại này đến, cô không muốn bị dòng nước cuốn như kiếp trước vùi dập thành tro bụi.

Mặc Sở hít sâu một hơi, nắm chặt tinh hạch trong tay, nhắm mắt lại.

Ý thức bất ngờ bị kéo vào vòng xoáy.

Mà bên cạnh cô, tia lửa đỏ quấn quanh cô, giống như kỵ sĩ thủ vệ chủ nhân, trung thành và tận tâm, bất khả xâm phạm.

Toàn bộ nhà kho lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài nhà kho có chút âm thanh, thuộc về nhân loại và âm thanh của thây ma.

Lệ Trầm có một giấc mộng.

Anh rõ ràng biết đây là một giấc mộng, anh có thể nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trước khi tiến vào giấc mộng, nhưng cảnh tượng trong mộng này thật sự kinh người.

Trong giấc mơ, anh bị treo trên cây chữ thập và bị lửa thiêu.

Anh có thể cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt trên da thịt đau đớn, ngọn lửa vô hình đầu tiên đốt cháy da thịt của anh, sau đó cắn nuốt máu thịt của anh, cuối cùng cắn nát xương cốt anh.

Anh tỉnh táo cảm nhận nỗi đau của tất cả những điều này.

Khi tất cả những điều này kết thúc, không còn ngọn lửa vô hình đốt cháy toàn bộ cơ thể anh, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ lại cảm thấy đau đớn khi ngọn lửa lại một lần nữa đốt cháy da, thịt và xương của mình, chu kỳ cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Những ngọn lửa đó đang đốt cháy cơ thể và nuốt chửng tâm trí anh.

Mỗi khi anh đau đớn tột cùng và muốn từ bỏ, cơn đau sẽ lập tức yếu đi, và ý nghĩ từ bỏ của anh càng mạnh thì nỗi đau càng nhẹ.

Như muốn dụ anh bỏ cuộc.

 Anh hết lần này đến lần khác trải qua nỗi đau tột cùng, hết lần này đến lần khác lấy đi sự tỉnh táo của mình cho đến khi tuyệt vọng.

Lúc anh không thể kiên trì được nữa, anh không thể không nghĩ, tại sao anh lại muốn kiên trì như vậy? Lý do gì khiến anh phải cố chấp? Rốt cuộc, nó rất đau đớn.

Anh biết từ bỏ nghĩa là gì, nhưng anh có lý do gì để kiên trì không? Trên đời này ai có thể khiến anh kiên trì, ai có thể khiến anh nguyện ý chịu đựng những thống khổ này.

Khi anh đang nghĩ như vậy, một giọng nói trong lòng đột nhiên nói với anh, có.

Đó là ai?

Trước mắt ngọn lửa đột nhiên bùng nổ, thiêu đốt ở trước mặt anh, nhưng lần này, anh lại không có cảm giác đau.

Anh mở mắt ra, thấy một ngọn lửa đỏ đang thiêu đốt một bóng người trước mặt anh.

Cô gái gầy gò đang nằm trên nóc xe, dùng cánh tay gầy guộc ôm chặt lấy người đàn ông đang rơi xuống, cho dù sắp rơi xuống vực sâu vì trọng lượng quá lớn, cô cũng không bao giờ buông tay.

Trước mặt cô là những thây ma đáng sợ, sau lưng cô là những con người thờ ơ.

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai anh, cô nói: "Đi thôi."

Có một cô gái... vẫn đang đợi anh tỉnh dậy!

Lệ Trầm đột nhiên mở mắt ra.

Có tiếng cổ vũ từ xa, trần nhà kho tối tăm nhưng rõ ràng hiện ra trước mắt.

Năm giác quan của anh dường như đã trở nên nhạy bén hơn, trong nhận thức của anh ngay cả một cử động nhỏ cũng được phóng đại vô số lần.

Ngay khi tỉnh dậy, ngọn lửa đỏ đột nhiên bùng cháy khắp người anh, giống như những gì anh nhìn thấy trong giấc mơ, ngay lập tức đốt cháy hoàn toàn sợi dây thừng trói anh.

Anh ngồi dậy, nhưng đôi mắt lại đờ đẫn trong giây lát.

Anh nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện trong giấc mơ của anh vừa rồi, đang dựa vào giường anh, nhắm mắt lại, không hề bị động tác vừa rồi của anh làm cho tỉnh dậy, không biết đang làm gì.

Xung quanh cô được bao quanh bởi nhiều tia lửa đỏ, bảo vệ cô như hộ vệ.

Nguồn gốc của những dòng lửa đó... chính là anh.

Lệ Trầm do dự một chút, không biết xuất phát tâm lý của chính mình, anh không có thu lại những đường lửa kia.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái mà anh đang nhìn chăm chú mở mắt ra mà không báo trước, vừa lúc chạm vào ánh mắt của anh.

Lệ Trầm xấu hổ muốn né tránh, nhưng vẫn lại kiên trì nhìn cô.

Anh nhìn thấy sự ngạc nhiên và kinh ngạc trên khuôn mặt của cô gái trước mặt, đôi mắt đó từng chút sáng lên.

Anh nghe cô gái nói: "Thật tốt quá, anh tỉnh rồi!"

Lúc đó, trái tim của Lệ Trầm đột nhiên lắng xuống.

Thật tốt quá, cô vẫn đợi anh, anh chưa bị bỏ rơi.

“Tôi tỉnh rồi.” Anh nói.

........

Lệ Trầm tỉnh dậy, điều này nằm ngoài dự đoán của Mặc Sở.

Trước khi bắt đầu hấp thụ tinh hạch, cô đã cẩn thận điều tra tình hình của Lệ Trầm, nhưng kết quả thu được không hề tốt.

Lệ Trầm thay vì có chuyển biến tốt hơn, tình trạng của anh lại trở nên xấu đi.

Mặc Sở biết rằng chiến đấu để giành quyền sống với virus thây ma trong cơ thể mình sẽ là một quá trình đau đớn và lâu dài, cô thậm chí đã sẵn sàng hôn mê thêm hai ngày nữa, nhưng anh đột nhiên tỉnh dậy mà không hề báo trước.

Lúc cô đang hấp thụ tinh hạch đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng bất luận như thế nào, Lệ Trầm tỉnh lại đều là chuyện tốt, bất luận là đối với Mặc Sở hay đối với Lệ Trầm.

Nó cũng thuận lợi hơn cho kế hoạch tiếp theo của cô.

Mặc Sở đang ở trong lòng suy nghĩ nên nói ra chuyện cô muốn làm như thế nào, lại nghe Lệ Trầm đột nhiên hỏi cô: "Tại sao em lại cứu tôi?"

Tại sao cô lại cứu anh.

Mặc Sở ngẩng đầu nhìn anh.

Người thanh niên trước mặt có nước da tái nhợt như vừa khỏi bệnh nặng, nhưng ánh mắt lại rất thâm thúy, có một tia thâm trầm khó dò, bình tĩnh mà thần bí.

So với Lệ Trầm lịch thiệp ôm cô lên nóc xe lúc cô vừa mở mắt, Lệ Trầm trước mắt cô đã có bóng dáng quen thuộc của anh vào năm thứ sáu của những ngày tận thế.

Cô không biết cứu anh có đúng không, nhưng cô chưa bao giờ hối hận.

Cô rất muốn nói, muốn cảm ơn anh, nhưng cuối cùng, cô nghĩ lại, cúi đầu khẽ cười nói: "Bởi vì anh đã cứu tôi."

Lệ Trầm: "Vậy sao. . ."

Sau đó cô lại nghe anh hỏi: "Em không hỏi tôi thức tỉnh năng lực gì sao?"

Anh ta đã thức tỉnh năng lực gì? Đương nhiên Mặc Sở biết.

Vào năm thứ sáu của ngày tận thế, mọi người đều biết chuyện đó.

Cô mỉm cười, giơ ngón tay chỉ vào đường lửa bên cạnh và nói: "Là cái này."

Khả năng hỏa lực mạnh mẽ là một trong năm khả năng nguyên tố và rất giỏi trong các cuộc công kích theo nhóm. Thời điểm mà Lệ Trầm và năng lực của anh thực sự được biết đến là khi một người có siêu năng lực có mối quan hệ tốt với Sở Minh, sau khi Lệ Trầm bị tra tấn và giết chết, liền dẫn đầu một đội đặc cần gồm hơn 20 người để tìm Lệ Trầm báo thù, Lệ Trầm vung quạ lửa khắp trời, phất tay một cái hơn 20 người hóa thành tro bụi.

Trước đó mọi người chỉ biết, càng tiếp cận 5 nguyên tố siêu nhiên càng khó, mà siêu năng lực đó lại chính là năng lực cường đại nhất của tận thế.

Khi đó, bọn họ cảm thấy cho dù mình có cường đại cỡ nào, nhiều lắm cũng chỉ là thủ đoạn cao minh một chút.

Mãi cho đến khi Lệ Trầm quét sạch một tiểu đội đặc cần chỉ bằng một chiêu với khả năng hỏa lực của mình, mọi người phải đối mặt với sự đáng sợ của siêu năng lực nguyên tố.

Kể từ đó, cái tên "Lệ Trầm" im như ve sầu mùa đông.

Mặc Sở nói: "Anh có siêu năng lực lửa."

Thanh niên trước mặt lắc đầu, nói: "Siêu năng lực lửa, còn có... năng lực ẩn nấp."

Dứt lời, cả người hắn đột nhiên biến mất ở trên đệm, sau một khắc lại không hề báo trước lại xuất hiện.

Thanh niên nhìn cô cùng với một tia ý cười trong mắt anh.

Cả người Mặc Sở đều choáng váng.

Lệ Trầm anh... có siêu năng lực kép?

Nhưng ở kiếp trước, thứ duy nhất cô biết là siêu năng lực lửa.

Là bởi vì kiếp trước anh có ẩn giấu siêu năng lực nhưng chưa từng sử dụng qua, hay là kiếp này hắn thức tỉnh một năng lực siêu nhiên mới?

Mặc Sở đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Trước khi cô chết ở kiếp trước, Lệ Trầm đã nhiều lần đích thân thừa nhận rằng anh là người đã cứu cô, nhưng mỗi lần như vậy, cô hầu như cũng chưa gặp qua người đã cứu mình.

Nếu Lệ Trầm có năng lực này......

Mặc Sở không dám nghĩ nữa, cô buộc mình ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Lệ Trầm.

Lệ Trầm vẫn đang nhìn cô.

Cô nói một cách chân thành: "Rất lợi hại."

Lệ Trầm di chuyển các ngón tay của mình, ngọn lửa xung quanh anh quay trở lại cơ thể, cùng với một số tia lửa xung quanh Mặc Sở.

Mặc Sở đưa mắt nhìn theo những tia lửa kia, trong lòng có chút tiếc nuối.

Sau đó, cô nghe thấy Lệ Trầm nói: "Cảm ơn vì đã cứu tôi."

Anh đã cứu cô rất nhiều lần, nhưng bây giờ anh lại là người nói cảm ơn cô.truyện được dịch bởi app t y t

Mặc Sở cảm thấy không được tự nhiên nên chuyển chủ đề, nói về tin nhắn ban ngày nhận được.

"... Đội cứu hộ sẽ đến vào ngày mai. Họ hẳn là sẽ xây dựng một khu vực sinh tồn tạm thời bên ngoài thành phố. Anh có muốn đi theo đội cứu hộ không?"

Lệ Trầm không nói, hỏi: "Còn em?"

Mặc Sở do dự nói: "Tôi không đi cùng đội cứu viện."

Cô nói "anh", "tôi", mà không phải "chúng ta".

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp