Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 12: Tin tức


9 tháng

trướctiếp

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

Khi tiếng súng hoàn toàn ngừng lại, trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác chết bị bắn đầy lỗ của con thây ma.

Thành công giải quyết được thây ma nhưng trên mặt các binh sĩ lại không thấy được sự vui vẻ, mọi người yên lặng một lát rồi bắt đầu đi làm việc, một số người đi ổn định trật tự của nhóm người sống sót, còn có người không nói lời nào, chỉ im lặng cõng xác của đội trưởng Kim trở lại chỗ tập trung.

Trung đội trưởng hơn 40 tuổi cũng không nhịn được mà vành mắt hồng hồng, hắn tự tay vuốt lại đôi mắt cho đội trưởng Kim.

Mặc Sở nhìn mà chỉ biết thở dài.

6 năm tận thế đã làm cô quen thuộc với việc sống chết thế này rồi, nhưng lúc này vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lệ Trầm đứng ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi cô: “Có đau không?”

Mặc Sở ngẩn người, quay lại nhìn anh một cách khó hiểu: “Đau gì cơ?” Cô đâu có xông ra đánh nhau đâu, làm sao bị đau được chứ? 

Lệ Trầm nhìn về phía bàn tay của cô.

Sau khi bắn phát súng đầu tiên, cô ngay lập tức liền đổi tay cầm súng, đồng thời còn dùng ngón tay vuốt ve hổ khẩu, bây giờ hổ khẩu của cô vẫn còn đo đỏ, nhìn giống như có chút sưng lên.

(Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)

Sức giật của súng khi bắn cũng không phải chuyện đùa, cho dù đó chỉ là súng ngắn. Nếu tư thế cầm súng không đúng, sức giật khi bắn có thể làm người cầm súng gãy xương luôn ấy chứ, huống chi cây súng ngắn mà Mặc Sở lấy lúc nãy cũng không phải là loại súng thích hợp cho phụ nữ sử dụng.C a l an t h a - T Y T

Mặc Sở cảm thấy chính mình cũng không để ý đến mấy chuyện này, vậy mà Lệ Trầm lại phát hiện được.

Mặc Sở cúi đầu nhìn nhìn bàn tay của mình, sau đó lắc lắc đầu nói: “Cũng không đau lắm đâu.”

Ngón tay Lệ Trầm theo bản năng định kéo lấy tay cô, nhưng cuối cùng lại kìm lại, không làm gì cả.

Anh im lặng một lát rồi nói với cô: “Lần sau hãy để ý cẩn thận hơn.”

Mặc Sở nhìn anh cười cười, cũng không nói thêm gì.

Đối với cô mà nói, vết thương như thế nào, có đau hay không cũng không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng đến tính mạng thì tất cả đều chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, dù sao đau đớn vẫn còn tốt hơn là mất đi tính mạng.

Lệ Trầm còn để ý vết thương của cô hơn chính bản thân cô nữa, cô liếc nhìn anh một cái, có một việc cô cảm thấy rất là khó hiểu. . . Nhìn thấy cô sử dụng súng một cách thành thạo như vậy, chẳng lẽ Lệ Trầm không nghi ngờ một chút nào sao, thậm chí cũng không có gì thắc mắc để hỏi cô?

Lần trước cũng vậy, cũng không hỏi cái gì hết, cứ thế mà đồng ý đi theo cô đến thành phố Hải.

Cứ như là tất cả những điểm đáng ngờ trên người cô đều bị anh tự động vứt qua một bên vậy.

Đây có thật sự là ác ma mà cô đã từng biết ở kiếp trước không vậy?

Nhưng những điểm đáng ngờ mà Lệ Trầm làm như không nhìn thấy, không có nghĩa là những người khác cũng sẽ giống như vậy.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, trung đội trưởng đã sắp xếp xong thi thể của đội trưởng Kim, lúc này đang đi về hướng Mặc Sở.

Trước tiên hắn cảm ơn Mặc Sở và Lệ Trầm đã hỗ trợ.

Lệ Trầm không có phản ứng gì, có vẻ như cũng không có ý muốn nói chuyện, thế là Mặc Sở đành phải đứng ra nói chuyện với trung đội trưởng.

Trung đội trưởng nhìn về phía Lệ Trầm và hỏi: “Anh đây cũng là người có siêu năng lực đúng không nhỉ?”

Lệ Trầm vẫn không muốn nói chuyện, Mặc Sở đành phải lên tiếng trả lời thay: “Đúng vậy, có siêu năng lực điều khiển lửa.”

“Người có siêu năng lực. . .” Trung đội trưởng không khỏi cảm thán.

Nếu binh sĩ của hắn cũng có siêu năng lực thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không có nhiều người phải hy sinh thế này.

Vẻ mặt trung đội trưởng trở nên thật đau khổ, Mặc Sở cũng không có lên tiếng quấy rầy hắn.

Sau một lát, trung đội trưởng đã ổn định lại cảm xúc của mình, hắn khen Mặc Sở: “Kỹ thuật bắn súng của cô nhìn có vẻ rất là chuyên nghiệp.”

Mặc Sở thực tự nhiên mà nói ra lý do mình đã sớm nghĩ ra từ trước: “Là vì hồi trước tôi có tham gia hoạt động trong câu lạc bộ bắn súng đó mà.”

Trung đội trưởng: “Hóa ra là vậy.”

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng hắn lại không tin tưởng vào cái lý do “Câu lạc bộ bắn súng” này một chút nào.

Nói đến việc sử dụng súng, ai có thể sử dụng thành thạo bằng quân đội chứ, trình độ của câu lạc bộ với trình độ chuyên nghiệp chỉ cần nhìn một cái là phân biệt ra ngay.

Thực lực mà cô gái này vừa biểu hiện tuy rằng không được tính là tay súng thiện xạ, nhưng cũng không thể không nói là thuộc trình độ chuyên nghiệp.

Nếu ai tham gia câu lạc bộ cũng có được trình độ như thế này thì đám lính suốt ngày ăn ngủ chung với súng như bọn họ có thể về hưu hết được rồi đó.

Tuy nghi ngờ nhưng hắn cũng không có nói ra, mà thừa dịp này hỏi tên của cả hai người.

Một nam một nữ này đều không hề tầm thường, huống chi một trong số họ còn là người có siêu năng lực nữa, chính mắt hắn đã nhìn thấy được chàng trai này sử dụng siêu năng lực của mình để kiềm giữ con thây ma, tạo cơ hội cho bọn họ tấn công.

Cô gái rất là dễ nói chuyện, vui vẻ mà nói cho hắn biết tên của hai người họ.

Dễ nói chuyện là tốt rồi.

Trong lòng trung đội trưởng đang suy nghĩ cách để kéo được hai người họ vào đội ngũ của mình, ngoài miệng thì nói: “Tôi thay mặt toàn thể anh em binh sĩ cảm ơn hai người đã ra tay giúp đỡ, nếu không có hai người chắc cậu Thẩm hôm nay sợ là phải bỏ mạng tại đây rồi, hai người nếu cần gì có thể nói ra, chỉ cần trong khả năng cho phép, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng đầy đủ.”

Hắn vừa nói xong, chàng trai tên Lệ Trầm vẫn không có phản ứng gì, ngược lại cô gái kia nghe xong lại nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Thật đúng là có một chuyện muốn làm phiền trung đội trưởng một chút.”

Nghe cô nói như vậy, trung đội trưởng lại nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có yêu cầu thì bọn họ có cơ hội kéo người vào đội ngũ rồi.

Vì thế trung đội trưởng cười gật đầu nói: “Cô cứ nói đi.”

Mặc Sở: “Tôi muốn trung đội trưởng để cho tôi một thứ.”

Cô vừa nói xong, trung đội trưởng theo bản năng mà nhìn cây súng cô đang cầm trên tay.

Hắn đoán cô gái này có lẽ đang định muốn một cây súng. Nếu là như vậy thì cơ hội kéo được hai người họ vào đội ngũ là rất lớn, bởi vì những thứ khác quân đội chưa chắc có, nhưng súng thì lại có rất nhiều, chỉ cần bọn họ đồng ý gia nhập đội ngũ, súng lớn súng nhỏ gì hắn cũng có thể đưa cho mỗi người một cây!

Trung đội trưởng cười tươi rói hỏi: “Là thứ gì vậy, cô cứ nói ra đi.”

Cô cũng không mở miệng nói muốn một cây súng như hắn suy đoán.

Hắn chỉ thấy cô đưa tay về phía chàng trai, chàng trai lập tức rút ra con dao găm ở bên hông đưa cho cô.

Cô sau đó cầm dao găm đi về phía xác chết của con thây ma.

Hắn không biết cô muốn làm cái gì, chỉ có thể nhìn theo hướng cô đi. Hắn thấy cô gái cầm dao găm một cách rất là chuyên nghiệp, trong nháy mắt cô đã cắm dao găm vào đầu cái xác sau đó móc ra một viên tinh thể trong suốt. Xung quanh viên tinh thể vẫn còn dính một ít chất lỏng màu xanh thẫm, cô gái cũng không thèm để ý, chỉ tiện tay kéo cái áo rách của thây ma lên xoa xoa mấy cái.

Sau đó cô gái giơ viên tinh thể lên trước mặt của hắn rồi nói: “Tôi muốn thứ này, tuy rằng đây là công sức chiến đấu của cả hai bên nhưng mong trung đội trưởng có thể nể tình mà nhường lại cho tôi.”

Gương mặt trung đội trưởng hiện lên vẻ khiếp sợ: “Thứ này là. . .”

Mặc Sở nhìn viên tinh hạch ở trong tay, khóe miệng nhẹ nhàng hiện lên ý cười.

Thứ này đương nhiên chính là tinh hạch cấp 2.

Tận thế còn chưa đến 10 ngày, vậy mà cô đã có thể có được một viên tinh hạch cấp 2 rồi, đây chính là việc mà ở đời trước cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Cô nhất định phải có được thứ này, hơn nữa cô tự tin rằng, mặc dù cô nói ra đây là thứ gì thì trung đội trưởng cũng sẽ đem thứ này giao cho cô.

Bởi vì tin tức mà cô nói ra có giá trị cao hơn thứ này rất rất nhiều.

Mặc Sở cầm viên tinh hạch giơ lên về phía ánh mặt trời, híp mắt nói: “Thứ này chính là tinh hạch.” Là suối nguồn của sức mạnh và cũng là ngọn nguồn của rất nhiều tội ác ở tận thế.

……

Trung đội trưởng vội vã cầm một cây bút ghi âm chạy vào trong một chiếc xe tăng ở gần đó, đi vội đến nỗi quên luôn cả việc chào tạm biệt hai người.

Trong cây bút đó đã ghi âm lại toàn bộ những lời mà Mặc Sở vừa mới nói.

Có thể làm một vị Trung đội trưởng dày dạn kinh nghiệm hoảng hốt đến như vậy, chứng minh tin tức mà Mặc Sở vừa nói ra có tầm quan trọng rất lớn.

Lệ Trầm nhìn bóng lưng của Trung đội trưởng, hơi hơi nheo mắt nói: “Đem tin tức quan trọng thế này nói cho bọn họ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Mặc Sở ngồi dựa lưng vào tường, chống cằm nhìn về nơi xa xăm, cô nói: “Không sao cả.”

Cô biết rất rõ việc cô có thể sống lại là một việc động trời như thế nào, vậy nên cô quyết định phải giữ kín bí mật này, tuyệt đối không thể để lộ ra cho ai biết, kể cả là Lệ Trầm.

Nhưng dù biết có nguy hiểm cô vẫn muốn để lộ những tin tức về tinh hạch ra ngoài.

Ở kiếp trước, nửa tháng sau khi thế giới bước vào tận thế, những thây ma ở trong thành phố đều đồng loạt tiến hóa thành thây ma cấp 2. Thây ma cấp 2 phải nói là hơn xa thây ma cấp 1, chúng nó không chỉ nhanh nhẹn hơn, lực tấn công càng mạnh, mà đầu óc cũng thông minh hơn nữa.

Những con thây ma này bắt đầu di chuyển vào khu vực con người đang sinh sống để kiếm ăn, mà con người ngay lúc đó thì vẫn chưa tìm hiểu được cách để thăng cấp siêu năng lực, vậy nên khi con người dùng siêu năng lực cấp 1 đối đầu với thây ma cấp 2 thì kết quả chỉ có thể nói là vô cùng thảm thiết.

Mặc Sở chính là một trong những người còn sống sót trong tai nạn ấy, cô biết rõ lần đó đã có rất rất nhiều người phải chết dưới móng vuốt của thây ma.

Cả người có siêu năng lực lẫn người bình thường.

Sau lần đó, con người mới phát hiện được cách sử dụng tinh hạch ở trong đầu của thây ma. Trước đó, cũng có người đã phát hiện được trong đầu của thây ma có tinh hạch, nhưng không ai biết thứ đó là cái gì, sử dụng như thế nào, vậy nên cũng không có ai muốn thử sử dụng cái thứ moi ra từ người của thây ma làm gì.

Trong lúc các nhà khoa học vẫn còn đang nghiên cứu tinh hạch thì thây ma đã thăng cấp trước con người luôn rồi.

Hiện giờ Mặc Sở chỉ muốn đẩy tiến trình phát triển nhanh hơn đời trước một chút, để khi thây ma bắt đầu thăng cấp thì con người cũng có thể đủ sức chống lại, đừng giống như kiếp trước, muốn chống lại mà cũng không có sức.

Cô hít một hơi thật sâu rồi đưa mắt nhìn về phương xa.

Thực ra cô cũng không phải là con người lương thiện gì, cũng không có lý tưởng vĩ đại muốn cứu vớt ai.

Chỉ là đã chết một lần, nên cô so với người khác càng yêu quý mạng sống của mình hơn. Những điều mà cô làm, tất cả đều lấy sự an toàn của bản thân cô làm ưu tiên.

Nhưng nhìn thái độ của cô, Lệ Trầm đứng ở bên cạnh hình như có chút hiểu lầm.

Anh nhìn Mặc Sở và nói: “Em cứ làm những gì mà mình muốn, tôi bảo đảm, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không có bất cứ người nào có thể làm hại em.”

Mặc Sở lập tức ngẩng đầu lên, cô nhìn Lệ Trầm: “Anh. . .”

Nhưng Mặc Sở còn chưa kịp nói gì thì Nhóc Vàng nãy giờ vẫn nằm ở bên chân cô đột nhiên đứng lên sủa một tiếng, Mặc Sở cùng Lệ Trầm cùng nhau quay đầu lại thì thấy trung đội trưởng mới rời đi hồi nãy đã quay trở lại và đang đi về hướng hai người.

Mặc Sở lập tức quên luôn việc mình đang định nói cái gì.

Lệ Trầm mím môi, im lặng mà liếc về phía Nhóc Vàng một cái.

Trung đội trưởng vội vã đi tới, luống cuống xin lỗi Mặc Sở: “Xin lỗi nhé cô Mặc, những tin tức mà cô vừa nói thật sự rất có ích cho mọi người, tôi nhất thời phấn khích quá nên có hơi thất lễ.”

Mặc Sở cười cười: “Không sao đâu, tôi hiểu tâm trạng của anh mà, nếu đổi thành tôi thì tôi cũng sẽ như vậy thôi.”

Trung đội trưởng lại nói: “Khi trở về tôi sẽ giao phần ghi âm này lên lãnh đạo, sau đó lập tức an bài các nhà khoa học tiến hành thực nghiệm, nếu con người có thể dựa vào việc hấp thu tinh hạch để tăng lên siêu năng lực thì. . .”

Mặc Sở chen ngang lời nói của hắn: “Tôi cảm thấy việc cần thiết nhất bây giờ là nghĩ biện pháp thông báo cho những người có siêu năng lực nắm được tin tức này một cách nhanh chóng, những việc khác có thể để sau.”

Trung đội trưởng ngẩn ra: “Nhưng nếu có người có siêu năng lực không thích hợp để hấp thu tinh hạch thì sao. . .”

Mặc Sở lắc lắc đầu, cô nói: “Trung đội trưởng à, chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc, nếu con người có thể hấp thu tinh hạch để thăng cấp thì thây ma có phải cũng có cách để thăng cấp hay không?”

Cô liếc nhìn về phía xác chết đầy lỗ của con thây ma lúc nãy: “Con thây ma này hoàn toàn khác hẳn với những con thây ma mà chúng ta đã chiến đấu trước đó.”

Trung đội trưởng kinh ngạc.

Hắn im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tình huống này tôi đã chú ý đến, cảm ơn cô Mặc đã nhắc nhở.”

Mặc Sở mím môi, không nói thêm gì nữa.

Cái gì có thể làm được cô đều làm cả rồi.

Cô hiểu quân đội vì suy nghĩ đến sự an toàn của mọi người nên muốn làm đâu chắc đó, phải tìm hiểu kĩ càng mới có thể thông báo rộng rãi, nhưng việc thăng cấp nó diễn ra nhanh hơn mọi người nghĩ rất nhiều, thời gian dành cho con người chuẩn bị quả thực không còn bao lâu nữa.truyện được dịch bởi app t y t

Nhưng Mặc Sở biết, trên thế giới này không có bí mật nào là tuyệt đối cả, huống chi trước đó cô cũng đã nói tin tức này cho nhóm học sinh kia biết rồi, tốc độ lan truyền tin tức miệng từ người này sang người khác cũng không thể coi thường được.

Cô còn đang miên man suy nghĩ thì một binh lính vội vàng chạy đến, anh ta vô cùng vui vẻ mà nói với Trung đội trưởng: “Trung đội trưởng, đã tìm thấy giáo sư Tạ Tấn Viễn rồi ạ!”

Tạ cái gì cơ? Tạ Tấn Viễn sao??

Mặc Sở đột nhiên ngẩng đầu lên.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp