Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 11: Cấp 2


9 tháng

trướctiếp

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

Lúc đội cứu viện tới, Mặc Sở đang bóc lạp xưởng cho Nhóc Vàng, còn Nhóc Vàng thì ngoan ngoãn ngồi dưới đất vẫy vẫy cái đuôi chờ được cho ăn.

Mới đầu Mặc Sở chỉ nghe thấy tiếng máy bay trực thăng từ xa xa, một lát sau thì càng ngày càng gần, cuối cùng tiếng trực thăng gần đến nỗi cứ như đang ở trên đỉnh đầu vậy, ngay sau đó chính là tiếng bước chân chỉnh tề đều răm rắp trải đều khắp các con đường trong thành phố.

Mặc Sở sững người một lát, sau đó xoay người lại, cây lạp xưởng đang cầm trên tay cũng ném luôn cho Nhóc Vàng, Nhóc Vàng nhảy lên đớp một phát bắt được luôn.

Nó còn tưởng rằng Mặc Sở đang cùng nó chơi trò chơi, miệng ngậm cây lạp xưởng vẫy đuôi đi tìm Mặc Sở, ai ngờ Mặc Sở lúc này đã chạy nhanh đến chỗ cây thang gấp, dựng thẳng nó lên tường rồi leo lên.

Nhóc Vàng ngơ ngác nghiêng đầu nhìn cô.

Mặc Sở leo lên đầu cầu thang, mở ra cửa sổ phía trên kho hàng để nhìn ra bên ngoài.

Cô nhìn thấy một đội binh sĩ bước đều thẳng tắp đi ở trên đường phố, đi đầu phía trước chính là một chiếc xe tăng hạng nặng.

Mặc Sở nhìn là nhận ra ngay đội binh sĩ này chính là đội phụ trách tìm kiếm ở khu phố này, các khu phố khác trong thành phố cũng sẽ có các đội tìm kiếm khác đến. Ngày hôm nay, hình ảnh của những người lính này sẽ mãi khắc sâu trong trí nhớ của hàng ngàn hàng vạn người dân may mắn còn tồn tại trong thành phố.C a l an t h a - T Y T

Khi tai họa ập xuống, quân đội cũng không có may mắn mà thoát được, mặc dù là kiếp trước Mặc Sở cũng không thể biết cụ thể quân đội đã bị mất đi bao nhiêu người.

Nhưng sau khi tai họa ập xuống, người đầu tiên đưa tay ra để giúp đỡ nhân dân vẫn chính là quân đội.

Trong tầm nhìn của Mặc Sở, mỗi một vị binh sĩ đều được trang bị vô cùng đầy đủ, trên tay mỗi người đều cầm một cây súng, thứ này ở trong tương lai cho dù có tiền cũng chẳng thể mua nổi đâu.

Mặc Sở cũng không phải người duy nhất nhìn bọn họ, từ khi quân đội bước chân đi vào khu phố này thì cả khu phố dường như lập tức được sống lại. Sau mỗi cánh cửa, chỉ cần có người còn sống thì đều sẽ nhìn về phía quân đội với ánh mắt vui mừng khôn xiết, thậm chí có người còn nhịn không được mà khóc ấy chứ.

Bởi vì họ nhìn thấy được hy vọng sống sót.

Điều đầu tiên mà những binh sĩ này làm sau khi tiến vào khu phố không phải là vào từng nhà để tìm kiếm người sống sót, mà là tiêu diệt sạch sẽ những thây ma đang quanh quẩn ở xung quanh.

Chỉ khi nào tiêu diệt hết những thây ma ở xung quanh khu này thì quân đội mới có thể yên tâm đi đón những người sống sót ra ngoài.

Một đội binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ tiêu diệt thây ma cấp 1 phải nói là quá dễ dàng, ở thời điểm hiện tại, uy lực vũ khí nóng vẫn là rất lớn, hơn nữa phía trước có xe tăng mở đường, nên đội binh sĩ tiến lên rất là nhanh chóng, nơi họ đi qua chỉ còn lại những mảnh thịt bị nghiền nát thành bùn.

Thịt bùn của thây ma.

Tuy rằng thây ma cấp 1 không có trí tuệ, nhưng chúng nó có bản năng của động vật, khi phát hiện được một số lượng lớn sinh vật chúng nó không thể đối phó được thì chúng nó sẽ tập trung lại kéo nhau rút lui đến chỗ khác, đây chính là bản năng tránh đi nguy hiểm của động vật.

Binh sĩ vừa mới bày ra sức tấn công của mình, đám thây ma đang lởn vởn xung quanh khu phố lập tức kéo nhau rút lui đi nơi khác, không biết chúng nó đi nơi nào nhưng quân đội cũng không có đuổi theo.

Quân đội chia thành từng nhóm nhỏ đi vào từng tòa nhà tìm kiếm những người còn sống sót.

Mặc Sở nhìn thấy càng ngày càng nhiều người sống sót được đưa ra bên ngoài, có những người làm theo đúng hướng dẫn của thông báo trước đó, hành lý gọn nhẹ sắp xếp trong một chiếc ba lô đeo ở trên người. Nhưng lại có những người thì cứ y như đi du lịch, bao lớn bao nhỏ xách hết đồ trong nhà đi, thậm chí có người còn xếp đồ đến tận bốn cái va ly to đùng.

Mặc Sở nhìn mà cũng muốn tức điên.

Binh sĩ đương nhiên không có phép mang theo nhiều đồ như vậy, không nói đến việc mang vác cồng kềnh rắc rối, đến khi gặp phải nguy hiểm thì mấy thứ này cũng chỉ gây cản trở mà thôi.

Dưới sự yêu cầu của binh sĩ, có người ngoan ngoãn nghe lời để lại hành lý dư thừa, có vài  người thì miệng càm ràm nhưng vì nhát gan nên cũng nghe lời làm theo, vấn đề là có một số ít người cứ thích chống đối, tự làm theo ý mình.

Nếu là trước khi tận thế, binh sĩ sẽ nhẹ nhàng phân tích cụ thể cho bọn họ nghe, nhưng hiện giờ đang trong giai đoạn giành giật từng phút từng giây thì ai mà còn có tâm trạng ngồi tâm sự với bọn họ chứ.

Mặc Sở nhìn thấy một binh sĩ cầm lấy túi đựng toàn những thứ đồ linh tinh của một bà lão, bà lão lập tức túm chặt cái túi rồi gào khóc om sòm: “Bớ làng nước ơi! Mau xem quân đội giật đồ của người dân đây này!”

Con gái của bà lão đứng bên cạnh vừa tìm cách ngăn cản mẹ của mình lại, vừa xin lỗi vị binh sĩ kia.

Hiện trường thoát chốc trở nên hỗn loạn.

Chính ngay lúc này, đội trưởng của đội binh sĩ đột nhiên bắn về phía tòa nhà bên cạnh một phát súng, một con thây ma ở ban công lầu 2 lập tức theo tiếng súng rơi xuống mặt đất, đám người sống sót ở bên dưới lập tức lặng ngắt như tờ.

Sắc mặt bà lão kia cũng trở nên tái mét.

Trong bầu không khí yên tĩnh, đội trưởng của đội binh sĩ bắt đầu nói chuyện: “Nếu muốn đi theo quân đội rời khỏi nơi này, tuyệt đối không được mang theo hành lý dư thừa, tất cả chỉ được gói gọn trong hai cái ba lô, ai đồng ý thì đi theo chúng tôi, những ai cảm thấy bất mãn có thể tự lập nhóm riêng.”

Những lời uy hiếp này rõ ràng hiệu quả hơn nhiều so với việc binh sĩ nhẹ nhàng khuyên bảo, mấy người hồi nãy còn ăn vạ không muốn vứt bớt hành lý nhưng khi nghe quân đội nói như vậy cũng đành phải cắn răng để bớt đồ ở lại.

Quả thật, một số trường hợp thì uy hiếp có tác dụng hơn so với khuyên bảo.

Mặc Sở thở dài, cô cũng không quan sát bên ngoài nữa mà từ từ leo xuống thang.

Đợi đến khi leo xuống dưới cô mới phát hiện, hóa ra từ nãy đến giờ Lệ Trầm vẫn đứng giữ thang cho cô, anh không nói chuyện nên cô cũng không nhận ra.

Trong lòng cô tự nhiên có chút ngượng ngùng.

Ở kiếp trước cô sống một mình quen rồi, cho nên kiếp này vẫn cứ theo thói quen mà quên mất bên cạnh còn có một người nữa.

Lệ Trầm lại tỏ ra như không có việc gì, khi Mặc Sở xuống, anh còn tiện tay đỡ cô nữa, mặc dù sau đó liền rút tay lại ngay.

Chân cô vừa chạm đất là Nhóc Vàng tí tởn chạy lại quấn quýt ngay bên chân.

Mặc Sở sờ sờ đầu của Nhóc Vàng, suy nghĩ một lát bèn nói với Lệ Trầm: “Chúng ta đi ra ngoài xem tình hình thế nào đi.”

Lệ Trầm cái gì cũng không hỏi, anh cầm ba lô của mình trên tay, còn ba lô của Mặc Sở thì đeo phía sau lưng, sau đó gật gật đầu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mặc Sở đang muốn cầm lấy cái ba lô còn lại thì Nhóc Vàng đã chạy nhanh đến ngậm nó quăng lên lưng mình rồi nhẹ nhàng bước đi.

Cuối cùng hai tay Mặc Sở trống trơn.

Cô nhìn Lệ Trầm, lại quay sang nhìn Nhóc Vàng, trong lòng tự nhiên cảm thấy hoang mang.

Kiếp trước. . . Lệ Trầm cũng là người dễ nói chuyện như vậy sao?

Cái gì cũng không hỏi, cô nói gì cũng đồng ý hết.

Cô suy nghĩ một hồi cũng không tài nào nhớ nổi Lệ Trầm ở kiếp trước là người như thế nào.

Những gì mà cô biết về Lệ Trầm hoàn toàn đều là nghe những người khác kể lại mà thôi.

Cái gì mà tàn nhẫn, độc ác, biến thái giết người.

Cô thực sự chưa bao giờ hiểu biết hết con người của Lệ Trầm.

Mặc Sở im lặng suy nghĩ một lát, sau đó đi đến mở cửa kho hàng ra.

Tuy rằng cô không định đi theo quân đội rời khỏi nơi này, nhưng một số việc vẫn phải tìm cơ hội nói cho họ biết, so với việc giữ khư khư một mình thì để cho bọn họ biết sẽ có ích hơn nhiều.

Còn có, cô muốn thử đi tìm ông lão tên là Tạ Tấn Viễn kia.

Hôm nay sau khi trở về, cô càng nghĩ càng cảm thấy cái tên này rất là quen.

Bọn họ vừa mở cửa ra thì cũng khiến cho mọi người chú ý một chút, nhưng không có ai để ý gì nhiều, những người sống sót được tập trung đến một chỗ để nghỉ ngơi, bên ngoài thì được những binh sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ vây quanh canh gác, có quân y đi qua đi lại kiểm tra xem trên người của những người sống sót có vết thương gì hay không.

Mặc Sở và Lệ Trầm cũng tìm một góc để ngồi xuống nghỉ ngơi.

Binh sĩ đi vào các tòa nhà để tìm người còn sống sót cũng bắt đầu quay trở lại, Mặc Sở nghe được một binh sĩ cau mày nói với đồng đội của mình: “Này Lý, hình như có chút không ổn thì phải, đội trưởng Kim dẫn người đi vào tòa nhà cao tầng kia nãy giờ, chúng ta đều đã dẫn dắt được hai nhóm người ra đây, tại sao phía bọn họ lại không có chút động tĩnh gì vậy?”

Binh sĩ vừa mới nói xong, tòa nhà cao tầng ở bên kia đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó chính là tiếng súng bắn liên tục, toàn bộ binh sĩ biết có việc không tốt đã xảy ra, tất cả liền cầm chặt súng ở trên tay.

Hai người lính vừa mới nói chuyện với nhau cũng cùng lúc lên tiếng: “Là nhóm người của đội trưởng Kim!”

Đúng là đã xảy ra chuyện mà!

Mọi người bắt đầu trở nên ồn ào nhốn nháo, tất cả đều cố gắng chạy xa khỏi tòa nhà cao tầng kia. Mặc Sở và Lệ Trầm liếc nhìn nhau, Lệ Trầm gật gật đầu nhìn cô, sau đó hai người cùng nhau chạy về phía tòa nhà cao tầng.

Trong lúc hai người chạy đến tòa nhà, tiếng súng ở bên trong vẫn không có dừng lại, trung đội trưởng dùng ống nhòm quan sát tòa nhà cao tầng, một bên để binh sĩ ổn định lại trật tự của những người sống sót, một bên cử một đội binh sĩ được trang bị vũ khí đến tiếp viện cho đội trưởng Kim.

Bọn họ còn chưa đến gần thì có một người bỗng nhiên từ trong tòa nhà cao tầng chạy ra, cả người máu me be bét, nhìn suýt nữa không nhận ra được là con người luôn. Vừa nhìn thấy người đó, Mặc Sở nghe được trung đội trưởng khiếp sợ hô to: “Đội trưởng Kim!”

Nhóm binh sĩ được trang bị vũ khí lập tức chuẩn bị chạy tới cứu người.

Còn không chờ bọn họ hành động, từ trong tòa nhà cao tầng lại vụt ra một cái bóng đen, nó cực kỳ giống thây ma nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn những thây ma mà bọn họ đã nhìn thấy rất nhiều lần, nó chạy đến phía sau đội trưởng Kim, sau đó một móng vuốt đâm xuyên qua bụng người đang chạy.

Trước khi đội trưởng Kim nằm xuống, Mặc Sở nghe được người đó hét lớn: “Chạy đi!”

“Đội trưởng Kim!”

“Lũ thây ma khốn kiếp! Ông đây liều mạng với chúng mày!”

Tất cả binh sĩ lập tức nổ súng về phía con thây ma.

Nhưng con thây ma này lại rất là nhanh nhẹn, hoàn toàn khác xa với sự chậm chạp mà bọn họ đã từng biết.

Nó thậm chí còn biết dùng xác chết của đội trưởng Kim chắn đạn, nhìn thấy xác chết của đồng đội, tất cả các binh lính đều đồng loạt dừng bắn lại.

Nhưng Mặc Sở biết, bây giờ không phải lúc có thể dừng bắn. 

Bởi vì trước mặt bọn họ chính là một con thây ma cấp 2!

Lúc nhìn thấy con thây ma này, Mặc Sở cũng khiếp sợ không thua kém gì những binh lính ở đây.

Tận thế còn chưa đến mười ngày mà đã xuất hiện thây ma cấp 2 rồi, tốc độ của nó thay đổi rất lớn, nó thậm chí bắt đầu xuất hiện trí tuệ, nếu con người vẫn đối phó với nó giống như những thây ma cấp 1 khác thì kết quả chỉ có thể kết luận bằng hai chữ bi thảm mà thôi.

Có thể tăng lên cấp 2 nhanh như vậy, con thây ma này chắc chắn đã ăn thịt rất nhiều con người rồi, thậm chí còn cắn nuốt không ít đồng loại ấy chứ, hiện tại trong tòa nhà cao tầng mà đội trưởng Kim đi vào có khi đã không còn người nào sống sót nữa rồi.

Nếu bây giờ mà dừng bắn, một khi bị con thây ma này di chuyển đến gần người, một móng vuốt cào qua thì chỉ có con đường chết mà thôi, bởi vì hiện tại siêu năng lực điều trị vẫn chưa thể giải được virus của thây ma!

Mặc Sở không chút do dự, cô giựt lấy cây súng ngắn đang treo bên hông của một binh sĩ, lên đạn, bóp cò, bắn thẳng một phát vào vai con thây ma.

Phát súng bất ngờ này làm cho các binh sĩ phục hồi tinh thần trở lại, trung đội trưởng cũng liếc nhìn về phía Mặc Sở một chút, sau đó lập tức hạ lệnh: “Tất cả nổ súng!”

Quân lệnh như sơn, các binh sĩ cố nén cảm xúc, vành mắt hồng hồng, cùng nhau giơ súng bắn về phía xác chết của đồng đội.

(Quân lệnh như sơn: mệnh lệnh của người chỉ huy vững chắc như núi; mệnh lệnh quân sự đã phát ra là không thay đổi.)

Trong lúc tất cả tập trung hỏa lực về phía thây ma, trung đội trưởng cũng chú ý một chút đến người vừa bắn phát súng lúc nãy, vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, tư thế bắn rất đúng tiêu chuẩn, ngay cả độ chính xác cũng không thua kém gì các binh sĩ được huấn luyện bài bản.

Ở phía bên kia, con thây ma thấy các binh sĩ không hề có chút do dự nào mà bắn súng về phía nó, thế là nó vứt bỏ xác chết của đội trưởng Kim qua một bên, sau đó xoay người nhảy lên trên vách tường của tòa nhà cao tầng.

Lực nhảy của nó rất cao, hơn nữa lại vô cùng nhanh nhẹn, khi các binh sĩ tập trung bắn về phía bức tường thì nó lập tức nhảy xuống từ độ cao 3 mét, móng vuốt nhắm ngay vào một binh sĩ trẻ tuổi đứng gần đó.truyện được dịch bởi app t y t

Mặc Sở thấy vậy tức khắc di chuyển súng bắn về phía nó, mắt thấy sắp cứu không kịp người binh sĩ kia thì một tia lửa đỏ rực đột nhiên xuất hiện quấn chặt lấy con thây ma cấp 2. Tia lửa giống như là một vật có sự sống vậy, một bên lan tràn ngọn lửa ra khắp cơ thể thây ma, một bên giữa chặt nó xuống mặt đất.

Mặc Sở lập tức nhìn về phía Lệ Trầm, sắc mặt Lệ Trầm vẫn vô cùng bình tĩnh.

Siêu năng lực của Lệ Trầm dù sao cũng chỉ mới có cấp 1, vậy nên thây ma giãy giụa mạnh liên tục, rất nhanh đã có thể thoát được sự giam cầm của tia lửa.

Nhưng nó thoát được sự giam cầm của tia lửa, lại không dập tắt được những ngọn lửa đang càng ngày càng lan ra trên khắp cơ thể.

Cùng lúc đó, hàng loạt viên đạn cũng tập trung bắn vào trên người nó.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp