Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

  Chương 50: Thăm người bệnh.


8 tháng

trướctiếp

Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha

Thành phố Đồng Châu và Thâm Thành cách nhau hơn 600km, tính ra là bằng 1/9 chiều dài cả nước. Buổi sáng rõ ràng là anh còn ở công ty nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô?

Sau khi tóm được cô, ngay lập tức vẻ mặt của Sầm Lý có vẻ đã dễ chịu hơn một chút.

Hơi thở của anh hổn hển, dường như đang cảm thấy rất mệt và cổ họng bỗng chốc trở nên khàn khàn và khô khốc. Còn chưa kịp nói câu gì thì đã quay đầu sang một bên, không nhịn được mà ho khan vài tiếng.

Kết quả là anh cứ ho liên tục, không dứt.

Người đàn ông nghiêng đầu sang một bên, đưa bàn tay lên để bịt miệng. Mỗi lần như vậy đều kèm theo tức ngực, ho nhiều và mặt trở nên tái nhợt. Thậm chí, trên mặt còn dính cả máu. C a l an t h a - T Y T

Lúc này, Trì Dữu vẫn bị anh giữ và kéo một cánh tay, cô do dự nói: "... Anh không sao đấy chứ?"

Dù ho đến như vậy nhưng Sầm Lý vẫn lắc đầu và cuối cùng cơn ho của anh cũng nguôi dần. Dù cơn ho đã đỡ nhưng có vẻ hơi thở của anh vẫn vô cùng yếu ớt. Anh thở một cách hổn hển cùng với đó là giọng nói đầy đờm. Giọng của Sầm Lý lúc này cũng trở nên khàn hơn vì đờm ở trong cổ họng.

"Quả thực rất xin lỗi. Chuyện của Từ Như Nguyệt là anh xử lý không tốt."

Đối với một người đàn ông mà nói, việc một người phụ nữ luôn sắp xếp hay điều khiển anh ta thì điều đó cũng chẳng hề quan trọng với anh ấy là mấy. Nói một cách chính xác chính là như vậy.

Trong xã hội này, chiều hướng dư luận thường thiên về đàn ông nhiều hơn. Dù như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là một chàng trai có tính tự trọng.

Nếu không phải ngày đó Từ Như Nguyệt đột nhiên xuất hiện, cơ bản anh cũng không biết chuyện Từ Như Nguyệt đã trở về Trung Quốc. Trước khi Từ Như Nguyệt xuất hiện ở công ty Phong Thụ Lý thì anh thậm chí còn không biết Từ Như Nguyệt đã hợp tác cùng với công ty mà anh đang làm việc.

Cho dù Trì Dữu có quan tâm hay không nhưng anh nghĩ mình cũng nên giải thích với cô một tiếng để tránh gây ra hiểu lầm sau này.

Sau đó, trong một vài ngày, anh đã nhiều lần muốn tìm cơ hội để giải thích với Trì Dữu nhưng anh lại luôn bị cắt ngang. Cho nên không còn cách nào khác, anh chỉ có thể gửi tin nhắn cho cô bằng điện thoại di động của mình.

Anh không biết cô có xem tin nhắn mà anh gửi hay không. Anh còn chưa kịp chứng minh bản thân mình cũng như giải thích tất cả với cô thì đã bị cô thẳng tay block- xóa bạn không thương tiếc.

Vừa nãy, trong khi dùng một tay bịt miệng để ho thì tay kia anh vẫn giữ chặt lấy tay của Trì Dữu. Sầm Lý do dự một lúc sau đó mới chịu buông cô ra. Có vẻ như anh không hề muốn buông lỏng tay mình ra bởi vì sợ cô chạy. Sau khi thấy cô không có ý định chạy trốn thì trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm dần và để cô được thoải mái.   Sau đó, anh liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

"Anh đã liên lạc với luật sư rồi." Anh mở máy lên nói tiếp: "Nếu em cảm thấy cần thiết phải kiện cô ta vậy thì em cũng không cần phải lo về vụ kiện tụng. Thậm chí cũng không cần phí thời gian ở tòa án. Bây giờ em chỉ cần trực tiếp gọi luật sư và trao đổi với ông ấy. Còn nếu cần phải bồi thường bất cứ khoản gì thì cũng có thể trực tiếp hỏi luật sư."

Nhìn thấy Trì Dữu vẫn không có chút nhúc nhích nào thì anh chợt mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Có thể add anh không, anh đưa danh thiếp luật sư cho em."

"Ừm, không cần tìm luật sư đâu." Có vẻ Trì Dữu vẫn đang tức giận nên cau mày nói tiếp: 

"Em biết anh đã loại bỏ cô ấy ra khỏi công việc của mình rồi. Thật là không muốn cho người khác có cơ hội kiếm tiền mà. Dù sao thì cô ấy cũng không đề cập đến tên của em cho nên điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến em cả. Thế là được rồi."

"À đúng rồi, em nhớ trước đây anh đã từng nói mấy chuyện này với em rồi cho nên bây giờ anh cũng không nhất thiết phải nói thêm một lần nữa đâu."

Nói xong, Trì Dữu quay sang nhìn anh với vẻ mặt đầy sự khó hiểu: "Anh lái xe tới đây à?"

Sầm Lý trả lời: "Phải."

"Đã lái xe mất bao lâu rồi?"

"Nếu không tính thời gian đi đổ xăng giữa chừng thì chắc khoảng tầm bảy tiếng."

Nghe vậy thì Trì Dữu liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, không thể tin nổi và nói: "Anh đi một mình sao?"

"Ừm."

Trả lời xong, Sầm Lý lập tức quay đầu sang chỗ khác, không khỏi ho khan hai tiếng.

Đoán chừng là anh đã bị cảm lạnh do dính nước mưa nên Trì Dữu nói: "Em nghĩ anh nên đến bệnh viện khám bệnh đi. Nãy giờ em thấy anh ho không ngớt, chắc có thể là dính mưa rồi."

Vừa nói xong thì cô lại nghĩ lại, hình như cô mới là người cần phải đi bệnh viện.

Chẳng lẽ cô muốn hai người đi cùng nhau và ở cùng một chỗ sao?

Nhưng hiện tại tình trạng của anh không được khả quan cho lắm, anh thậm chí không thể lái ô tô.

Thôi, vẫn là không nên làm phiền anh.

"Ờm, cái đó…Bây giờ em phải đi rồi." Trì Dữu cố gắng thoát khỏi tay anh rồi nói: "Chị của em vẫn đang đợi em."

Thấy thế thì Sầm Lý hỏi: "Em muốn đi đâu vậy? Nếu thuận đường thì có thể đưa anh đến bệnh viện một chuyến được không?"

Cô còn chưa kịp từ chối thì anh đã nói thêm: "Đã lâu anh không về Đồng Châu rồi nên cũng không thuộc đường cho lắm."

Trì Dữu chỉ biết mím môi và không biết nói gì hơn. Có vẻ như cô đang bó tay với lý do vô lí của anh.

Làm sao anh có thể nói dối mà không chớp mắt như vậy được? Không biết đường? Không biết là anh đang muốn lừa ai?

"Nếu không nhớ đường thì sao anh có thể một mạch lái xe đến nhà em?" Trì Dữu hỏi với một sự hoài nghi, giống như đang muốn thử anh.

"Anh đi theo định vị trên điện thoại."

Thấy vậy, Trì Dữu lập tức nói: "Nếu vậy thì anh cũng có thể sử dụng bản đồ đó để đi bệnh viện."

"Bây giờ anh cảm thấy hơi chóng mặt cho nên không thể lái xe."

Vừa rồi anh nói sẽ tự mình chở cô đi nhưng bây giờ lại nói chóng mặt và không thể lái xe được. Có vẻ như anh cũng biết mượn gió bẻ măng đấy.

(*Mượn gió bẻ măng: nói những lời thuận theo ý của người khác.)

Trì Dữu nói: "Vậy anh có thể đậu xe ở chỗ này rồi tự mình bắt taxi đến bệnh viện."

"Nhưng xe của anh có biển số nước ngoài. Và nó có thể bị xe cẩu đến kéo đi bất cứ lúc nào nếu anh đậu xe trái phép trong tiểu khu nhà em."

Trì Dữu thật sự phải chịu thua trước mấy lý do mà anh đưa ra: "..."

Có vẻ như trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện này. Tiểu khu của họ có ít chỗ đậu xe, người dân sống ở đây còn phải tranh giành chỗ đậu xe, huống chi là xe của Sầm Lý mang biển số nước ngoài.

Dính mưa mà đầ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp