Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

Chương 5 - Bị xã hội cô lập


9 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Thật không may, cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt để  thỏa mãn.

Trì Dữu tặc lưỡi hối hận, chợt cảm thấy nuối tiếc vì vừa rồi bản thân chạy quá nhanh.

“Chắc là sẽ không mơ thấy nữa.”

Cô lẩm nhẩm.

Âm thanh kia rất nhỏ, Mạnh Tuyền không nghe thấy, chỉ nhìn thấy bộ dạng ảo não của cô.

Đối với biểu cảm hiện tại của Trì Dữu, Mạnh Tuyền cảm thấy khá mới mẻ.

Bầu không khí trong phòng ngập tràn những ánh đèn màu sặc sỡ hỗn loạn, phản chiếu ánh sáng lập lòe trong mắt cô, trên khuôn mặt toát ra vẻ yên tĩnh mà mềm mại, rất không giống với Trì Dữu trong ấn tượng.

Thì ra cô gái ngày thường vui vẻ hoạt bát đến đâu, khi đụng phải hai chữ yêu thầm thì cũng không có gì khác biệt nha.

Mạnh Tuyền đưa microphone sang cho cô: “Muốn hát không? Chúng ta song ca một bài, hát xong tớ phải về rồi.”

Trì Dữu lấy lại tinh thần.

“Nè? Hôm nay cậu không qua đêm ở đây à?”

“Nhà tớ có lệnh cấm cửa” Mạnh Tuyền bĩu môi: "Bố mẹ tớ cảm thấy công ty chúng ta quá nhiều đàn ông, tớ cùng với đám đàn ông cùng nhau qua đêm bên ngoài, họ không an tâm.”

Không giống với những người rời quê hương đến thành phố để thực hiện giấc mơ như Trì Dữu, Mạnh Tuyền là người ở thành phố Thâm Thành, nói đúng hơn thì là thế hệ thứ hai ở tại thành phố Thâm Thành, có nhà ở thành phố, nên vẫn sống chung với bố mẹ.

Mạnh Tuyền cả mặt phiền muộn, mà Trì Dữu lại có chút ngưỡng mộ, ngưỡng mộ cô ấy có bố mẹ bên cạnh, muốn gặp mặt cũng không cần băng đèo vượt suối.

Trước khi trưởng thành lúc nào cũng mong ngóng ngày rời xa vòng tay bố mẹ, thi đại học chính là tấm vé xe chắc chắn nhất, sau khi tốt nghiệp lại mong chờ được tự lập, bây giờ thật sự tự do rồi thì lại bắt đầu nhớ nhà.

Con gái đều rất thích tụ tập, đặc biệt là với những người có quan hệ tốt. Thời gian Trì Dữu nhận chức không lâu, trong bộ phận thì thân với Mạnh Tuyền nhất, hai người là thực tập sinh cùng kì, lại cùng nhau trở thành nhân viên chính thức. Bây giờ Mạnh Tuyền phải đi, Trì Dữu cũng nảy sinh chút tâm tư muốn về nhà.

Vốn dĩ đã nói với Trì Thiến tối nay không về nhà ngủ,  hiện tại lại đổi ý, Trì Dữu chỉ có thể một lần nữa gửi tin nhắn cho Trì Thiến, nhờ cô ấy mở cửa cho mình.

Trì Thiến trả lời: [Chị nhờ Viên Áng đi đón em]

Viên Áng vẫn còn đang bận, vẫn là không nên làm phiền anh ấy.

Trì Dữu: [Em với đồng nghiệp cùng bắt xe về là được rồi]

Trì Thiến: [Đồng nghiệp của em là nam hay nữ]

Trì Dữu: [Là nữ]

Trì Thiến nhanh chóng gửi đến một tin nhắn thoại.

“Phiền em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, chỗ của em một là không có tàu điện hai là không có xe buýt, hai cô gái bắt xe về ở chỗ hẻo lánh như vậy? Muốn lên trang tin tức xã hội à?”

“Chị nhờ Viên Áng đi đón em, tiện thể đưa bạn em về nhà luôn.”

Giọng điệu không cho phép từ chối, Trì Dữu chỉ đành nghe theo:[Vâng ạ]

[Chị đi cùng anh Viên Áng đến đón em à?]

Trì Thiến lạnh giọng hứ một tiếng: “Không đến, anh ấy không muốn gặp chị, chị việc gì phải bám theo anh ấy? Đợi người đến em nghe ngóng giúp chị mấy ngày nay anh ấy rốt cuộc đang làm gì, có tình hình gì lập tức báo ngay.”

Trì Dữu: “…”

Hóa ra đây mới là mục đích thật sự mà cô ấy muốn Viên Áng đến đón cô.

Bản thân chẳng qua chỉ là công cụ tra xét của chị gái mình mà thôi.

Có người đến đón, Mạnh Tuyền cũng không cần tốn công bắt xe, lập tức lôi kéo Trì Dữu đi chọn bài hát.

Nhận lấy microphone, Trì Dữu quyết định vứt bỏ hết những thương cảm lại làm ra vẻ như tâm trạng đang rất tốt kia đi.

Hiện tại cô sống rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ ha ha, đợi sau khi từ chức về quê, thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bố mẹ, làm gì phải khiến bản thân không vui.

Làm người quan trọng nhất vẫn là vui vẻ.

Dù sao vừa nãy nói đến chủ đề yêu thầm thì nói hùng hồn như vậy, giờ hát thể loại nhạc này cũng rất hợp đó.

Trì Dữu từ chối: “Hát bài hát thù hận thâm sâu như vậy làm gì? Hát gì đó vui vẻ chút đi.”

Mạnh Tuyền rất vui: “Ok, không thành vấn đề.”

Các đồng nghiệp khác biết hôm nay hai cô không qua đêm bên ngoài, muốn rời đi trước, vì vậy vui vẻ nhường lại microphone, để hai cô trước khi đi hát cho đã, dù sao bọn họ nữa đêm nay vẫn có thể tiếp tục hát.

Sau khi hát được vài bài, người trong phòng hầu như đều đi ra ngoài, người hút thuốc thì đi hút thuốc, người thì vào phòng vệ sinh, người thì đi gọi điện thoại.

“Hai bá vương microphone từ từ solo, tôi đi tìm cái khác chơi đây.”

Nam đồng nghiệp cuối cùng ra khỏi phòng, đặc biệt tinh tế giúp hai người đóng cửa lại.

Hai cô gái thấy người đều đã đi hết, gan cũng phút chốc trở nên lớn hơn, chọn bài hát cũng dần trở nên sôi động,  hiệu quả âm thanh trong phong KTV cực tốt, âm nhạc vang vọng ba trăm sáu mươi độ, hiệu quả cách âm cũng tốt hơn những phòng khác, không cần biết trong phòng ồn đến đâu, bên ngoài đều không nghe thấy.

Ngược lại, bên ngoài phát sinh ra chuyện gì, trong phòng tự nhiên cũng không hay biết gì.

Lúc này Viên Áng đã đến nơi rồi, ngồi trong xe gọi mấy cuộc liền cho Trì Dữu đều không có ai nhấc máy.

Anh ấy thở dài một hơi, chỉ có thể xuống xe tự mình vào trong tìm bà cô nhỏ.

Cửa biệt thự đang đóng, Viên Áng đi vào trong, phòng khách nồng nặc mùi khói thuốc, mấy tên đàn ông đang ngồi trên sofa nói chuyện.

Anh ấy tìm người hỏi thăm vài câu, vừa hay tìm đúng một nam đồng nghiệp cùng bộ phận với Trì Dữu, nam đồng nghiệp biết sẽ có người đến đón Trì Dữu về nhà, trực tiếp nói cho Viên Áng cô đang ca hát ở phòng KTV lầu hai, còn chỉ đường anh ấy.

Viên Áng nói một tiếng cảm ơn, đi thẳng lên lầu hai.

Khi đến trước cửa phòng KTV, vừa hay nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng ở cửa. 

Bọn họ rõ ràng là vừa quay lại không lâu, đang chuẩn bị vào phòng, nhưng không biết như thế nào, lại do dự đứng trước cửa.

Một người trong họ cười nói: “Hai cô gái này, là đang mở liveshow ca nhạc bên trong sao, rất náo nhiệt đó.”

Người đàn ông còn lại ngoại hình càng văn nhã lạnh lùng không nói gì, đáy mắt lại mang theo ý cười nhàn nhạt.

Bà cô nhỏ chắc là đang bên trong phòng này rồi?

Không giống những phòng khác, trên cửa phòng này có lắp tấm kính thủy tinh có thể nhìn vào trong, hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng nhờ ô  kính này mà có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Viên Áng nhẹ bước đi tới, lịch sự hỏi thăm: “Cho hỏi Trì Dữu có ở bên trong không?”

Hai người đàn ông quay người nhìn anh ấy.

Viên Áng vừa tiếp nhận ánh mắt đánh giá của hai người, vừa thuận thế nhìn vào trong phòng.

Anh ấy gần như cười ra tiếng trong khoảnh khắc ấy.

Người đúng là ở bên trong, bên trong cũng thực sự đang trình diễn liveshow.

Hai cô gái có vẻ dịu dàng mỏng manh, vậy mà lại tháo giày, đang đứng trên sofa hát hò.

Trì Dữu là một cô gái phóng khoáng, hôm nay mặc quần đùi boot da, sau khi cởi giày thì để lộ ra đôi chân trắng nõn thon gọn đang nhảy múa, vốn dĩ cây trâm được cài gọn gàng cũng sắp bị nhảy cho đến bung ra, hai lọn tóc rớt xuống từ mang tai, nhưng cô đối với chuyện này chẳng hay biết gì, vẫn vui vẻ nhảy nhót trên  sofa như cũ.

Cho dù không nghe thấy được giọng hát, thì cũng có thể đoán được bên trong náo nhiệt như thế nào.

Cũng không biết có phải nhận thấy điều gì hay không, cũng có thể là hát hò đến quên hết xung quanh, bóng hình nhảy nhót trên sofa đột nhiên trượt chân, cả người và microphone đều ngã xuống sàn, người ngựa lật nhào.

Có thể là cú ngã rất thảm, bởi vì cô gái cầm microphone cùng hát với cô từ đầu đến giờ cũng vứt microphone nhảy xuống khỏi sofa đỡ cô dậy.

Chị của cô hẳn là đau lòng chết mất.

Viên Áng trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Kết quả cửa vừa bị mở ra thì giống như mở ra nắp của chiếc hộp ma thuật.

Tràn ngập tứ phía là ánh đèn màu, còn có bài nhạc mở lớn đến đinh tai nhức óc.

Nỗ lực đè nén ý cười nơi khóe miệng, Viên Áng nhanh chóng đến giúp cô ấy đỡ Trì Dữu bị ngã nhếch nhác trên sàn dậy.

Sự xuất hiện của Viên Áng làm cho Trì Dữu đang mơ hồ do bị ngã càng thêm mông lung, mà Mạnh Tuyền đi cùng cô căn bản không quen biết người đàn ông trước mắt càng mông lung hơn.

Người này từ đâu chui ra vậy?

Cô ấy chợt rời mắt nhìn qua phía cửa phòng, lại thấy hai người đàn ông trước cửa cũng đã vào trong rồi.

Cô ấy biết hai người này, là Sầm Lý và Vương Khải Ninh của tổ kĩ thuật.

Tuy bị ngã choáng váng đầu óc, nhưng mắt của Trì Dữu không bị mù.

Ánh mắt cô vẫn giống như thời cấp ba ấy, như thể là có siêu năng lực, quen thuộc nháy mắt xuyên qua tất cả mọi người mà nhìn đến người đó.

Sầm Lý?

Trời, đúng thật là Sầm Lý!

Thời khắc này Trì Dữu thật sự hoang mang, cũng ngốc luôn rồi.

Sầm Lý chớp mắt đã bước đến trước mặt cô, khẽ nghiêng người cúi đầu hỏi cô: “Có ngã bị thương ở đâu không?”

Vương Khải Ninh vốn dĩ đã cười đến không ngừng được, lại nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của Trì Dữu, phút chốc anh ta càng vui vẻ: “Xong rồi, xem ra ngã đến ngu người rồi.”

Quái lạ, rõ ràng là ồn ào như vậy lại như là nghe thấy tiếng Sẩm Lý thở dài nhè nhẹ.

“Trong biệt thự có hộp cứu thương, tôi đi lấy giúp cô?”

Thật ra, so với việc đứng trước mặt anh và bị tất cả mọi người vây quanh dùng các loại sắc thái khác nhau quan tâm mình, Trì Dữu càng hy vọng giờ khắc này cô chỉ đang nằm mơ.

Mà không phải bị ép buộc tiếp nhận sự thật cô - một cô gái hai mươi lăm tuổi phóng khoáng buông thả bản thân đến mức ngã nhào trên sàn bị nam thần nhìn thấy.

Vừa hay lúc này bài nhạc đã đến đoạn cuối.

“Sau này dù là ngày tháng năm nào đó, giây phút nào đó, người nào đó, nơi nào đó, tình cảm vĩnh hằng nào đó cũng sẽ không quên thời khắc này L! O! V! E!”

“L! O! V! E! L! O! V! E!”

Quả thật không thể quên.

Trăm năm sau dù là đã nằm trong quan tài, cô cũng sẽ không thể quên khoảnh khắc này.

Quá sâu đậm rồi!

……

Xe rời khỏi biệt thự.

Từ lúc lên xe, Trì Dữu không nói chuyện, đầu dán lên cửa sổ xe tự mình nghiền ngẫm, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặt ưu sầu tuyệt vọng của cô.

Khi áp trong xe quá thấp, Mạnh Tuyền cùng ngồi xe về cũng không dám nói chuyện, Viên Áng phụ trách cầm lái thỉnh thoảng lại nhìn ra sau thông qua gương xe.

Chính là mười phút trước, Trì Dữu lấy lại tinh thần, nhảy xuống khỏi sofa, tay chân luống cuống mang xong giày, cũng không nhìn người đó lấy một cái, đầu cũng chẳng ngoảnh lại chỉ để lại một câu “không cần cảm ơn, tôi về đây”, liền kéo Viên Áng và Mạnh Tuyền ra ngoài.

Cả quá trình như gió cuốn mây trôi.

Hại Mạnh Tuyền gấp đến nỗi hét lớn: “Ơ, túi xách! túi xách! chưa lấy túi xách!”

Giờ phút này, hai tay Trì Dữu ôm chặt túi xách của mình, giống như túi xách là niềm an ủi duy nhất của cô.

Mạnh Tuyền ho nhẹ một tiếng, an ủi nói: “Thật ra cũng chẳng có gì xấu hổ, chúng ta cũng không phải hát bài mà không thể để người khác nghe  thấy.

Mạnh Tuyền thật sự không hiểu, tại sao Trì Dữu lại phản ứng dữ dội như vậy.

Viên Áng ôn hòa nói: “Ngã một cái cũng chẳng có gì to tác, có lần chị của em mang đôi giày cao gót mười mấy milimet cũng suýt chút té ngã rồi.”

Trì Dữu không nói gì, nhưng trong lòng ngầm đồng ý với những gì hai người vừa nói.

Ca hát đến hưng phấn cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt, hát hò nhiệt tình đến mức ngã khỏi sofa cũng chẳng phải chuyện không thể cho qua.

Mấu chốt là, bị ai nhìn thấy!

Nhưng trừ Sầm Lý ra.

Cô ở trước mặt ai mất mặt cũng được, chỉ duy nhất trước mặt Sầm Lý là không thể được.

Không sai, cô chính là tiêu chuẩn kép, là loại người phân biệt đối xử.

Đó là nam thần của cô, từng là ánh trăng sáng của cô, đều đã sắp từ chức về quê rồi, nói cô hư vinh cũng được, coi trọng mặt mũi cũng được, cô chỉ muốn giữ lại ấn tượng tốt nhất cho anh.

Chứ không phải là bộ dáng không tim không phổi lại vừa ngu ngốc.

Đối diện với sự luân phiên an ủi của Mạnh Tuyền và Viên Áng, biểu tình của Trì Dữu càng lúc càng buồn bã, môi mím càng lúc càng chặt.

Chỉ cần trong đầu nghĩ tới khung cảnh lúc ấy, lông trên người dựng đứng cả khuôn mặt nóng lên còn nhanh hơn là phản ứng của cô.

Cúi đầu đau khổ, cô dùng tay ôm mặt, đè nén giọng nói: “Mặc kệ em, mọi người không hiểu đâu…”

Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc về đến nhà, Trì Thiến lại lôi kéo cô hỏi thăm có nghe ngóng được gì từ chỗ Viên Áng không.

“Mấy ngày nữa em hỏi giúp chị được không?” Trì Dữu cạn kiệt sức lực: "Chị, bây giờ em thật sự rất muốn chết đó.”

Trì Thiến: “?”

Thứ hai đầu tiên sau khi team building kết thúc, cuộc họp buổi sáng vừa kết thúc, Trì Dữu giữ lão đại của mình lại, cũng mặc kệ trưởng nhóm mỹ thuật của mình vừa điều chỉnh trạng thái sau kì nghỉ ngắn hạn, trực tiếp nói ra bốn chữ.

“Tôi muốn từ chức.”

Trưởng nhóm mỹ thuật trước tiên là sửng sốt, sau đó hít nhẹ một hơi, chậc chậc cảm thán: “Người trẻ các người bây giờ đúng thật là càng ngày càng kiêu ngạo rồi, nói từ chức liền từ chức.”

“Không phải là tôi không phê duyệt cho cô. Nhưng tất cả những tuyên truyền nhân vật mới mùa sau đã phát đi rồi, tìm một họa sĩ cũng không dễ như mua thịt ngoài chợ, càng khỏi nói đến việc phải tìm họa sĩ có nét vẽ giống cô, cô bảo tôi đi đâu tìm bây giờ?”

“Phải, tôi thừa nhận rằng gần đây chúng ta tăng ca hơi nhiều, cô nhịn không được việc người mẫu mỗi ngày đều tranh cãi với cô, nhưng cô thử nhìn xem một chút, trong cái ngành khoa học công nghệ này có công ty nào mà không cần tăng ca?”

“Cô còn nhớ hay không, ngày cô trở thành nhân viên chính thức, cô vô cùng vui vẻ nói với tôi sau này cô sống là người của công ty Phong Thụ Lý chết cũng là ma công ty Phong Thụ Lý, cả đời này trừ khi công ty Phong Thụ Lý không cần cô nữa nếu không cô tuyệt đối không rời khỏi công ty, công ty còn cô còn, công ty mất cô cũng mất?”

Trì Dữu: “…”

Trách cô, lúc nhận chức vui mừng quá, lời nói không đáng tin như vậy cũng nói ra được.

Cô muốn vì chính mình mà giải thích một chút, vì vậy mới yếu ớt mở miệng: “Nhưng sếp ơi, tôi không phải vì ghét bỏ việc tăng ca mà từ chức.”

“Vậy vì nguyên nhân gì?”

“Bố tôi bị bệnh rồi.”

Sếp: “Lúc trước không phải  đã phê duyệt cho cô mấy ngày nghỉ để về nhà rồi sao? Vẫn chưa đủ?”

Trì Dữu thành thật gật đầu: “Không đủ.”

Lão đại thở dài: “Bố mẹ tuổi tác đã lớn, cô trở về thăm nom tôi cũng có thể hiểu, nhưng cô cũng không thể chỉ quan tâm bố mẹ mà bỏ mặc công việc không lo nha.”

Trì Dữu cũng thở dài: “Nhưng bệnh của bố tôi là ung thư.”

“…”

“…”

Cuộc đối thoại rơi vào bế tắc.

Trầm ngâm một lúc lâu, từ trên khuôn mặt mang chút mùi vị nhà tư bản của sếp Trì Dữu lại nhìn thấy một tia áy náy.

Đều trách mấy bộ phim máu chó đó, căn bệnh ung thư trong mắt đa số những người không am hiểu chính là đồng nghĩa với việc sống chẳng được bao lâu nữa.

Trì Dữu đang dự định giải thích với sếp, bố của cô là ung thư giai đoạn đầu, xác suất chữa khỏi là một trăm phần trăm, nhưng sự áy náy  trên mặt sếp đã biến thành dáng vẻ tự trách “tôi đúng thật là mẹ nó không phải người mà”

Sếp thay đổi thái độ vừa rồi, sảng khoái nói: “Được rồi, tôi không tính cô chủ động từ chức, lương tháng này vẫn phát như thường lệ, bên phía quản lí tôi giúp cô nói chuyện, ngoài ra tôi cũng sẽ nói chuyện với bên bộ phận nhân sự và tài vụ, đưa thêm cho cô phí bồi thường thôi việc, cô thấy thế nào? Chuyện bên hạn mục cô không cần lo, cứ an tâm về nhà chăm sóc bố cô, nếu không chờ người đi rồi hối hận cũng không kịp nữa rồi.”

“…”

Hay rồi, giờ thì đến phiên Trì Dữu cảm thấy bản thân không phải người rồi, vậy mà lại dùng bệnh tình người nhà để bắt cóc đạo đức của sếp.

Mỗi tháng trò chơi sẽ có mùa giải mới, trước khi ra mắt mùa giải mới phải làm xong nhân vật mới, nhiều nhất cũng cần một tháng.

Thương lượng nửa ngày, cuối cùng Trì Dữu cũng thỏa hiệp với sếp, phê chuẩn từ chức, nhưng không tính chủ động từ chức, tiền lương thưởng tháng này vẫn nhận đủ, nhưng cô phải hoàn thành xong nhân vật mới rồi mới rời đi.

Sau cùng sếp vỗ vai cô an ủi: “sinh lão bệnh tử là chuyện mà mỗi người phải trải qua, điều chỉnh tâm trạng, không có chuyện gì không vượt qua được, tôi tin rằng bác trai nhất định là người tốt được trời cao bảo vệ.”

Bầu không khí ngưng đọng tại đây, nếu lại nói thật thì không lịch sự rồi.

Trì Dữu chỉ đành căng da đầu nói: “… cảm ơn sếp.”

_

Chuyện từ chức này trừ lão đại ra Trì Dữu không nói với ai, dù sao giữa đồng nghiệp với nhau cũng chẳng có giao tình sâu đậm gì, chỉ là từ chức mà thôi cũng không cần gióng trống khua chiêng tuyên bố với mọi người.

Nhưng quan hệ giữa cô và Mạnh Tuyền rất tốt, cô cảm thấy tốt hơn thì vẫn nên nói trước một tiếng với Mạnh Tuyền, vì vậy nhân lúc ăn cơm trưa ở nhà ăn đã đem dự định nghỉ việc nói với cô ấy.

Mạnh Tuyền vừa nghe thấy cô muốn từ chức lập tức nhớ đến sự việc xảy ra ở biệt thự vào hôm đó.

“Cậu là vì ca hát đến nỗi ngã từ sofa xuống sàn bị người của tổ kĩ thuật nhìn thấy cho nên mới muốn từ chức?”

… Thật ra cũng có phần do cái nguyên nhân này, Trì Dữu không có cách nào phủ nhận.

“Không phải chứ, chúng ta không làm việc cùng tầng với tổ kĩ thuật, trừ tham gia cuộc họp ra bình thường căn bản là không chạm mặt, cậu không cần thiết vì chút chuyện này mà chạy mất chứ.”

Dứt lời, Mạnh Tuyền cắn đũa chớp mắt nhìn cô, giọng điệu đáng thương: “Hơn nữa cậu nhẫn tâm vứt bỏ chị em của cậu là tớ ở đây một mình sao? Sau này chẳng có ai ăn cơm cùng tớ rồi.”

Trì Dữu vừa định nói cậu có thể tìm một người đi ăn cùng thì một khay cơm bỗng xuất hiện trước mặt hai người.

“Tôi có thể ngồi cùng hai người không?”

Trì Dữu nhìn sang, vậy mà lại là Lâm Sơ Phàm.

Bàn ăn này cũng không phải bọn họ đã bao trọn gói, làm gì có cái đạo lí không cho người ta ngồi.

Lâm Sơ Phàm cảm ơn một tiếng không vội ngồi xuống, ngược lại lại quay đầu không biết là đang nói với ai: “Ở đây có chỗ, qua đây đi.”

Tiếp đó có mấy em gái đi lại, Trì Dữu nhận ra họ đều là người của tổ kế hoạch.

Mạnh Tuyền dùng tay che nửa miệng nhỏ giọng hỏi Trì Dữu: “Cậu rất thân với bọn họ à?”

Trì Dữu mờ mịt lắc đầu.

Dù sao cũng không cùng bộ phận, cũng không chạm mặt nhau nhiều như những người ở cùng bộ phận, cho dù có ngồi cùng bàn thì cũng là người ở cùng bộ phận nói chuyện với nhau.

Vẫn là Lâm Sơ Phàm chủ động bắt chuyện với mọi người, đem chủ đề của mỗi người hợp lại với nhau.

Mọi người đều là con gái, một bàn cùng ngồi nói chuyện với nhau, rất dễ trở nên thân thiết.

Đột nhiên Lâm Sơ Phàm hỏi Trì Dữu: “Đúng rồi, bình thường bộ phận của cô có qua lại với tổ kĩ thuật nhiều không?”

Trì Dữu có sao nói vậy: “Lúc họp có chào hỏi.”

“Như vậy sao,” Lâm Sơ Phàm gật gật đầu: "Vậy lần trước người của tổ kĩ thuật đem cô ra làm trò cười, cô chắc là sẽ không giận bọn họ nhỉ?”

Mạnh Tuyền và mấy người còn lại của tổ kế hoạch căn bản không bản không biết chuyện này, phút chốc không hiểu gì cả.

Lâm Sơ Phàm giải thích: “À, chính là tuần trước team building có tổ chức trò chơi ai thua thì phải tỏ tình với Trì Dữu đây chính là trừng phạt của trò chơi mạo hiểm, rất quá đáng đúng không, rõ ràng là không có ý đó lại muốn đem người khác làm trò cười.”

Những lời này làm Trì Dữu sững sốt, cũng làm cho các cô gái có mặt ở đó rất bất mãn.

“Còn có chuyện như vậy?”

“Ôi trời, đám đàn ông này thật quá đáng.”

“Đàn ông toàn là lũ động vật thân dưới.”

Ngón tay nắm đũa đang thả lỏng đột nhiên siết lại, tất cả mọi người đều đang trách mắng mà người trong cuộc Trì Dữu lại trầm mặc cắn môi trong, cảm xúc ảm đạm, không biết là đang nghĩ gì.

Lâm Sơ Phàm giọng điệu quan tâm hỏi han cô: “Hôm đó anh ấy không nói gì quá đáng với cô chứ?”

“Sao có thể chứ” Trì Dữu chớp mắt, đem cảm xúc áp xuống, mặt mà không sao cả cười ha ha: "Chỉ là vui đùa thôi, tôi cũng không xem là thật.”

Lâm Sơ Phàm cũng cười: “Không ảnh hưởng đến cô là được rồi.”

Trì Dữu ừ nhẹ một tiếng.

Lúc này Mạnh Tuyền đột nhiên hô lên: “Ôi, tớ nhìn thấy người của tổ kĩ thuật rồi.”

Bây giờ cô ấy khí hỏa bốc ra, một đám động vật thân dưới của tổ kĩ thuật, toàn bộ đều là học bá thì sao, được Thanh Hoa tuyển thẳng thì làm sao, đàn em thân tín của chủ tịch Hàng thì lại làm sao, cho dù có là Sầm Lý, cô ấy hôm nay cũng quyết thay chị em tốt mà trút giận.

 Kết quả chưa kịp gọi anh thì Sầm Lý đã tự mình đi qua rồi.

Thẳng hướng đến bên này mà đi qua, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt, bước chân ổn định nhưng đích đến rõ ràng, tư thái ung dung văn nhã, như là không chú ý đến việc cả một bàn người đang nhìn chăm chú anh đến gần.

Ngay cả Mạnh Tuyền máu đã sôi đến não cũng sửng sốt.

Tướng mạo quá mê người rồi, thật sự khó để đem Sầm Lý và bốn chữ động vật thân dưới ghép lại với nhau.

Trì Dữu thật sự không biết nên làm gì.

Lúc trước khi không trốn tránh Sầm Lý, mười người nửa tháng cũng không thấy mặt anh, thế nào bây giờ cô trốn tránh anh, anh lại xuất hiện rồi?

Ông trời ơi ông đang đùa con đấy à.

Sầm Lý bước đến, không nói với ai bất cứ câu gì, nhấc tay gõ nhẹ góc bàn bên phía Trì Dữu, biểu thị rằng anh là đến tìm cô, cũng nhắc nhở cô ngẩng đầu nhìn mình.

“Đã ăn xong chưa?”

Trì Dữu: “… Vẫn chưa.”

“Tôi đợi cậu ở trước cửa nhà ăn,” Sầm Lý nói: “Đợi sau khi cậu ăn xong thì nói chuyện với tôi một lát.”

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp