Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

Chương 23: Hoàng hôn


9 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》 Có rất nhiều người đến check in ở hành lang bến cảng, cho nên những người chụp ảnh nhiều hơn phân nửa so với người đến ngắm cảnh biển. Nếu như cùng đến với bạn hoặc là Trì Thiến thì chắc chắn lúc này Trì Dữu sẽ lấy điện thoại ra chụp thoải mái rồi. Đáng tiếc là cô đi cùng Sầm Lý. Để anh chụp giúp đi, cô ngại nói lời này, mời anh cùng chụp đi… Cô càng ngại lên tiếng hơn. Khi nào mới có thể không còn dè dặt trước mặt anh đây? Rõ ràng cô là một người đặc biệt nói nhiều, người thân với bạn bè thân thiết không một ai là chưa từng bị cô làm phiền, nhưng ở trước mặt Sầm Lý thì cô giống như biến thành một người câm. Trên ngón tay truyền đến độ ấm của anh, thậm chí Trì Dữu cũng không dám nắm chặt. Đột nhiên lúc này Sầm Lý buông tay cô ra. Vô thức mất đi gì đó, trong lòng Trì Dữu căng thẳng, lại nhìn thấy anh lấy điện thoại từ trong túi ra. Hóa ra là lấy điện thoại, không phải là không muốn nắm lấy cô. Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm. “Đợi một chút nhé, anh nhận điện thoại.” “Không sao anh nhận đi.” Đúng lúc để cô chụp phong cảnh. Trì Dữu hướng mặt về phía lan can ven biển, vóc dáng của cô không cao, thích đứng ở bên trên hàng rào, có hơi giống với trẻ nhỏ, nhưng như vậy sẽ khiến cô trông cao hơn một chút. Hôm nay cô đi giày cao gót nhỏ, bây giờ lại đứng ở trên hàng rào, Trì Dữu lặng lẽ dùng mắt so sánh, cảm thấy mình đang xích lại gần với nam thần hơn một chút. Có nên coi như là chênh lệch chiều cao lý tưởng giữa các cặp đôi không nhỉ? Cảnh biển rất đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là trời biển cũng không cùng một màu, cũng không mênh mông bát ngát, cầu cao tốc trên biển đứng thẳng trên mặt biển rộng lớn, xe cộ phóng nhanh trên cầu. Bản năng nghề nghiệp khiến Trì Dữu lập tức nghĩ đến một phác họa. … Đợi đến lúc ánh hoàng hôn buông xuống, chiếc xe phóng nhanh trên cầu đúng lúc trùng với ánh mặt trời cam đỏ trong góc chụp ảnh. Nhưng bây giờ thời gian còn quá sớm, Trì Dữu nâng điện thoại lên, điều chỉnh xong tiêu cự, định chụp ngẫu nhiên hai bức ảnh trước. Lúc này gió lại cố tình nổi lên, hôm nay cô mặc váy qua đầu gối, không đến mức gió có thể thổi tung váy của cô lên, nhiều nhất chỉ thổi làn váy hơi đung đưa, tiếc là tóc lại gặp họa. Cô thích để tóc dài, nhưng sau khi đi làm lại không có thời gian để ý nên ngày thường đều buộc tóc lên, nhưng Trì Thiến cảm thấy nếu là hẹn hò thì vẫn là xõa tóc nữ tính một chút, sau đó còn cố ý giúp cô dùng máy uốn tóc uốn theo kiểu Pháp xinh đẹp lộ khuôn mặt nhỏ vừa lộ đỉnh đầu cao. Nếu gió thổi từ đằng sau thì còn có thể tạo nên cảm giác tóc dài tung bay, đáng tiếc gió là từ trước mặt Trì Dữu thổi tới, phần lớn các cô gái đều sợ gió khiến lộ ra kích cỡ khuôn mặt, Trì Dữu cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là nam thần còn đứng ở bên cạnh cô, cô có thể để nam thần nhìn thấy bộ dạng khó xử lúc tóc bị gió thổi tung lên hay sao? Đó tất nhiên là không thể. Bỏ đi, không chụp nữa. Cô cất xong điện thoại, dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía lan can. Tóc dài lại thổi từ phía sau đầu ra đằng trước, sợi tóc lộn xộn che đi khuôn mặt của cô. Dù sao sửa lại cũng sẽ rối, dứt khoát không để ý đến, đợi trận gió này qua đi. Trì Dữu an ủi bản thân cái này gọi là lộn xộn mà đẹp, dù sao thì vẫn đẹp hơn là lộ cả mặt mâm ra. Đang tưởng tượng mái tóc của mình tung bay giống như ngôi sao nữ, đột nhiên cảm thấy có người chạm vào tóc cô. Nghiêng đầu nhìn sang, là Sầm Lý. Sầm Lý càn đang gọi điện thoại, vẻ mặt tự nhiên, trên miệng thỉnh thoảng trả lời hai câu, tay đang rảnh còn lại thì chậm rãi giúp cô vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai. Lúc giúp cô vén tóc dài, lòng bàn tay của người đàn ông không khỏi chạm vào vành tai cô. Trì Dữu giật mình một cái. Nam thần đang giúp cô vén tóc đó. Hơn nữa động tác của anh nhìn qua thật sự quá thản nhiên quá thuận lý thành chương rồi, giống như đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ bình thường mà thôi.
*Thuận lý thành chương: rõ ràng, rành mạch, hợp lẽ.
Nhưng chính là tự nhiên thân mật như vậy mới khiến Trì Dữu không ngăn được sục sôi trong lòng. Nhưng mà vừa mới giúp cô vén xong thì lại bị gió thổi tung, Sầm Lý nhíu mày, hơi đẩy điện thoại ra, hỏi cô: “Em không mang dây buộc tóc à?” “Hả? Có mang có mang.” Trì Dữu vội vàng lấy túi của mình trên người anh, tìm lấy dây thun màu đen ở trong ra buộc lên. Sau khi buộc xong, cô nghĩ thầm không có tóc che mặt thì không thể giở tâm tư lộ mặt nhỏ, nhưng trên mặt vẫn vui tươi cười nói với người đàn ông. “Vậy là không sợ bất kỳ cơn gió nào thổi nữa rồi.” Tóc không che mặt, gương mặt thanh tú của cô gái hoàn toàn lộ ra, Sầm Lý khẽ cười, cong ngón trỏ gãi gãi lên mặt cô. Sau đó người đang gọi điện với anh nói câu gì đó. Thu tay cùng ánh mắt về, Sầm Lý ho nhẹ một tiếng, đặt sự chú ý vào trong cuộc gọi một lần nữa. “Không cúp, tôi đang nghe.” Im lặng và giây, anh nhíu mày: “Hôm nay tôi có việc, không đến công ty được.” Tuy Trì Dữu không nghe được người ở đầu điện thoại bên kia nói gì, nhưng từ câu trả lời của anh cũng đoán được đại khái là gọi anh về công ty tăng ca. Chẳng lẽ hẹn hò hôm nay kết thúc như vậy? Sầm Lý lại nói lần nữa: “Tôi không ở nhà, cậu đến nhà của tôi cũng vô dụng.” Trì Dữu có hơi kinh ngạc. Đây là còn muốn đến nhà bắt người đến công ty tăng ca à? Rất không có nhân đạo rồi. Lúc này Sầm Lý cúi đầu nhìn vào đôi mắt Trì Dữu tò mò mà nhìn anh, nhẹ nhàng bâng quơ mà ừ một tiếng. “Ở bên ngoài hẹn hò với bạn gái.” Lúc này Trì Dữu nghe thấy được âm thanh từ điện thoại, bởi vì âm thanh thật sự rất lớn. “Tên chóoooo! Bây giờ tôi còn ở công ty làm trâu làm ngựa cho công ty, bị viêm gân lại đến thoái hóa đốt sống cổ, tóc đều rụng hết rồi, cậu lại có thể ở bên ngoài happy với bạn gái!” “Tôi phải nguyền rủa cậu!” Trì Dữu bửng tỉnh hiểu ra. Hóa ra là Vương Khải Ninh gọi điện thoại đến. . Vừa vặn ở tầng một của Harbour City có chuỗi cửa hàng cà phê. Trì Dữu chọn một ly cà phê ice cream float, nhàn nhã ngồi dưới ô che nắng bên ngoài tiệm cà phê, vừa ôm ly cà phê ngọt ngào vừa thưởng thức các chị gái nhỏ xinh đẹp đi ngang qua. Mà Sầm Lý ngồi đối diện với cô, trên bàn đặt notebook, bên cạnh là một ly latte không quá ngọt, đeo tai nghe bluetooth, đang vừa điều khiển bàn di chuột vừa nói chuyện với một người. Hôm nay Sầm Lý thật sự không mang túi ra cửa, nhưng vì thói quen nghề nghiệp nên notebook cũng không rời khỏi người, liền đặt ở trên ghế sau xe, bây giờ đến lúc cần dùng, vì thế cố ý quay về bãi đỗ xe lấy nó ra khỏi xe. Hơn hai giờ trước Vương Khải Ninh gọi điện thoại đến chính là muốn Sầm Lý quay về công ty tăng ca với anh ta, Sầm Lý trực tiếp từ chối, nhưng lỗi giao diện không thể không giải quyết, dù sao thì chưa đến ngày nghỉ cuối tuần để chơi game, trái lại đến cuối tuần thì nhân viên văn phòng và học sinh đều nghỉ, số lượng người online nhiều hơn so với ngày làm việc bình thường, cuối cùng không có cách nào, hai người đều phải lùi một bước. Vương Khải Ninh đề nghị: “Dù sao cũng là anh em, tôi cũng không thể phá buổi hẹn hò của cậu được. Như vậy đi, cậu đừng quay về công ty, tìm cửa hàng nào có wifi có ổ cắm gần chỗ các cậu hẹn hò ấy, sửa lại lỗi trước đã, sửa xong thì cậu tiếp tục hẹn hò được không?” Sầm Lý không trả lời, Vương Khải Ninh lại nói: “Cậu mở loa đi, tôi nói với bạn gái cậu xong, cô ấy muốn giận thì để cô ấy giận tôi đi.” Trì Dữu chưa từng tức giận với ai, cũng vô cùng rộng lượng mà tỏ vẻ ở bên cạnh có một quán cà phê rất thích hợp để nhân viên văn phòng làm việc, đợi đến lúc ăn cơm xong thì có thể dẫn Sầm Lý qua đó. Vì thế tình huống liền biến thành như thế này. Hẹn hò biến thành lâm thời làm việc. Sầm Lý kết nối từ xa với Vương Khải Ninh ở công ty, lúc nói chuyện với nhau giọng điệu của anh trầm thấp, không nghe ra vui giận. Trì Dữu không có việc gì làm, hôm nay cô không mang máy tính bảng theo, muốn tăng ca cho mình cũng không có điều kiện. Cũng chỉ có thể chơi điện thoại, ngẫu nhiên ngắm phong cảnh. Nhưng mà chơi điện thoại có thể giết thời gian, bất tri bất giác đã qua mấy giờ đồng hồ. Mà hiển nhiên Sầm Lý sẽ không rảnh rỗi giống như cô, vốn dĩ cho rằng chỉ là một lỗi giao diện nhỏ, kết quả giao diện đăng nhập trò chơi đột nhiên xảy ra vấn đề, thao tác giao diện nào đó biến thành mojibake. *Mojibake: các ký tự vô nghĩa được hiển thị khi phần mềm không thể hiển thị văn bản theo mã hóa ký tự dự định của nó.
Lần này không chỉ riêng Vương Khải Ninh với Sầm Lý mà toàn bộ tổ kỹ thuật đều lâm thời bị gọi tăng ca. Trì Dữu lướt Weibo một lúc, lại lướt các video ngắn, thời  gian dần dần trôi qua, bầu trời rộng lớn cũng dần tối đi theo mặt trời lặn. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Sầm Lý vẫn luôn hơi nhíu mày, giọng nói cũng càng ngày càng trầm thấp, nhưng mà cho dù đã ngồi ở chỗ này vài tiếng đồng hồ thì một câu than phiền anh cũng chưa từng nói. Đến lúc Trì Dữu phát hiện ra thì sự bình tĩnh của anh dần biến thành bực bội. Cô tỏ vẻ cực kỳ hiểu, săn sóc mà giữ im lặng, không quấy rầy anh. Tăng ca chính là như vậy, nam thần không kiên nhẫn đến như vậy cũng chưa từng than phiền một câu, có thể thấy được tố chất cao. Chơi điện thoại mệt rồi, Trì Dữu chọn nói chuyện phiếm giết thời gian với Trì Thiến. Vẫn là nói chuyện phiếm với chị ruột thú vị nhất. Trì Thiến hỏi cô hẹn hò thế nào mà còn có thời gian để nói chuyện phiếm, cô liền nói chuyện Sầm Lý lâm thời tăng ca với Trì Thiến. Trì Thiến gửi đến một dãy: “???” “Nam thần của em không sao chứ? Đây là hẹn hò đấy, bỏ mặc bạn gái rồi làm việc ở quán cà phê???” “(mỉm cười) Đã bắt đầu tức giận còn muốn chia tay.” Trì Dữu giải thích thay cho Sầm Lý: “Nhưng mà có việc phải làm mà, cũng không có cách nào nha.” Trì Thiến: “Cười chết, thế sao cậu ấy không hẹn hò với công việc đi? Tìm em ra đấy làm cái gì?” Trì Dữu: “Cậu ấy cũng không về công ty, bọn em vẫn đang hẹn hò nha” Trì Thiến hết chỗ nói: “Có phải em có hiểu lầm gì với hẹn hò hay không vậy?” Trì Dữu còn chưa kịp trả lời, Trì Thiến ở bên kia đã trực tiếp gửi tới lời mời video. Suy nghĩ một chút, Trì Dữu vẫn quyết định không tiếp nhận trước mặt Sầm Lý, dù sao thì có đôi lúc chị của cô nói thật sự quá thẳng thắn, nếu Sầm Lý nghe được nội dung không tốt gì đó thì xong rồi. Trì Dữu rời chỗ ngồi, đi xa một chút mới đồng ý lời mời. Vừa mới đồng ý thì Trì Thiến đã phóng đại, tuy đắp mặt nạ nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt tức giận cứ như vậy xuất hiện trên màn hình. Trì Thiến hỏi trước một câu: “Nam thần của em không ở bên cạnh sao?” Trì Dữu: “Không ở.” “Vậy là tốt rồi.” Ấp ủ vài giây, Trì Thiến bắt đầu lời phun tào của cô ấy: “Em có biết hẹn hò là gì không? Hẹn hò giữa nam nữ là hai người cùng đi ăn cơm xem phim tản bộ thuận tiện nâng lên ôm ấp hôn hít, sau đó đến lúc tình ý nồng đậm thì em kéo áo của cậu ấy nói tối hôm nay em không muốn về nhà sau đó hai người mấy người ngọt ngọt ngào ngào đi thuê phòng ok? Mà không phải là cậu ấy với cái notebook, mà em chỉ có thể chơi điện thoại giết thời gian ok?” Trì Dữu: “...” Cũng may là cô đi ra xa nhận cuộc gọi video này, nếu không để Sầm Lý nghe được thì cô cũng không cần sống nữa. Trì Dữu thở dài, nói: “Không phải là em nói với chị rồi sao, là lâm thời làm việc, nam thần của em cũng không muốn đâu.” “Cậu ấy không muốn thì sao cậu ấy không từ chối đi? Chị không tin hôm nay cậu ấy từ chối tăng ca thì công ty các em còn có thể đuổi việc cậu ấy, không phải cậu ấy là ban quản lý tương lai hay sao? Ngay cả đặc quyền này cũng không có à?” Giọng điệu của Trì Thiến kích động: “Sáng tinh mơ em đã làm tóc trang điểm, chuẩn bị nhiều như vậy chính là vì buổi hẹn hò hôm nay, kết quả là bây giờ hẹn hò biến thành tăng ca với cậu ta mà vẫn được? Chị thật sự… Nếu đây là với Viên Áng thì dù thế nào chị cũng chiến tranh lạnh hai tuần với anh ấy để trút nỗi hận trong lòng chị rồi.” Trì Dữu biết chị gái của cô là đang bên vực kẻ yếu thay cô, cũng nhân tiện tủi thân thay cho cô. Trì Dữu dịu dàng an ủi Trì Thiến: “Không sao đâu, dù sao cậu ấy cũng thấy được trang điểm hôm nay của em rồi, lớp trang điểm của em cũng không trắng đi.” “Hơn nữa chờ anh ấy bận xong thì bọn em có thể tiếp tục hẹn hò mà.” Nói xong cô còn cười với Trì Thiến: “Chị đừng giận, người trong cuộc là em cũng chưa tức giận mà.” Trì Thiến nhìn Trì Dữu đang cười tít mắt trong điện thoại, rõ ràng trang điểm xinh đẹp như vậy lại bị bạn trai lạnh nhạt ở một bên. Mấu chốt là cô một chút cũng không cảm thấy bản thân bị lạnh nhạt, cười rất ngốc. “Chị nói em vẫn là tức giận đi.” Trì Thiến hung hăng thở dài nói: “Cậu ấy có tốt như vậy sao? Ngay cả giận mà em cũng không nỡ? Hẹn hò mất đi như thế em còn không thất vọng à?” Trì Dữu nói: “Không thất vọng.” Cô nhìn người đàn ông đang nghiêm túc làm việc cách đó không xa, mỉm cười. “Nói thật, hôm nay em đã siêu cấp hài lòng.” Trì Thiến không hiểu mà nhướn mày: “Theo chị biết thì hôm nay các em cũng chỉ đi dạo ở hành lang dài một chút ngắm biển một chút phải không? Thế mà em đã hài lòng rồi?” “Ừm.” Giọng Trì Dữu thừa nhận: “Thật ra hôm nay từ lúc em nhìn thấy cậu ấy thì em cũng đã hài lòng rồi.” Trì Thiến: “...” Trì Dữu ra vẻ lão Trần mà nói: “Chị sẽ không hiểu đâu.” Sẽ không hiểu vì sao mà cô có thể dễ dàng hài lòng như vậy. Dù sao thì hồi cấp ba, nguyện vọng lớn nhất của Trì Dữu cũng chỉ là có thể ngồi trong cùng một phòng học với Sầm Lý, còn thể nhìn thấy dáng vẻ lúc đi học của anh. Cũng chỉ là mỗi lễ chào cờ hàng tuần có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy của anh. Cũng chỉ là mỗi lần đến nhà ăn ăn cơm có thể nhìn thấy bóng dáng anh xếp hàng lấy cơm. Cũng chỉ là vô số lần đi qua cửa lớp của anh có thể nhìn thấy bóng dáng anh đứng thả lỏng ở trên hành lang. Dù sao chỉ cần anh ở trong tầm mắt của cô thì cô đều vui vẻ. Mặc dù buổi hẹn hò hôm nay kết thúc, nhưng Sầm Lý không bằng lòng quay về công ty tăng ca mà là tiếp tục ở chỗ này, tùy cô ở bên cạnh tăng ca với anh. Mà cô cũng không cần vắt hết óc xem hôm nay nên biểu hiện như thế nào, có thể tùy ý chơi điện thoại, ngắm phong cảnh thỏa thích, chơi mệt ngắm chán thì lại nhìn Sầm Lý một cái, anh ở ngay bên cạnh cô, sẽ không giống như hồi cấp ba, cô phải đi tìm, cô phải đi tìm vận may để tình cờ gặp nhau. Cho dù hôm nay bọn họ ngồi một ngày ở quán cà phê, chỉ cần thời gian của cô là lãng phí với anh thì cô đã cảm thấy đáng giá. “Chỉ ngồi ở đằng kia, em ngẩng đầu có thể nhìn thấy cậu ấy thì em đã vui rồi?” “Ừm.” Trì Thiến cũng không biết nên mắng mỏ cô như thế nào. “Đứa nhỏ ngoan ơi, em cũng quá vô dục vô cầu rồi.” Trì Thiến nói: “Cái này của em không phải là tinh thần yêu đương, mà là ý thức yêu đương à?”
*Vô dục vô cầu: không khát khao, ao ước.
Trì Dữu mím môi: “Ai giống với chị đâu, mỗi ngày chỉ nghĩ xx yêu đương.” “Nói thừa, nếu yêu đương mà không nhanh xx thì sao chị không hẹn hò qua mạng?” Trì Thiến liếc mắt: “Em ở đây nói chuyện với chị hơn mười phút mà nam thần của em còn chưa bận xong à?” “Vẫn chưa, để em cho chị xem nha.” Dứt lời Trì Dữu đã đổi thành camera sau, quay về phía Sầm Lý cách đó không xa. Mặt nạ đen xì của Trì Thiến suýt chút nữa là dính vào màn hình. “Cách xa thế thì chị xem cái rắm à, em lại phóng to ra chút đi.” “À.” Hai ngón tay Trì Dữu phóng to màn hình ra. Trì Thiến im lặng. Trong màn hình, bên ngoài quán cà phê trang trí vô cùng tiểu tư lãng mạn, người đàn ông mặc áo gió đang chăm chú ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
*Tiểu tư: miêu tả lối sống của những người theo đuổi hiện đại, có những tiêu chuẩn sống và cái nhìn mới mẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp