Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 21: ÂM THÂN TRONG MỘNG (02)


8 tháng

trướctiếp

Tống Ngôn Trần mở cửa ra, biểu cảm trên gương mặt có chút đờ đẫn, cậu sửng sốt đứng yên tại chỗ, mắt hạnh ẩm ướt co rút lại, đáy mắt tràn ngập sự kinh diễm và động tình không có cách nào ức chế.

Cậu nên hình dung người đàn ông trước mặt như thế nào đây?

Ngũ quan cứng rắn, đồng tử vô cơ tựa như vì sao đang phát sáng trong đêm tối, nốt ruồi son ở khóe mắt không chỉ không làm nổi bật sự mềm mại của hắn, ngược lại hình thành một loại mỹ cảm sắc bén không kiềm chế được của một loại cơ chế khác.

"Anh..."

Đôi môi của Tống Ngôn Trần khẽ mở, trái tim phảng phất như dừng lại ở giờ phút này, nó dài dằng dặc như vượn hóa người, cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim dưới xương sườn của mình không ngừng nhảy lên, một loại rung động không nói ra được tựa như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào ngực cậu.

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên một nụ cười tiêu sái mà lại khéo léo, con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng Tống Ngôn Trần, tiếp tục chủ động mở miệng nói: "Tôi vừa mới chuyển tới đây, phòng còn chưa kịp thu dọn, tôi có thể mượn phòng bếp của cậu nấu cơm không?"

Tống Ngôn Trần nuốt nước miếng, mặt có chút đỏ lên, cậu vội vàng mở to cánh cửa đang đóng hờ của mình, luống cuống tay chân nói: "Đương nhiên là được..."

Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia bệnh trạng dị dạng không thể nhìn thấy, hắn nhấc túi nilon trong tay lên, ý cười nơi khóe miệng càng sâu: "Vậy thì phiền cậu rồi. ”

Tống Ngôn Trần nghe giọng nói của người đàn ông khàn khàn bên tai, cả người không khỏi run lên, cậu vội vàng che lỗ tai lại, đầu hơi cúi xuống một chút, sau đó mở cửa ra, ánh mắt hai người giao nhau: "Không, không cần khách khí..."

Không để cho Tống Ngôn Trần đóng cửa, tay người đàn ông chống lên bức tường sau lưng Tống Ngôn Trần, từ trên cao nhìn xuống, dùng khoảng cách cực gần mang theo áp bức mà cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt phiếm hồng của Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần bị động tác bất thình lình của người đàn ông dọa cho hoảng sợ, bả vai co rúm lại, cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn, mi mắt nhanh chóng chớp chớp.

Khoảng cách này....

Chỉ cần đến gần hơn một bước nữa, hai người họ có thể sẽ hôn nhau.

Ngay khi Tống Ngôn Trần đỏ mặt tâm viên ý mã*, không ngờ người đàn ông trước mặt cậu đột nhiên cười khẽ một tiếng, cúi người xuống, ngón tay chạm lên ngọn tóc ẩm ướt của Tống Ngôn Trần, thấp giọng nói: "Bọt xà phòng trên tóc cậu còn chưa rửa sạch kìa. ”

Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Nhật: Ibashin'en/意馬心猿; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.

Đầu Tống Ngôn Trần ong ong một cái, cả khuôn mặt, lẫn vùng da sau tai đều nóng đến mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được, như thế chỉ một giây sau khuôn mặt của cậu sẽ tan chảy.

“... Không, xin lỗi...."

Cậu nhanh tay ôm lấy đầu mình, như cây xấu hổ bị sờ vào lá, vội vàng cúi đầu, chui ra ngoài theo khe hở dưới cánh tay của người đàn ông, cảm thấy vô cùng mất mặt chạy về phía phòng tắm.

Cái này cũng mất mặt quá đi...

Cậu vừa mới tự mình đa tình cái gì?

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngôn Trần dần dần biến mất, ý cười khóe miệng cũng dần dần thu liễm, ánh mắt chầm chậm nhìn vào linh bài trên bàn trà.

Hắn thong thả vươn tay, giống như đang vuốt ve không khí, linh bài trên bàn trà đột nhiên xoay một phương hướng, ngay cả chữ trên bài vị cũng theo đó càng lúc càng rõ ràng, giống như là bị bôi lên một tầng dầu sáng, rực rỡ hẳn lên.

"Rắc rắc" một tiếng, cửa phòng tắm bị cậu khóa từ bên trong, Tống Ngôn Trần che mặt, run rẩy đứng trước gương, một bên vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng của mình, một bên cẩn thận quan sát tóc mình rốt cuộc chỗ nào chưa rửa sạch.

Thật là mất mặt....

Tống Ngôn Trần không ngừng hít sâu, muốn điều chỉnh tần suất hô hấp của mình.

Nghĩ đến nó, tay Tống Ngôn Trần lại phải giữ chặt trái tim đập thình thịch không ngừng của mình, mí mắt cũng chớp chớp không ngừng .

Kỳ lạ...

Tại sao cậu có thể đỏ mặt vì một người đàn ông xa lạ chứ?

Chẳng lẽ vì bị ảnh hưởng bởi giấc mơ kỳ lạ ngày hôm qua sao?

Vừa nghĩ đến giấc mộng kỳ quái kia, Tống Ngôn Trần lập tức nghĩ đến vết hôn xuất hiện trên người và bài vị quỷ dị kia, sắc mặt của cậu lại một lần nữa trở nên trắng bệch. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cậu sẽ không bị thứ gì bẩn thỉu quấn lấy chứ?!

Tống Ngôn Trần suy nghĩ đến nhập thần hoàn toàn không chú ý tới một bóng quỷ chiếu rọi trên vách tường phía sau  như ẩn như hiện bám vào bóng dáng của cậu, giống như một con con mãng xà to lớn, gắt gao siết chặt vòng eo cậu.

Thật đáng yêu...

Tống Ngôn Trần cảm nhận được một sự lạnh lẽo chưa từng có từ trước đến nay, cả người run rẩy một chút, giống như có người đang sờ soạng thân thể cậu.

Cậu quay đầu lại nhìn về phía sau, trừng mắt nhìn xung quanh phòng tắm, lại trống rỗng không có gì.

Sau lưng Tống Ngôn Trần chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh, cả người không kiềm chế được bắt đầu phát lạnh.

Còn không đợi cậu quay đầu lại, một giọt nước đá đột nhiên rơi vào cổ của cậu, Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, đưa tay sờ lên cổ mình, đại não chậm chạp, ngay cả động tác cũng có vẻ vô cùng ngốc trệ.(Ứng dụng TᎩT)

Cậu sững sờ cúi đầu nhìn ngón tay mình… là máu.

Tống Ngôn Trần đột nhiên căng thẳng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà.

Một mặt người giống như bị lột một lớp da lơ lửng ở trần nhà, hai hốc mắt trong cái đầu lâu lớn chỉ còn lại tròng mắt trắng bệch, khóe mắt còn đang không ngừng chảy nước mắt màu máu, động tác cứng ngắc như cương thi, trong nháy mắt lúc Tống Ngôn Trần ngẩng đầu, đôi môi vốn mím chặt của nó đột nhiên mở rộng, lộ ra miệng to đầy máu của mình.

“A a a a a.”

Tống Ngôn Trần không thể khống chế được nỗi sợ hãi của mình, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Người đàn ông trong phòng bếp nghe thấy tiếng kêu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn qua bốn phía, con ngươi như mực đột nhiên phiếm hồng.

Tống Ngôn Trần quỳ trên mặt đất, hai tay điên cuồng kéo cửa phòng tắm, căng thẳng đến mức rơi cả nước mắt.

Nhưng cậu kéo một hồi lâu, cửa phòng tắm tựa như bị người ta phá hỏng vậy, làm thế nào cũng không mở ra được.

Cứu tôi! Cứu tôi!

Thân thể quái vật tựa như dung dịch, giống như nước từ trên trần nhà chảy ra, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành thực thể, chậm rãi tới gần vị trí của Tống Ngôn Trần.

"A a a a a…" Tống Ngôn Trần nắm lấy tay nắm cửa, khó khăn đứng dậy từ dưới mặt đất, điên cuồng đập cửa: "Cứu mạng! Cứu tôi!"

Một giây sau, một đôi tay loang lổ vết máu mạnh mẽ ôm lấy bả vai Tống Ngôn Trần, một tay đặt nó vào trong ngực, lạnh như băng nhanh chóng bao phủ toàn thân Tống Ngôn Trần, chất nhầy ướt đẫm theo sau lưng Tống Ngôn Trần.

Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, tay chân cứng ngắc, cảm xúc tuyệt vọng bắt đầu không ngừng chậm rãi lên men trong hộp sọ cậu.

"Ngươi thật mềm..." Quái vật vươn đầu lưỡi tanh hồng ra, không ngừng liếm liếm phần sau gáy của Tống Ngôn Trần, đầu lưỡi cũng không ngừng liếm láp đôi tai nhỏ nhắn như ngọc châu của Tống Ngôn Trần, giống như một ác thú muốn nuốt cậu vào trong.

Còn không đợi quái vật siết chặt người cậu, một tiếng "Phanh" vang lên, cửa phòng tắm bị kéo ra từ bên ngoài, tay nắm cửa lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn, ván cửa bị chia năm xẻ bảy.

Cả người Tống Ngôn Trần run lên, mắt hạnh lóe lên, hốc mắt rưng rưng nhìn về phía cửa.

Sắc mặt người đàn ông đứng ở cửa không chút thay đổi, con ngươi đen kịt nhìn thấy quái vật trong nháy mắt, phát ra sắc mặt ngang ngược bạo tàn bạo nào đó.

[!!]

Người đàn ông trợn trừng mắt, dùng thanh âm chỉ có quỷ mới có thể nghe thấy nhắm về phía quái vật, phát ra tiếng gầm giận dữ mà tràn ngập uy hiếp như chấn nát quỷ thể.

Thân thể quái vật chấn động, ngũ quan dữ tợn lúc này lộ ra một chút ngốc nghếch, ngay cả tay đang bắt lấy Tống Ngôn Trần sau giờ phút này cũng rụt lại.

Giống như nó đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, sắc mặt lộ vẻ bối rối, lần thứ hai hóa thành chất nhầy, rơi trên mặt đất, tựa như lúc tới, muốn thoát khỏi hiện trường từ cửa động của cống rãnh.

Tống Ngôn Trần mất đi sức lực chống đỡ, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất.

Mắt thấy cậu lập tức muốn ngã xuống đất, người đàn ông  mạnh mẽ đưa tay ôm lấy vòng eo cậu, ôm cậu vào trong ngực.

Tống Ngôn Trần mặt cắt không còn giọt máu, thân thể không kìm nén được bắt đầu điên cuồng run rẩy, cậu vô thần nhìn chằm chằm từng mảng máu tươi trên người mình, cuối cùng vẫn không chịu nổi kích thích kịch liệt này, đầu ong ong, ngã vào trong ngực người đàn ông, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng tắm chật hẹp lúc Tống Ngôn Trần ngất đi, nhấc lên từng tầng sương mù màu đen, sương đen theo hướng cống thoát nước bắt được quái vật đang cố gắng chạy trốn.

“A a a a a a…”

Cái miệng vặn vẹo của quái vật phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương mà sắc bén.

Người đàn ông ôm ngang cậu thiếu niên, vững vàng ôm vào trong ngực, tựa như một cây tùng bách, lưng rất thẳng, ánh mắt rơi vào trên người con quái vật, quanh thân là túc sát không thế ức chế được.

"Buông tha cho tôi! Buông tha cho tôi!" Ngũ quan quái vật bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo nhe răng, cơ hồ là dùng hết tất cả sức lực của mình, gào thét cầu xin tha thứ, trong miệng còn thỉnh thoảng tràn ra tiếng khàn khàn hàm hồ.

"A" người đàn ông biểu tình lạnh lùng không lo, ánh mắt lạnh lẽo, tích tụ một tầng áp lực lạnh lẽo đen kịt, làm cho người ta không thể nhìn thấu biểu cảm chân thật của hắn lúc này.

"Ồn ào quá đấy."

Người đàn ông vừa dứt lời, thân thể quái vật bắt đầu tự bốc cháy, sương đen hóa thành thực thể, như một thứ bén nhọn đâm sâu vào cổ họng của đối phương.

Toàn bộ phòng tắm giống như hiện trường giết người bắn tung tóe thành từng mảng đỏ tươi, máu tươi văng lên mặt người đàn ông kia, chảy xuống theo hốc mắt của hắn, chảy xuống cằm hắn, tạo thành một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Toàn bộ quá trình sắc mặt của người đàn ông hoàn toàn lạnh lùng, ánh mắt không chớp.

Người chết làm quỷ, người thấy sợ hãi: quỷ chết làm trò, quỷ thấy sợ.

Hắn từ cội nguồn, lập tức giết chết các khả năng để con quỷ hóa thành giải hộ.

Hắn cúi đầu, nhìn thiếu niên ngất đi trong lòng hắn, cúi đầu hôn lên tất cả vết máu dơ bẩn trên mặt đối phương, tựa như đói bụng suốt ba ngày ba đêm đói khát đột nhiên nhìn thấy một món ăn mỹ vị.

Vị giác bắt đầu tự động giải phóng nước bọt, kích thích dây thần kinh não của mình và phát hành tín hiệu tìm kiếm thức ăn.

Xin lỗi, tôi đến trễ.

Cô dâu của ta...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp