Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Đám Cố Chấp Cuồng Theo Dõi

CHƯƠNG 12: ĐÁM HÀNG XÓM KỲ QUÁI (12)


9 tháng

trướctiếp

"Anh!"

Hai chân bảo vệ run rẩy, mơ hồ lại có chút khàn giọng mà lùi về phía sau, đáy mắt tràn đầy sự hoảng sợ cùng sợ hãi.

Cũng chính giờ khắc này, hắn ta mới cảm giác được thứ gì đó đột nhiên ở trên thắt lưng hắn ta đẩy một cái, nhưng vì mới vừa vận động xong khiến sức lực hắn ta biến mất hết, dù chỉ là một động tác rất nhỏ cũng đủ khiến cho cơ thể hắn ta ngửa ra sau, chân phải trực tiếp giẫm lên không trung, thẳng tắp từ trên cầu thang lăn xuống.

Theo một tiếng "phanh" lớn, vật nặng từ trên cao rơi xuống, đầu bảo vệ đập thẳng xuống nền đất, mắt hắn ta hiện lên cả sao vàng, chân phải cũng theo đó vang lên âm thanh đứt gãy.

Cả người bảo vệ đều xụi lơ vì đau đớn kịch liệt.

- A a a a a a…..

Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, bảo vệ ngã lăn như thành có ăn trúng bã, hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt sáng như tuyết lạnh lẽo, không một tiếng động nắm chặt dao trong tay, đi xuống.

***

Tống Ngôn Trần như thoát khỏi cái chết mà quỳ xuống đất, lưng cậu tựa vào cánh cửa, thở hổn hển.

Hai tay cậu bám chặt vào sàn nhà, cả người đều là mồ hôi nóng.

Cậu đang rất khẩn trương, thần kinh hoàn toàn bị căng thẳng, cậu tựa vào cửa, cẩn thận từng li từng tí nghe lén tất cả phát sinh bên ngoài cửa, lo lắng rồi lại khủng hoảng quan sát nhất cử nhất động bên ngoài.

Cậu rất sợ sẽ bị đánh úp lại.

Nếu như đối phương vẫn còn đi theo, chẳng phải cậu sẽ bị bại lộ số phòng của mình sao?

Vậy cậu đây không phải là cứu mình, mà là hại chính mình thảm hơn sao.

Ý thức được điều này, Tống Ngôn Trần cả người run rẩy không thôi, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.

Mình phải làm gì đây? Mình phải làm gì đây?

Tống Ngôn Trần càng nghĩ tim đập càng nhanh, cả người bắt đầu run rẩy không thôi.

Lỗ tai cậu dán vào cửa, căng thẳng cả mặt, cẩn thận nghe tiếng vang nhỏ bên ngoài.

Xa xa, cậu liền nghe thấy ngoài cửa cách đó không xa có tiếng va chạm, còn có tiếng động thật lớn, đáng sợ tới mức cậu khẽ run lên.

Lại lo lắng chờ đợi ước chừng ba phút, xác định bảo vệ thật sự không tìm được mình, máu của Tống Ngôn Trần mới chậm rãi bắt đầu lưu động, tay chân cứng ngắc miễn cưỡng cảm giác được nhiệt độ.

May mắn.

Có chút kinh hãi nhưng không gặp nguy hiểm.

Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, vừa định đứng lên, nhưng vì thời gian dài duy trì một động tác dẫn đến nguyên nhân tay chân mất hết sức lực, cậu thiếu chút nữa lại ngã khụy xuống đất, thậm chí thiếu chút nữa đụng trúng đến vết thương phía sau cậu.

Tống Ngôn Trần khó khăn đứng thẳng, vịn tường, đi về phía ván giường, sau đó nằm nghiêng.

Đúng lúc này, một tin nhắn điện thoại di động nặc danh gửi đến điện thoại di động của Tống Ngôn Trần, điện thoại phát ra âm thanh "đinh đinh".

Tống Ngôn Trần theo bản năng nhìn màn hình điện thoại di động, là một tin nhắn ẩn.

Tống Ngôn Trần vừa nhìn rõ ảnh, nhất thời ngực run lên.

Nỗi sợ hãi khổng lồ lần thứ hai bao vây toàn thân cậu, xâm nhập sâu vào tận tâm can, làm cho trái tim cậu đập thình thịch liên hoàn và dần dần ăn mòn thần trí cậu.

Cậu còn chưa kịp gọi vào, đã nhận ra người đàn ông toàn thân đầy máu trong video là bảo vệ vừa quấy rối cậu…

Cậu mạnh mẽ nhìn về phía cửa, liên tiếp nhớ tới tiếng nổ lớn vừa nghe được.

Mi mắt Tống Ngôn Trần run rẩy, máu cả người đều điên cuồng chạy xuống, lạnh đến mức thấu xương thấu thịt, run rẩy không ngớt.

Bóng tối vô thanh vô tức cắn nuốt Tống Ngôn Trần, cậu rũ mắt xuống, khó khăn mở video lên.

Điện thoại di động trong nháy mắt phát ra tiếng rên rỉ, cùng với âm thanh đấm đá đầy ngược đãi.

Mà địa điểm là ở hành lang bên ngoài phòng cậu!

Tống Ngôn Trần không chịu nổi bịt miệng lại, điện thoại di động cũng bởi vì run tay mà rơi xuống đất, vỡ thành một vết nứt thật sâu.

Tống Ngôn Trần cố gắng kiềm chế cảm giác choáng váng và hoa mắt, cậu nhặt điện thoại lên, cẩn thận nhìn nội dung trên màn hình điện thoại.

Trong tầm mắt mờ mờ, Tống Ngôn Trần liền chú ý tới người đàn ông trong video đang đánh bảo vệ, trong tay hắn còn cầm một con dao.

Tim Tống Ngôn Trần bắt đầu đập mạnh không kiểm soát được.

Nếu cứ tiếp tục như này, bảo vệ rất có thể sẽ chết!

Ý thức được điểm này, biểu cảm Tống Ngôn Trần biến hóa khó lường, cơ thể cũng bắt đầu run như cầy sấy.

Cậu phải làm gì đây? Cậu phải làm gì đây?

Cậu có nên gọi cảnh sát không? Bảo vệ có thể sẽ bị đâm chết trước khi cảnh sát đến!

Nội tâm Tống Ngôn Trần giống như có vô số con kiến không ngừng gặm nhấm thứ gì đó tên là 'Lương tâm'.

Không!!!

Cậu không thể trơ coi như không có gì xảy ra được!

Đó chính là một mạng người!

Ý thức được điểm này, biểu cảm của Tống Ngôn Trần nháy mắt kiên nghị hẳn lên.

Tống Ngôn Trần vừa định từ trên giường ngồi dậy, phía sau cậu liền lặng lẽ xuất hiện một đôi tay bất thình lình ôm lấy eo cậu.

Tống Ngôn Trần theo bản năng muốn trốn về phía trước, cả người kinh hãi thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, tay người đàn ông vững vàng ôm lấy cậu, ngăn cản chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

"Em đi đâu vậy?"

Nghe thanh âm quen thuộc bên tai, Tống Ngôn Trần giật mình, làn da sau tai nhanh chóng nổi lên một tầng da gà, tay chân cứng ngắc giống như bị người ta rót vào một nhiệt độ cao, khuôn mặt tái nhợt y hệt một tờ giấy trắng, từng chút từng chút một thiếu đi sức sống.(QCMX X T Y T)

Là con ma đó!

Môi Tống Ngôn Trần nhắm nghiền, cũng không biết có phải cảm xúc phập phồng quá mức kịch liệt hay không, cơ thể hắn lại run rẩy không sao hiểu được, tim đập thình thịch bên tai cũng tăng nhanh, từng chút từng chút đánh mạnh vào ngực cậu.

Nhưng lần này không phải vì căng thẳng, mà là cảm giác bên ngoài, đặc biệt phức tạp, tần số tim đập rất khó tả.

Tống Ngôn Trần nhìn về phía sau, đầu quay xuống phía sau, cậu vẫn không nhìn thấy bộ dáng chân chính của đối phương.

Bóng đen im lặng vuốt ve thắt lưng Tống Ngôn Trần, như con mãng xà gắt gao siết chặt con mồi, ôm lấy đối phương, nâng đối phương lên người mình. Ánh mắt gã hơi lóe lên, ngữ khí tối nghĩa không rõ ràng, "Ta muốn nhìn vết thương của em. ”

Lời vừa nói ra, Tống Ngôn Trần cảm thấy toàn thân run rẩy, cậu sợ tới mức mặt đỏ ửng lên, "Không! Không, tôi không thể! ”

Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve eo Tống Ngôn Trần, đầu ngón tay thô ráp mang theo lạnh lẽo, ma sát qua làn da của Tống Ngôn Trần, mang theo vài phần ngứa ngáy.

Tống Ngôn Trần vẻ mặt khẩn trương, làn da tái nhợt mang theo vài phần bệnh tật, lông mày cậu hơi nhíu lại, giống như Tây Thi trong mỹ nhân đồ, cho dù là một cái vết thương cũng đẹp đến mức khiến người ta trìu mến.

Giờ phút này, trong lòng Tống Ngôn Trần mang theo chút sốt ruột, "Anh, anh buông tôi ra trước đã.”

Thấy Sắc Quỷ vẫn không thèm nhúc nhích, cảm giác muốn bộc phát ngày càng trỗi dậy trong lòng Tống Ngôn Trần.

"Bên, bên ngoài..." Tống Ngôn Trần nói chuyện có chút khó khăn, môi trắng bệch, thoạt nhìn tạo nên một cảnh tượng yếu ớt, "Bên ngoài hình như có đánh nhau."

Đáy mắt người đàn ông lóe ra chút ánh sáng, hàm răng thỉnh thoảng cắn vành tai đối phương, hô hấp cực nóng phà lên gáy Tống Ngôn Trần.

Có lẽ là gã đang động tình, cho nên thanh âm của bóng đen giống như ngậm phải một nắm cát, trầm thấp khàn khàn, "Vậy thì sao? Đừng để tâm mà lo cho người khác. ”

Hô hấp của Tống Ngôn Trần lập tức trở nên đung đưa.

Không, không! Cứ kéo dài như vậy còn có thể chết người!

Biểu cảm Tống Ngôn Trần biến đổi, mạnh mẽ muốn từ trên giường ngồi dậy.

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, một tay giữ chặt lấy tay cậu, ngữ khí đột nhiên trầm xuống, "Đừng đi. ”

Tống Ngôn Trần không nghe hiểu áp lực trong giọng nói của nam nhân, thanh âm mang theo run rẩy, cũng có vài phần cầu xin, "Quỷ, Quỷ tiên sinh...."

"Anh buông tôi ra trước."

Biểu cảm Tống Ngôn Trần mơ hồ muốn khóc ra, nói chuyện mang theo nức nở, "Bên ngoài sẽ chết người, tôi nhất định phải ra ngoài xem một chút. ”

Người đàn ông một câu cũng không nói, đem hai tay của Tống Ngôn Trần giơ lên, nắm vào lòng bàn tay. Khung xương cậu thật sự quá nhỏ, người đàn ông một tay có thể dễ dàng gập người gút gân ra ngoài.

Bóng đen xoay người một cái, Tống Ngôn Trần đã bị đè ở dưới thân gã, đáy mắt hiện lên vẻ u ám tàn bạo.

Tại sao phải quan tâm đến cái chết của người khác? ( truyện trên app T Y T )

Em là của ta!

Cả khuôn mặt Tống Ngôn Trần đều chứa đầy nước mắt, năng lực đồng tình cường đại khiến cậu không thể chịu đựng được hành vi thấy chết không cứu, hốc mắt cậu phiếm hồng, làn da trắng đến gần như trong suốt, mỗi lần hít sâu một hơi, đều sẽ nhấc lên một trận gió nóng vù vù, đáng thương đến mức chặt chẽ.

Nhưng biểu tình này không chỉ không làm cho người ta dễ dàng buông tha cậu, còn khơi dậy hứng thú kỳ quái của bóng đen.

Bóng đen mang theo vẻ mặt si mê mà cúi người xuống, gã nhịn không được liếm qua từng giọt nước mắt trượt xuống trên mặt đối phương, giống như người thực dã đói khát phát hiện ra nguồn suối trong sa mạc, hưng phấn nhào tới, từng ngụm từng ngụm từng ngụm uống lấy.

Cứu, cứu mạng…

Tống Ngôn Trần cảm giác mình sắp không thể thở nổi, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt cắn nuốt đại não cậu, cậu chỉ có thể bị ép mà mở miệng của mình, ý muốn hít thở được nhiều không khí hơn.

Thật đáng sợ... Cứu mạng...

Bóng đen càng ngày càng hưng phấn, nhìn mỹ nhân xinh đẹp như gốm sứ, không khống chế được hôn lên môi đối phương.

Trong nháy mắt bị hôn, Tống Ngôn Trần thiếu chút nữa hít thở không thông, cậu theo bản năng nghiêng đầu, phá vỡ nụ hôn giao nhau triền miên này, muốn hít thở không khí trong lành hơn.

"..."

Vẻ mặt bóng đen hơi thay đổi, con mắt âm trầm đỏ tươi, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần đã khóc đến nói không nên lời, nhìn thân thể run rẩy sắp không chống nổi của thiếu niên, khóc đến mơ hồ muốn nói mà không được, giống như là bị người khác đè lên trên ngực, mạnh mẽ cắm vào một lưỡi dao sắc bén, ăn mòn trái tim cậu…

..... Sao em lại từ chối ta?

Ghét ta như vậy ư?.....

Ha ha ha....

Vì sao vẫn không nghe lời như vậy....

Còn không đợi Tống Ngôn Trần phản ứng, cậu liền mơ hồ cảm giác tất cả trọng lượng vừa mới đè lên người cậu, đều đột nhiên biến mất cùng một lúc, ngay cả hai tay bị trói buộc cũng bị buông ra.

Trong phút chốc, căn phòng trống rỗng chỉ còn mình Tống Ngôn Trần nằm trên giường, cậu theo bản năng lấy tay che cổ họng, mang theo sợ hãi sắp chết mà hít thở không khí.

***

Người đàn ông đẩy kính lên trên sống mũi, trong mắt lóe ra dư quang của kẻ săn mồi, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đem bàn tay vẫn giấu ở phía sau chậm rãi lộ ra, ánh sáng trên lưỡi dao cũng lóe lên hai cái.

Hắn từ trên cao nhìn bảo vệ đang nửa chết nửa sống dưới chân, tầm một giây sau, liền muốn đem dao trực tiếp cắm vào trái tim đối phương.

Còn không đợi hắn động thủ, một ngọn gió kỳ quái thổi tới, trong nháy mắt liền mê hoặc lấy hắn, ngay cả dao trong tay cũng vì thế lực nào đó, mà từ rơi xuống.

Vẻ mặt người đàn ông khẽ biến đổi, vừa định nhặt lên, chợt nghe thấy hành lang tầng 13 đột nhiên xuất hiện một trận tiếng bước chân vụn vặt.

Nhanh chóng không chút do dự, hắn liền lập tức nhặt dao trên mặt đất lên, sau đó hạ thấp mũ của mình, nhanh chóng xuống lầu rời đi.

Bóng đen im lặng đứng ở xa xa, ánh mắt tối tăm như đầm sâu, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương.

Chờ một chút… Chưa phải lúc…

Tác giả có một cái gì đó để nói:

Tống Ngôn Trần: Đừng ngăn cản tôi cứu người!

Con ma nào đó: Em tỉnh táo lên đi! Đó là một kẻ biến thái quấy rối em đấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp