Trổ Hoa

Chương 5 : Thành Phố Cũ


9 tháng


 1

Đối với vấn đề ở lại Nam Kinh sau khi tốt nghiệp, Hạ Sơ thường xuyên cãi vã với gia đình. Mỗi khi cãi nhau mẹ Hạ luôn khóc, nói rằng con không phải người miền nam, và con không quen đồ ăn ở đây, vậy phải làm sao, cha con sức khỏe không tốt, xa như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra, thì trở về cùng không dễ dàng gì, con làm mọi chuyện gì cũng không đến gia đình.

Trong lòng Hạ Sơ rất áy náy, nghe thấy bà khóc cô cũng đứng ngồi không yên, cũng không có cố gắng biện hộ, chỉ nói con xin lỗi, con xin lỗi.

Sau khi cúp điện thoại, cô ngẩn ra một lúc, sau đó chọn phim gửi cho Phó Trạch Thành để xin ý kiến, sau khi anh xác nhận, cô sẽ chỉnh sửa lại phim. Sửa chữa xong, trời đã sáng, khi cô định thần lại thì đèn trong toàn khu đã tắt, mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi. Lúc này cô mới nhận ra Nam Kinh đã bước vào mùa hoa mơ.

Vào tháng 3, hoa mơ ở núi Tử Kim và hoa anh đào ở chùa Kỷ Minh cứ thế mà bị bỏ lỡ.

Trời mưa suốt đêm và trung tâm Nam Kinh bị ngập lụt vào ngày hôm sau, Đại học Hồ Hải là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất và văn phòng làm việc cũng ở gần đó. Lúc đầu Hạ Sơ gọi điện cho Phó Trạch Thành, nhưng không có ai bắt máy, chắc là đang biên tập phim, hoặc là còn đang ngủ, dù sao buổi trưa nhất định sẽ không có ăn uống cho đàng hoàng, hơn nữa với thời tiết này, anh cũng sẽ không đi ra ngoài.

Hạ Sơ không yên tâm, cô lái một chiếc xe máy vào Trạch Quốc. Mực nước đến bắp chân, cô sợ xe chết máy, lo sợ cả quãng đường. May mà sắp đến nơi thì xe máy nghĩ hoạt động, đoán chừng bị ngập nước nặng, bóp ga thì chỉ kêu ù ù và phía sau đuôi xe phun ra khói đen nhưng bánh không quay được. Cô quyết định bỏ xe lại, xách hộp giữ nhiệt lên, còn nửa cây số còn lại cô sẽ lội bộ trong nước.

Văn phòng làm việc rất yên tĩnh, Hạ Sơ đẩy cửa phòng trong ra, đèn tắt, màn hình máy tính bật, Phó Trạch Thành dựa đầu vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Hạ Sơ đi tới đẩy anh, anh mới từ từ mở mắt ra, phải đợi một lát mắt mới thích ứng được: "Trời sáng rồi?"

"Sắp trưa rồi."  Hạ Sơ đẩy con chuột sang một bên, đặt hộp cách nhiệt xuống, nói với Phó Trạch Thành, "Mượn phòng tắm của anh dùng một chút." Lầu hai có một phòng đơn trong phòng có toilet, là nơi ở của Phó Trạch Thành, thỉnh thoảng Hạ Sơ cũng sẽ ở lại, nên đã để lại hai bộ quần áo ở đây.

Lúc này Phó Trạch Thành mới phát hiện khắp người cô ướt sũng: "Mưa à?"

“Ngập khắp nơi rồi.” Hạ Sơ lên lầu, dặn dò anh mau ăn cơm.

Sau khi cô thay quần áo xong, thì Phó Trạch Thành đã mở hộp giữ nhiệt ra, cơm trong chén mới chỉ vơi đi một phần ba, anh bóp con chuột để hóa lỏng chiếc cằm béo của hình người trên màn hình máy tính.

Hạ Sơ vỗ đầu anh một cái: "Anh không ăn trước được sao?"

Phó Trạch Thành cười, rồi lại cầm đũa lên. Mặt anh toàn là râu mà anh cũng không thèm cạo râu, nhưng lại ăn uống vô cùng lịch sự, đang nhai không được nói.

Ăn xong, Hạ Sơ thu dọn đồ đạc, lấy ra một điếu thuốc giơ lên: "Em hút được không?"

"Nếu anh nói không cho, em có không hút hay không?"

Phó Trạch Thành đi tới lấy bật lửa, châm lửa, nhìn Hạ Sơ cười nói: "Không có em, chắc anh chết mất."

Hạ Sơ dừng một chút, giả vờ như không nghe thấy câu này, cầm hộp giữ nhiệt đi đến bồn rửa tay để rửa. Chỉ là một cửa sổ nhỏ, lại chứa đầy những cơn mưa tầm tã của thành phố Nam Kinh. Sau lưng, chiếc ghế chuyển động, sau đó anh cầm con chuột lên, có một tiếng "cạch" nhẹ.

"Hạ Sơ." Phó Trạch Thành đột nhiên gọi cô.

Hạ Sơ quay đầu lại, Phó Trạch Thành đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với điếu thuốc trên miệng.

"Anh và Lăng Vi đã quay lại với nhau."

2

Hạ Sơ không hợp với Nam Kinh là mấy, khi vừa đến đây cô thường xuyên mất đồ. Bị mất ví ngay ngày đầu tiên vào trường, trong đó có toàn bộ thẻ ngân hàng và chứng minh thư, cấp lại cũng phải mất hơn nửa tháng, huấn luyện quân sự xong mất 500 tệ tiền mặt, mỗi ngày cô đều niệm "của đi thay người, tích công đức", và cô đã mất rất nhiều tiền, nhưng không có gì tốt đẹp xảy ra với cô cả.

Vào đêm trước ngày Quốc khánh, Hạ Sơ lại làm mất thẻ của trường. Theo quy định của trường, thẻ chỉ có thể được cấp lại trong vòng 24 giờ sau khi báo mất, nhưng ngày hôm sau trung tâm tiếp nhận thẻ lại đóng cửa. Hạ Sơ hoàn toàn bị năm tháng không thuận lợi này chọc cho tức chết, đứng ở trước cửa trung tâm đổi thẻ, cô lấy điện thoại di động ra, nghĩ thử một lần nữa, xem có lấy được vé tàu xe lửa về nhà hay không. Cô không muốn ở lại đây nữa.

Điện thoại có cuộc gọi đến. Từ Tử Khiên, chủ tịch câu lạc bộ mà cô mới tham gia, cười và nói với cô qua điện thoại: "Hạ Sơ, thẻ trường của em rơi ở chỗ anh này, mang theo tiền chuộc đến lấy."

Mười phút sau, Hạ Sơ gặp Từ Tử Khiên trước tòa nhà dạy học đầu tiên. Anh ấy đi cùng với một người khác, mặc áo phông trắng, quần jean và đi giày thể thao, trên tay cầm một chiếc máy ảnh SLR.

Người này là Phó Trạch Thành.

Thuở ấy anh không có bộ dạng "thất thần" như bây giờ, với đôi mắt trong veo, ánh nắng le lói dưới bóng cây xanh rậm rạp, anh chỉ đứng nhìn thôi, nhưng khiến khung cảnh thật khó quên.

Sau khi hỏi rõ ràng, Hạ Sơ mới biết tấm thẻ thực sự là do Phó Trạch Thành nhặt được, và khi tấm thẻ chuẩn bị được gửi đến trung tâm xử lý thẻ, thì Từ Tử Khiên lại tình cờ nhìn thấy nó.

Từ Tử Khiên giơ thẻ trường của cô lên và nhìn nó nhiều lần: "Là em ..."

Biết anh ấy muốn nói gì, Hạ Sơ liền giật lấy thẻ trường bỏ vào trong túi, liếc nhìn Phó Trạch Thành, mặt bất giác nóng bừng. Ảnh trên thẻ là ảnh đăng ký chụp năm cấp ba, lúc đó cô để tóc ngắn, cắt không được đẹp, nhìn như bị chó gặm, bức ảnh xấu đến nỗi ba mẹ cô còn không nhận ra cô.

Phó Trạch Thành cũng là một thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh, nhưng anh rất lười và hiếm khi tham gia các hoạt động của câu lạc bộ. Nhưng xét về trình độ chuyên môn thì ai cũng khâm phục. Từ Tử Khiên nói rằng anh là một thiên tài, ngay cả khi đó là phong cảnh sáo rỗng nhất, nhưng anh có thể tìm thấy một góc độ độc đáo nhất để chụp.

Từ Tử Khiên và Phó Trạch Thành không về nhà trong kỳ nghỉ thứ mười một, và họ định đi đến khu vực xung quanh để thu thập phong cảnh, thấy Hạ Sơ ở một mình, nhân tiện bọn họ đưa cô đi cùng.

Cứ như vậy, Hạ Sơ dần dần thân thiết với bọn họ. Năm đó, cô theo bọn họ đến mọi ngóc ngách của thành phố Nam Kinh. Thành phố này giống như một nhà thơ, với khung cảnh u sầu do khói lửa và tai họa của quá khứ tạo nên, vào mùa thu, trời mưa se lạnh, những cây ngô đồng Pháp trên đường Di Lộ bắt đầu rụng lá, hai bên đường là những tòa nhà của Trung Hoa Dân Quốc trầm lắng không chút tiếng ồn và không gian xung quanh như trong trạng thái thôi miên, ảo ảnh về sự đảo ngược.

Từ Tử Khiên và Phó Trạch Thành tính phí chụp ảnh rất cao nhưng vẫn có những cô gái vì hâm mộ họ mà đến, họ dành cả ngày trên đường Di Lộ, để đổi lấy một bộ ảnh chất lượng cao và trở về trong sự hài lòng. Hai người thực sự không muốn làm điều này, nhưng nhiếp ảnh là một sở thích đốt tiền và việc đổi mới thiết bị là chuyện có hồi kết, vì vậy bọn họ đành phải cúi đầu với nó.

Hạ Sơ là người hỗ trợ ánh sáng, phụ trách trang điểm và làm tóc. Cô đi theo với mục đích khác, cô đến đây vì Phó Trạch Thành, cho nên cô không quan tâm đến việc mình chỉ là tay sai vặt.

Khi công việc kết thúc, Phó Trạch Thành đột nhiên nói: "Hạ Sơ, em cũng chụp vài bức ảnh đi, bọn anh sẽ không bị tính tiền đâu."

"Không cần đâu."

"Em nghĩ kỹ chưa? Bỏ qua cơ hội lần này, sẽ không có lần sau đâu đấy, sau này bọn anh mà nổi tiếng, em đòi chụp cũng không được."

Hạ Sơ vẫn nói: "Không."

Cô biết rất rõ mình không thể đối mặt với máy ảnh của Phó Trạch Thành. Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô không thể nói mình đã yêu Phó Trạch Thành từ khi nào. Phó Trạch Thành có một tính khí kỳ lạ, ngoại trừ làn da và tài năng của anh, ngoài những thứ này ra thì không có điểm gì khiến người khác yêu thích. Cô sẽ không bao giờ biết anh đang nghĩ gì khi nhìn những ngọn núi, mặt nước, mặt trăng, tàn tích của một thành phố bị bỏ hoang và tất cả chúng sinh.

Có rất nhiều người thích Phó Trạch Thành, và cũng có rất nhiều người theo đuổi anh. Về khoản "quan hệ nam nữ", Phó Trạch Thành chẳng có chút khí chất nghệ thuật chút nào, ai muốn tìm anh để thổ lộ tình cảm sẽ bị anh gạt đi trong vài câu.

Hạ Sơ biết Phó Trạch Thành đã có bạn gái vào mùa đông này. Đó là ngày thứ hai sau kỳ thi CET 4, CET 6, ở Nam Kinh có một chút tuyết, sau đó nhanh chóng chuyển thành mưa. Trời lạnh, và trời bắt đầu tối lúc bốn giờ. Từ Tử Khiên tổ chức đi ăn thịt cừu. Quán này bán rất đắt, nếu đi trễ phải xếp hàng cả tiếng đồng hồ. Hạ Sơ và Từ Tử Khiên đến trước, người phục vụ hỏi có bao nhiêu người, Hạ Sơ nói ba người. Từ Tử Khiên lại nói, bốn.

"Còn ai nữa ư?"

"Bạn gái của lão Phó."

Hạ Sơ cho là mình nghe lầm: "Ai cơ?"

"Bạn gái của lão Phó. Em chưa gặp sao? Anh chỉ nhìn thấy một lần. Họ giấu giếm chuyện tình cảm. Họ đã ở bên nhau từ khi tốt nghiệp trung học, và họ đã bí mật quen nhau lâu rồi."

Bầu không khí trong bữa tiệc tối hôm đó khá tốt, Từ Tử Khiên đề cập đến chuyện mình và Phó Trạch Thành chụp ảnh cho các cô gái, Lăng Vi nhìn Phó Trạch Thành và cười nói: "Sau này, nếu anh mở một studio, còn em sẽ là người mẫu độc quyền của anh."

Gió rất lạnh, vào cuối bữa tiệc, Phó Trạch Thành quấn một chiếc khăn quàng cổ cho Lăng Vi dưới ánh đèn. Chiếc khăn trắng khiến mắt hai người như tuyết, và như ánh trăng sáng.

Một lúc lâu sau, Hạ Sơ nghe thấy Từ Tử Khiên gọi cô, cô không nhớ mình đã trả lời như thế nào, cô chỉ nhìn Phó Trạch Thành dìu Lăng Vi lên xe, vẫy xe về phía họ. Chiếc xe phóng đi thật nhanh và bắt đầu khuất dạng.

Trên đường trở về, Hạ Sơ ngồi ở ghế sau xe taxi, mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào mắt, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

03

Vào đầu hai của Hạ Sơ, Từ Tử Khiên và Phó Trạch Thành lên năm ba, họ rời câu lạc bộ nhiếp ảnh và để lại gánh nặng của câu lạc bộ lên vai Hạ Sơ.

Hạ Sơ với tư cách là hội trưởng nên làm việc rất vất vả, kỹ thuật không được, cũng không thể qua lại hai bên, chỉ miễn cưỡng giữ cho câu lạc bộ không giải tán. Từ khi Phó Trạch Thành rời câu lạc bộ, Hạ Sơ rất ít khi gặp anh, thỉnh thoảng trên đường tình cờ gặp anh vài lần, mỗi người đều có việc riêng nên không kịp nói với nhau câu nào. Phó Trạch Thành cho biết khi nào rảnh anh có thể mời cô đi ăn tối, nhưng "thời gian rảnh" sẽ không bao giờ có.

Sau đó, Hạ Sơ cũng muốn trút bỏ gánh nặng, trước khi rời câu lạc bộ, cô đã tổ chức một buổi tọa đàm và mời Phó Trạch Thành, người luôn bận rộn với mọi việc đến tham dự.

 Cô đã không gặp Phó Trạch Thành trong hai tháng qua, và khi cô gặp anh, cô thấy anh đã gầy đi rất nhiều, tinh thần trẻ trung sắc bén cũng trầm xuống và ánh mắt anh sâu sắc hơn. Anh đang làm thực tập sinh ở Bắc Kinh được sáu tháng rồi, một công ty quảng cáo nổi tiếng trong ngành, làm việc từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, không có cách nào đảm bảo chỉ được nghỉ một lần.

Không khí buổi tọa đàm rất tốt, Hạ Sơ cảm thấy cuối cùng cô đã làm được một việc thiết thực trong nhiệm kỳ của mình. Buổi tối, mười một giờ Phó Trạch Thành bay về Bắc Kinh, còn có năm tiếng đồng hồ mới có thể ăn cơm. Trong cuộc họp, họ đã nói về tình hình gần đây, và Phó Trạch Thành sẽ trực tiếp kiếm việc làm sau khi tốt nghiệp. Hạ Sơ không có mục tiêu gì, chỉ thuận theo tự nhiên và chuẩn bị cho kỳ thi IELTS.

Sau khi nói chuyện khá lâu, Phó Trạch Thành định rời đi.

Hạ Sơ nói: "Em tiễn anh."

"Không cần, sẽ không có chuyến tàu điện ngầm cho em trở về."

Hạ Sơ nhìn anh, lại kiên định nói: "Em tiễn anh đi." Cơ hội gặp anh quá ít, mỗi giây đều phải tính toán tỉ mỉ.

Trên đường đến ga tàu điện ngầm, Phó Trạch Thành lấy một điếu thuốc trên tay ra, giơ lên: "Anh hút được không?" Hạ Sơ còn chưa kịp trả lời, anh đã cúi đầu châm lửa.

"Anh đã bắt đầu hút thuốc sao?"

"Ừm…"

Sau này Hạ Sơ mới biết, lúc đó Lăng Vi đã chia tay với anh, trong lòng anh rất buồn bực, chỉ có thể hút thuốc để trút giận.

Mất hơn một giờ từ Nam Kinh đến sân bay Lộc Khẩu và rất khó để có được một chỗ ngồi trên tuyến sân bay. Họ đứng trò chuyện ở phía sau xe, tán gẫu những chuyện tầm phào vô thưởng vô phạt.

Hạ Sơ im lặng và nghe thấy tiếng "bang bang bang" của tàu điện ngầm. Có rất nhiều lời nói, thích, nhớ, trằn trọc, âm thầm chịu đựng… nhưng cô không thể nói với anh.

Ngoài cửa sổ đèn đường xa xa lượn lờ bay đi, giống như học sinh tiểu học cầm cờ, chỉnh tề xếp hàng đi về nhà. Anh ở trước mắt cô, nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy nhớ anh rồi.

Sau khi đến sân bay Lộc Khẩu một tiếng rưỡi sau, Phó Trạch Thành làm thủ tục bay và có thời gian uống một tách cà phê với cô tại Starbucks, anh dặn cô cẩn thận khi bắt taxi, trong vòng mười phút tốt nhất là nên gửi tin nhắn định vị cho một bạn cùng lớp.

"Có nhất thiết phải thận trọng thế không?"

Phó Trạch Thành thở dài: "Anh cảm thấy có lỗi vì đã để em đi xa như vậy."

Hạ Sơ cười nói: "Em quen biết anh lâu như vậy rồi, anh không cần khách khí với em, em mời anh về, thì em cũng nên tiễn anh đi."

Trước khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, anh nói: "Bắc Kinh không tồi, nếu có thời gian thì qua chơi, anh sẽ làm người dẫn du lịch cho em."

Hạ Sơ gật đầu đồng ý, nhìn anh đi vào cửa kiểm tra an ninh, nhưng cũng không lập tức rời sân bay, mà đi tìm chỗ ngồi xuống. Thời gian từng phút trôi qua cho đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Hạ Sơ đã gửi một tin nhắn WeChat, chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất. Cô không chúc "Thuận buồm xuôi gió", vì cô nghe nói những người đi máy bay không được phép nói "Thuận buồm xuôi gió".

Phó Trạch Thành trả lời điện thoại sẽ sớm bị tắt và hỏi cô đang ở đâu. Cô nói dối mình sắp về đến nơi rồi, miễn cưỡng kết thúc chủ đề này và nói hẹn gặp lại lần sau. Phó Trạch Thành cũng nói, hẹn gặp lại lần sau.

Hẹn gặp lại lần sau, khi Phó Trạch Thành trở lại năm cuối cấp để bắt đầu đồ án tốt nghiệp, anh vẫn đang vội vã trong khuôn viên trường, cô vội vàng đến lớp, còn anh thì vội vàng đi gặp thầy giáo của mình. Đợi nửa năm trời, cô chỉ nói ba câu. Cô nhớ hết mọi thứ, giọng điệu, biểu cảm, nhớ rõ ràng, khi nào nhớ anh sẽ lấy ra xem đi nghĩ lại cho đến "lần sau".

Thời gian tới, Phó Trạch Thành sẽ tốt nghiệp. Vào đầu mùa hè, cô đã mua hai bó hoa và gửi chúng cho Phó Trạch Thành và Từ Tử Khiên tại lễ tốt nghiệp trong khi thời gian kết thúc. Từ Tử Khiên cười nói rằng đàn em này thực sự đáng được công nhận, cô quá hiểu chuyện, sau đó đẩy cô vào giữa hai người mà không có bất kỳ lời giải thích nào: "Nào, chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh."

Hạ Sơ đứng bên trái Phó Trạch Thành, Từ Tử Khiên đứng bên phải cô, họ cho rằng việc lấy hoa là điều ngớ ngẩn nên đã đồng loạt nhét chúng vào vòng tay cô. Ai đó đã bấm nút chụp ở phía đối diện, và cô lo lắng nên đã chớp mắt.

"Đừng chớp mắt, chụp lại!"

Lần này cô mở mắt và không dám cử động. Bạn học giúp chụp ảnh đưa máy ảnh cho họ, cô nghiêm mặt nhìn nó, từng tấc cơ mặt đều cứng đờ.

Từ Tử Khiên cười nói: "Hạ Sơ, em thực sự không ăn ảnh, anh nhớ thẻ trường của em… "

Hạ Sơ lườm anh ấy một cái, Từ Tử Khiên lập tức không nói nữa, giữ thể diện không chọc vào quá khứ đau buồn của cô.

Từ Tử Khiên được gọi để chụp ảnh, còn Hạ Sơ và Phó Trạch Thành đứng dưới gốc cây. Nơi đó cách nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không xa, hơn nữa còn có nhiều cây cối xanh tươi.

Hạ Sơ nhìn điếu thuốc đang cháy trong tay Phó Trạch Thành, hỏi anh: "Công việc ổn định chưa?"

"... Anh chưa sẵn sàng làm việc, trước hết anh muốn ra ngoài sống một năm."

Hạ Sơ sửng sốt một hồi: "Lăng Vi đâu?"

Phó Trạch Thành dừng lại, cúi đầu, hút một hơi thuốc và thở ra một hơi nặng nề: "Bọn anh đã chia tay rồi."

Sau cuộc chia tay đó, phải một năm sau Hạ Sơ mới gặp lại Phó Trạch Thành tại lễ tốt nghiệp của mình.

Năm nay, Phó Trạch Thành đi vòng quanh năm châu lục, hoang vu, núi tuyết, đầm lầy và rừng rậm... Anh cũng đã đến thác Y Dưa Tô trên ngọn đèn trong bộ phim "Happy Together". Anh là kiểu người một khi đã yêu sẽ yêu một cách chân thành, nhưng không bao giờ có ngày kỷ niệm.

Phó Trạch Thành tặng hoa cho Hạ Sơ, cười nói: "Đã lâu không gặp."

Hạ Sơ nói đã lâu không gặp, giấu mặt vào trong bó hoa, nước mắt sắp tuôn ra nhưng cô cố kìm lại.

Hôm đó bọn họ tìm một chỗ uống rượu, lúc đã hơi say, Hạ Sơ đột nhiên gọi tên anh: "Phó Trạch Thành." Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng biết sau lần này, có thể sẽ không bao giờ có "lần sau" nữa.

"Anh và Lăng Vi, tiếp theo làm gì? Hai người 'Làm lại từ đầu' sao?"

Sau một hồi im lặng, Phó Trạch Thành lắc đầu.

04

Phó Trạch Thành trở lại lần này vì muốn tự mình mở một studio chụp ảnh. Anh không phải là người thích làm một việc quá lâu, có lẽ studio sẽ mở trong một hoặc hai năm trước khi làm những việc khác.

Tại quán bar ngày hôm đó, Hạ Sơ hỏi Phó Trạch Thành về kế hoạch của anh khi anh trở lại, khi nghe nói anh muốn thành lập công ty riêng, cô ngay lập tức nói: "Đàn anh, em có thể làm cùng anh được không." Phó Trạch Thành nói cô chắc đang nói đùa, cô nói, không, cô đã tìm được một công việc, nhưng cô không thích nó lắm, và cô không muốn về quê sớm như vậy.

Hạ Sơ quyết định về việc xé bỏ thỏa thuận ba bên và từ bỏ công việc ở thành phố quê mình , đương nhiên cô đã nhận rất nhiều lời trách mắng từ gia đình. Sau đó, Phó Trạch Thành đến hỏi cô có phải là nhất thời bốc đồng không, và cô nói: "Anh cần ai đó giúp đỡ mà."

Phó Trạch Thành không có cách nào để bác bỏ những lời này, anh chỉ có kỹ năng, và hầu như không có kiến thức về những khía cạnh nhân tình thế thái.

Đó là cách studio bắt đầu. Hạ Sơ đã rất nỗ lực, phát tờ rơi trong hè, điều hành câu lạc bộ của trường, mở mua hàng theo nhóm trên điện thoại di động... mọi thứ đều tự cô làm. Rất mãn nguyện, mãn nguyện đến mức cô không cảm thấy làm việc vất vả.

Từ hạ sang thu, từ thu sang đông, cô nhớ nhung lá phong trên núi Tê Hà và đã bỏ lỡ trận tuyết đầu mùa, thời gian trôi qua mà cô không nhận ra.

Studio hoạt động đi đúng hướng, lại thuê thêm mấy người, kinh phí trong tay dồi dào, có thể lựa chọn khách hàng, bọn họ cũng có vốn lựa chọn.

Khi mùa xuân ấm áp vào tháng ba, Phó Trạch Thành nói: "Anh chưa bao giờ thưởng cho em phải không? Vài ngày nữa hoa anh đào sẽ nở, anh sẽ đưa em đến chùa Kỷ Minh để dâng hương?"

Hạ Sơ chỉ nói: "Thôi đi, đàn anh, anh không được bình thường à."

Sau đó, khi quá bận rộn, chuyến đi đến chùa Kỷ Minh để ngắm hoa anh đào không được thực hiện, và thoáng cái đã là mùa mưa.

Lúc đầu Hạ Sơ cũng ý thức được mình đã sống mà không để ý đến thời gian, nếu không tại sao khi chuyện hiển nhiên xảy ra, cô đang tỉnh lại có chút giống như đang nằm mơ, bên ngoài mưa còn chưa tạnh, hình như là trở nên nặng hơn, Phó Trạch Thành nói: "Anh đã quay lại với Lăng Vi."

Hạ Sơ chỉ là sững sờ một chút: "Ồ."

Vệ sinh hộp giữ nhiệt xong, cô lau khô rồi cho lại vào túi, sau đó đột nhiên nói: "Em phải về rồi, em phải về thu dọn quần áo trên ban công."

Đến khi Hạ Sơ ra ngoài, cô mới phát hiện ra rằng chiếc xe tay ga của mình đã bị nước cuốn trôi, ngày mưa khó gọi taxi như mua vé tàu trong lễ hội mùa xuân. Cô nghĩ rằng gần đây cô đã rất xui xẻo, và cô có lẽ phải đến chùa Kỷ Minh để dâng hương.

Xe taxi thả cô xuống khi đến nơi, phía trước khu phức hợp cũng bị ngập nước, khi cô đi ngang qua, bộ quần áo cô vừa thay lại ướt sũng. Cô lôi đôi giày ướt sũng ra khỏi vũng nước đọng, vừa đặt chân lên lề đường, cô đã không kìm được cảm xúc, ngồi xổm bên vệ đường gào khóc thảm thiết.

Cô cảm thấy mình giống như một tòa tháp bằng cát, dần dần bị phong hóa từ trong ra ngoài, phân tán ra bốn phía, không bao giờ hồi phục giống như lúc đầu.

Khi thời tiết đẹp, Lăng Vi đến Nam Kinh và ba người họ cùng nhau ăn tối. Khi đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lăng Vi, Hạ Sơ biết cô ấy là một người rất quyết đoán, mạnh mẽ lại ngang bướng, chắc chỉ có tính cách như vậy mới có thể nắm giữ được Phó Trạch Thành.

Lăng Vi mang đồ ăn đến cho Hạ Sơ và cảm ơn cô vì đã "không bao giờ rời xa" Phó Trạch Thành trong một năm.

Hạ Sơ cười nói: "Không phải đâu, em chỉ là đi theo học hỏi đàn anh thôi, sau này em sẽ tự khởi nghiệp."

Lăng Vi nhìn Phó Trạch Thành, cười nói: "Vậy anh cũng đừng giấu nghề nữa."

Họ đều là phụ nữ, và họ đều thích Phó Trạch Thành, làm sao Hạ Sơ không phát giác ra được ngụ ý trong nói của cô ấy.

Lăng Vi ở lại Nam Kinh ba ngày trước khi trở về Thượng Hải. Vào ngày cô ấy rời đi, Hạ Sơ đang chỉnh sửa phim trong studio và nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lăng Vi và Phó Trạch Thành khi đứng ở cửa.

Lăng Vi nói: "Anh sẽ tiếp tục lãng phí tài năng của mình để chỉnh sửa ảnh cho người ta sao? Mở studio trong một năm là đủ rồi, và anh không phải là người thích lâu dài mà."

Hạ Sơ đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, Lăng Vi cùng Phó Trạch Thành đang đứng trước cửa cùng nhau quay người lại.

Cô biết rất rõ, Phó Trạch Thành sẽ không nói nhiều lời, sẽ chỉ đợi thời gian trôi qua, rồi giấu kín trong lòng. Ví dụ, khi anh chia tay với Lăng Vi vào năm cuối,  nếu anh không quá đau buồn, anh cũng sẽ không trốn tránh đối phương.

Hạ Sơ nhìn chằm chằm Lăng Vi: "Chị có tư cách gì mà nói như vậy? Chị có biết vì sao anh ấy lại mở studio này không?"

Lăng Vi sửng sốt, nhìn cô có chút châm chọc: "Cô có tư cách gì mà nói với tôi những lời như vậy?"

Ngày hôm đó, sau khi Phó Trạch Thành và Lăng Vi rời đi, Hạ Sơ ngồi trong studio, nhìn ánh nắng xiên qua, như thể cô cũng đang già đi từng chút một theo ánh nắng nhạt nhòa.

Khi Nam Kinh thực sự nóng lên, Hạ Sơ cuối cùng đã thu dọn hành lý. Cô không đến studio vào ngày hôm đó mà rủ Phó Trạch Thành đi đến sông Tần Hoài. Nó ở bên cạnh Miếu Phu Tử, khách du lịch rất nhiều, lẫn vào trong đám người, không gần cũng không xa.

Hạ Sơ trang điểm, mặc một chiếc váy ngắn sáng màu, cô luôn không thích đi giày cao gót, hôm nay cho dù bị trầy xước đến đâu cô đều chịu đựng được.

Bọn họ dừng lại ở bờ sông, tựa vào lan can nghỉ ngơi, Hạ Sơ nói: "Em ở quê đã tìm được công việc, ngày mốt sẽ rời đi."

Phó Trạch Thành nói: "Um."

Hạ Sơ nói: "Sau khi đóng cửa Studio, anh đến Thượng Hải phát triển sẽ rất tốt.”

Phó Trạch Thành lại nói: "Um."

Khi mới bắt đầu, Hạ Sơ hướng mắt về phía xa, nghĩ về năm nhất, cô cùng Phó Trạch Thành và Từ Tử Khiên đi dạo đêm trên sông Tần Hoài, thi xem ai biết nhiều bài thơ về sông Tần Hoài hơn. Kết quả là, mọi người không thể đọc thuộc lòng bất cứ điều gì khác ngoại trừ "Lồng Khói, Nước Lạnh, Cát Lồng Trăng". Chính là Hạ Sơ nhịn hồi lâu, đột nhiên nói: "Qua sông Tần Hoài, mong đợi." Phó Trạch Thành và Từ Tử Khiên cùng nhau nhìn cô, chuyện gì đã xảy ra sau đó? Ngày đó, cô hoàn toàn không nhớ, bọn họ cười nhạo cô bịa chuyện, khi thuyền đi qua gầm cầu, ánh đèn chập chờn, Phó Trạch Thành liếc mắt nhìn như nhìn thấu lòng cô.

"Phó Trạch Thành." Hạ Sơ chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Trạch Thành, giống như đang nhìn năm tháng thoáng qua trong mắt anh: "Em đã từng thích anh.”

05

Hai năm sau, Hạ Sơ mới gặp lại Phó Trạch Thành.

Đêm qua tuyết rơi, tuyết trải dài tít tắp. Phó Trạch Thành đang đứng bên đường, cách đó một con phố. Rõ ràng là anh nhìn thấy cô trước nên đứng im chờ cô đi ra.

Nhìn thấy bóng dáng vừa xa lạ mà lại quen thuộc kia, Hạ Sơ sửng sốt một hồi mới băng qua đường đi về phía trước. Trời lạnh, và một đám khói trắng lớn phả ra khi anh mở miệng. Hạ Sơ cầm trên tay ly trà sữa vừa được lấy ra từ hộp giữ nhiệt trong siêu thị, ngơ ngác đưa cho Phó Trạch Thành: "Anh muốn uống không?"

Phó Trạch Thành lắc đầu, cúi đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra nụ cười sáng lạn: "Anh không uống, không ngờ lại gặp được em ở đây... em ổn chứ?"

Hạ Sơ mở hộp trà sữa ra, nắm chặt trong tay, cố gắng hấp thụ chút hơi ấm: "... Ổn."

Ba cô năm ngoái bị bệnh nằm viện hơn một tháng trời, năm nay mới khỏi. Hết điều tốt này đến điều tốt khác trong cuộc sống, nhưng cuối cùng mọi thứ đều diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp, ngoại trừ không có điều bất ngờ nào xảy ra.

Con đường tuyết rơi này không thích hợp để nói chuyện, cô cảm thấy lạnh sau khi đứng một lúc. Hạ Sơ không nghĩ tới Phó Trạch Thành tình cờ đi ngang qua quê của cô, một thị trấn ít người biết đến ở phía bắc, nên cô chỉ hỏi: "Em có thể giúp gì cho anh không?"

Phó Trạch Thành nhìn vào mắt cô và trả lời đơn giản không kém: "Anh đã chia tay với Lăng Vi."

Hạ Sơ dừng một chút, thần sắc bình tĩnh: "... Làm sao vậy? Cãi nhau? Hay là… "

"Hạ Sơ." Phó Trạch Thành ngắt lời cô: "Thật ra, anh… "

Bên kia đường đột nhiên vang lên tiếng còi xe, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên. Cửa xe của chiếc xe đó hạ xuống, và người ngồi ở ghế lái vẫy tay về hướng này. Hạ Sơ giơ tay vẫy vẫy.

Phó Trạch Thành sửng sốt một lúc: "... Bạn của em à?"

Hạ Sơ quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự hài lòng, nhưng lại dường như có chút trống rỗng: "Chồng sắp cưới của em."

Một lúc lâu sau, Phó Trạch Thành cười: "Thật sao, vậy thì chúc mừng em."

Ngày hôm đó, Hạ Sơ ngồi ở ghế sau xe, nhìn bóng dáng Phó Trạch Thành đi xa dần ngoài cửa sổ xe, nghe rõ mồn một bức tường thành phong ấn nỗi buồn trong lòng cô vỡ vụn rơi xuống. Chàng trai trẻ, đẹp hơn tuyết.

Cô không thể tính được mình đã yêu anh bao lâu.

Dường như từ lúc biết mình đã yêu anh, cô lang thang trong đêm không biết trời đất, không biết xuân hạ thu đông.

Khi trở về từ Nam Kinh, cô đã dồn hết mười hai vạn phần tinh lực của mình vào công việc. Trì hoãn hết một năm, cô có ít kinh nghiệm làm việc chính thức hơn những người khác và chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn để thích nghi với những công việc không sáng tạo đó. Thế giới của một người trưởng thành không gì khác chính là tìm được một công việc ổn định, cưới đúng thời điểm, ở bên bố mẹ... Biết đâu hai năm nữa, cô cũng sẽ có một đứa con, đi theo quỹ đạo này mà sống một cuộc sống bình yên. 

Ngay cả bây giờ, mẹ cô vẫn nói về công việc của cô tại studio ở Nam Kinh khi cô từ chối công việc mà bà đã sắp xếp.

Cô không thanh minh, chỉ thủ thỉ rằng ngay từ đầu cô thật ngu ngốc.

06

Sau khi Phó Trạch Thành và Lăng Vi tái hợp, họ bắt đầu rơi vào những cuộc cãi vã thường xuyên. Lý do chính là anh không đến Thượng Hải và vẫn ở lại Studio.

Một năm anh chỉ nhận đơn đặt hàng sáu tháng, ra ngoài trong bốn tháng và lang thang không mục đích quanh thành phố trong hai tháng còn lại. Anh lái xe hoặc đi bộ, thăm lại những địa điểm quen thuộc ở Nam Kinh. Đào Diệp Độ, hành lang Minh Ngói, phố đi bộ Hộ Bộ, trường vạn lý... ở khắp mọi nơi, anh có thể nhớ lại những chi tiết liên quan đến Hạ Sơ.

Sinh nhật năm nay vốn định cùng Lăng Vi đi Thượng Hải, anh dành cả đêm chỉnh sửa phim, nằm trên bàn máy tính ngủ thiếp đi. Đột nhiên nghe thấy tiếng mưa rơi, anh sững sờ kêu một tiếng "Hạ Sơ", sau đó đột nhiên tỉnh lại.

Trong một lần tình cờ, anh nghe được bài hát "Mùa hè trên đường Sơn  Âm", hát về một sự kiện năm xưa ở Nam Kinh: "Em có còn nhớ căn phòng của anh trên tầng tám của đường Sơn  Âm, nơi ca hát ngày đêm. Trong cái nóng mùa hè như thế này, em nhìn ra ngoài và thấy khuôn mặt mình biến mất."

Anh ngồi trong studio chiều hôm đó, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cuối cùng nhận ra rõ ràng rằng mình đã nhớ nhung Hạ Sơ.

Trên đường Di Lộ năm đó, anh nói muốn chụp một bức ảnh cho cô, nhưng cô lại trốn tránh, nói rằng mình không ăn ảnh. Năm ấy tiễn anh đến sân bay Lộc Khẩu, ở hàng ghế cuối cùng của tàu điện ngầm, cô cúi đầu im lặng, ánh mắt lảng tránh nhưng giấu trong đó là sự nồng nhiệt. Năm đó, khi cô đến xem lễ tốt nghiệp của anh, cô giấu mặt sau những bông hoa và nói với anh "Đã lâu không gặp". Năm đó anh nói muốn mở một studio, nhưng cô lại nói: "Anh cần người giúp."

Cô vẫn luôn chờ đợi anh, chờ đợi anh phát hiện ra, chờ đợi anh đưa ra câu trả lời có thể sẽ không bao giờ tồn tại. Cho đến khi cuối cùng cũng đến cuối cùng, ngày hôm đó cô ăn mặc đẹp và nói "thích" anh, nhưng cô lại kiên quyết thêm từ "thích" vào sau chữ "từng".

Chia tay với Lăng Vi, quá trình đó thật sự rất bi thảm, không cần phải nói. Lăng Vi tát anh một cái và nói: "Em đã sớm biết điều đó rồi."

Phó Trạch Thành không đưa ra bất kỳ lý lẽ nào, chỉ lặp lại câu hỏi của Hạ Sơ: "Em có biết tại sao anh lại mở studio không?"

Lăng Vi sửng sốt, hiển nhiên không nhớ mình đã nói gì trong bữa tiệc năm đó. Cô ấy yêu cầu Phó Trạch Thành giải thích rõ ràng, nhưng anh lắc đầu không nói lời nào, đứng dậy rời đi, dáng vẻ quyết tâm.

 Studio ban đầu được mở ra cho Lăng Vi, nhưng bây giờ anh đang bảo vệ nó, nhưng cũng là anh đang bảo vệ những ký ức ngày càng mỏng manh về Hạ Sơ.

Sau khi chia tay với Lăng Vi, không chút do dự, Phó Trạch Thành đã liên lạc với Từ Tử Khiên để hỏi về tung tích của Hạ Sơ.

Từ Tử Khiên nói: "Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu. Khi cậu bắt đầu kinh doanh với Hạ Sơ, tớ đã nghĩ rằng hai người có thể thành đôi. Sau một thời gian dài, cậu vẫn chọn Lăng Vi. Cậu không phải luôn cự tuyệt rất rõ ràng đối với những ong bướm  đó sao? Nói là không muốn làm bọn họ đau lòng, vì sao, người khác không thể đau lòng, chỉ có Hạ Sơ mới có thể, đúng không?"

Phó Trạch Thành không tranh cãi, và lập tức đi tìm người sau khi lấy được địa chỉ.

Nhưng mà, cho đến khi Hạ Sơ lên xe, cho đến khi ánh sáng biến mất ở trong gió lạnh, anh mới chợt phát hiện, hai năm đối với anh chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với Hạ Sơ mà nói, có lẽ là cả đời.

Đêm đó, anh ở trong khách sạn ngủ không ngon giấc, anh lại mơ thấy Hạ Sơ.

Luôn bận rộn sau lưng, cô báo cáo cho anh việc mua hàng theo nhóm đã hoàn tất, quảng cáo đã được gửi đi, đơn hàng đầu tiên đã được nhận và khoản thanh toán cuối cùng... Nhưng anh hoàn toàn không nghe, hừ một tiếng "hmm", và anh tiếp tục làm việc.

Trong phòng làm việc chật hẹp đó, hai người ăn cơm hộp, hai mặn một canh, cơm không ngon, cô nói, sau này mình sẽ tự làm? Sau đó, cô thường mang thức ăn nấu ở nhà đựng trong hộp giữ nhiệt, sau khi ăn xong cô đi rửa bát dưới bồn cửa sổ, đôi khi ngâm nga một bài hát, đôi khi nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói với anh: "Đàn anh, Chùa Kỷ Minh có Hoa anh đào hình như sắp nở rồi."

Phó Trạch Thành thức dậy lúc bốn giờ sáng, hút nửa gói thuốc lá, thay quần áo và đi ra ngoài.

Nhà của Hạ Sơ là một khu chung cư cũ, anh châm một điếu thuốc đứng ngược chiều gió và gọi cho cô.

Mười phút sau, Hạ Sơ vội vàng đi ra ngoài. Cô mặc một chiếc áo khoác lông vũ, không có mũ hay khăn quàng cổ, Phó Trạch Thành cởi khăn quàng cổ của anh ra và quấn quanh cổ cô: "Đi với anh, anh có chuyến bay buổi trưa, một lát nữa anh phải tới sân bay."

Họ đi một quãng đường dài dọc theo con đường phủ đầy tuyết cho đến khi đến một dòng sông. Dòng sông bị đóng băng, và cơn gió lạnh ùa về phía họ. Nam Kinh chưa bao giờ lạnh như vậy và nước ở sông Tần Hoài không bao giờ đóng băng quanh năm. Phó Trạch Thành tra cứu bài thơ "Qua Tần Hoài Khoáng Vọng" mà Hạ Sơ lúc đó chỉ nhớ là do Tần Quan viết, và câu cuối cùng là "Giang Nguyệt biết người niệm xưa, lên lầu chiếu sáng."

Trong lòng đau đớn không nói nên lời, Phó Trạch Thành nhìn Hạ Sơ, như muốn nghiêm túc khắc ghi cô vào lòng: "Hạ Sơ, anh yêu em."

Mùi thuốc lá của anh vẫn còn vương trên chiếc khăn, quấn lấy cô suốt chặng đường. Hạ Sơ đã cố kìm nước mắt thật lâu nhưng chúng vẫn tuôn xuống như thác lũ, giống như cô ngồi xổm bên lề đường khóc đến khản cả tiếng trong buổi chiều ngập lụt năm ấy.

"... Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều."

Anh đào mùa xuân, mưa mùa hè, lá gió mùa thu, tuyết mùa đông.

Khi cô chạy đến bên anh, đó là khoảnh khắc dũng cảm nhất trong cuộc đời cô.

Nhân thế như thủy triều, em chờ anh ngoảnh lại, cho đến khi đồng hồ quên cả thời gian, chờ đến thành phố cũng đã cũ kỹ.

Sau khi đưa Hạ Sơ về nhà, Phó Trạch Thành một mình đi một chặng đường dài, rất dài trong thành phố xa lạ này.

Cho đến khi bị gió thổi đến bất tỉnh, anh mới dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Anh nhìn dấu chân đơn độc phía sau, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cơn đau giống như tuyết lở, chôn vùi anh trong nháy mắt…

Anh đã chụp hàng chục triệu bức ảnh về mọi người trong đời, nhưng không có bức ảnh nào là của Hạ Sơ.

07

Khi mùa xuân ấm áp và hoa nở rộ, Hạ Sơ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời khỏi nhà của ba mẹ mình.

Chồng sắp cưới của cô đến giúp đỡ, lục tung chiếc hộp và tìm thấy một thứ ở góc Cô không biết có cái gì, và một thứ gì đó bay ra như một bông tuyết. Anh ấy  cầm lên xem, sau đó cười nói: "Ảnh tốt nghiệp?"

Hạ Sơ giật lại đồ, nhìn mình bị Từ Tử Khiên cùng Phó Trạch Thành kẹp ở giữa, ôm hai bó hoa, đột nhiên do dự.

"Em chưa bao giờ nói với anh, anh không nghĩ em ăn ảnh như vậy. Khi mẹ em cho anh xem ảnh của em, anh không ngờ rằng em lại đẹp như vậy."

Hạ Sơ cười cười: "Đấy là anh chưa nhìn qua thẻ trường của em, rất xấu."

Chồng sắp cưới của cô lấy điện thoại di động ra: "Chụp một tấm, anh tìm góc chụp cho em, nhất định phải tìm được tấm đẹp nhất."

Cô mỉm cười trước ống kính: "Được."

Khi anh ấy nhấn nút chụp, cô đột nhiên nói: "... Anh có tin được không, em ở Nam Kinh đã năm năm, nhưng em chưa từng thấy hoa anh đào ở chùa Kỷ Minh."

Anh ấy nói: "Anh sẽ đi cùng em trong tương lai."

Cô mỉm cười, chỉ lắc đầu và nắm chặt bức ảnh trong tay, như thể cô đang nắm giữ tia sáng cuối cùng của năm tháng đã qua ấy.

Cô là một người bằng lòng với hiện tại và chỉ sống ở hai thành phố trong đời.

Một là thành phố là nơi sinh ra và chết đi, còn lại một thành phố là nơi cô đã từng yêu và đã tình yêu đó cũng chôn vùi tại đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play