Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 19.3: ĐÂY LÀ TIỂU KHUYNH (3)


9 tháng

trướctiếp

Người này giống như đang chèo thuyền ngược dòng vậy, nếu không tiến thì sẽ lùi. Vậy cho nên cô không tính đến chuyện khiêu vũ nữa, cô muốn tìm xem ở Lệ Thành có quảng trường nào tốt không, nếu có thì cô sẽ đi tập lại. Cô không có đòi hỏi gì cả, chỉ cần giữ được dáng là tốt rồi.

Có vẻ như còn khá nhiều phòng trống ở trong nhà, cô muốn hỏi bố rằng liệu có thể dành một phòng riêng làm phòng tập nhảy cho cô được không.

Cô phát hiện ra bản thân mình thật sự rất tham lam, trước đẩy chỉ muốn có phòng để học, bây giờ còn muốn có cả một phòng nhảy cho riêng mình nữa.

Chính bố cô và dì Tưởng đã cho cô sự tự tin này, chỉ có lòng khoan dung mới có thể sinh ra lòng tham.

Sở Diệu cụp mắt xuống suy nghĩ một chút. Không sao cả, phía trên nhiều người như vậy, nhưng hiện tại ở chỗ này rất ít người, chỉ có anh và Vân Khuynh. Điều này cũng không tệ.

Anh gửi tin nhắn cho giáo viên chủ nhiệm, lấy cớ rằng vết thương ở đầu gối khiến Vân Khuynh cảm thấy khó chịu. Dù sao thì tất cả mọi người đều đã biết chuyện này rồi.

Giáo viên chủ nhiệm không hề nghi ngờ gì cả, dặn hai người họ không được tách nhau ra, có vấn đề gì thì phải liên hệ với giáo viên ngay lập tức.

Núi Vân Vụ không cao cũng không được tươi tốt, không giống núi sâu rừng già, xác suất xảy ra tai nạn là tương đối thấp. Cô Triệu vẫn vô cùng tin tưởng Sở Diệu.

Hai người bọn họ tìm được một tảng đá lớn sạch sẽ ở gần đó rồi ngồi xuống. Thật ra nếu kiên trì thì tầm 20 phút là có thể lên tới đỉnh núi, nhưng nhìn phong cảnh ở đây xuống cũng không tệ.

Vân Khuynh lấy đồ ăn trong cặp sách ra: “Tôi mang đào ra cho cậu ăn. Còn hộp dưa hấu này để lát nữa đám người Thẩm Diệu cùng nhau ăn.”

Sở Diệu nhìn những miếng đào mọng nước, cầm lên đưa vào miệng. Nếu bây giờ nói không thích thì không phải sẽ rất tội nghiệp miếng đào này sao?

“Đây là bánh bích quy nhà làm đấy.” Vân Khuynh mở hộp ra nói: “Ngon lắm đó, mau ăn thử đi.”

Sở Diệu cắn thử một miếng: “Không tệ, cậu ra ngoài chơi như thế này, mẹ cậu không nói gì sao?”

Cô ngoan ngoãn như vậy nhất định ngày thường mẹ rất thương cô, có lẽ phải thương đến tận xương tủy. Ngay cả khi anh đối xử với mẹ của mình như vậy, giống như những người không thân thiết lắm, nhưng mẹ vẫn chuẩn bị một số thứ cho anh.

Vân Khuynh nghe vậy thì đuôi mắt khẽ cụp xuống, bình tĩnh đặt chiếc hộp qua một bên rồi nói: “Mẹ tôi đã qua đời từ khi tôi còn rất nhỏ. Bây giờ tôi có mẹ kế, bánh bích quy này là do bà ấy tự tay làm.”

Sở Diệu đang nhai bánh thì khựng lại, động tác dần chậm lại. Anh thở dài ở trong lòng, đúng là mỗi người một hoàn cảnh.

“Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện này.” Sở Diệu khó có thể tượng tượng được rằng một cô gái ngoan ngoãn như cô, lại không có mẹ chăm sóc, sinh ra đã ngọt ngào mềm mại như vậy.

“Không sao đâu. Từ nhỏ tôi đã sống với bà ngoại. Nhưng cách đây không lâu, bà ngoại cũng đã qua đời nên tôi mới đến Lệ Thành. Bố của tôi sống ở Lệ Thành.” Cô kể lại một cách bình tĩnh. Vì trước đây cô đã khóc quá nhiều vì sự ra đi của người thân, nên mỗi lần nhắc đến họ là mắt cô lại bị phủ bởi một tầng hơi nước.(Abilene x T Y T)

Yết hầu của Sở Diệu giống như bị thắt chặt lại, anh mím môi. Hoàn cảnh sống của Vân Khuynh trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của anh.

Cô mồ côi mẹ từ khi còn rất nhỏ và sống với bà ngoại. Trước đây cô tên là Lâm Khuynh, bây giờ cô đã đổi họ. Có lẽ là vì bố không ở bên cạnh chăm sóc, nên cô được bà ngoại nuôi nấng.

Nếu vậy, không phải bà ngoại chính là người thân duy nhất trong thế giới của cô sao?

Và người thân cuối cùng này đã không còn trên đời nữa?

Vậy…Khi đó cô rời lễ trao giải là vì tai nạn của bà cô sao?

Sở Diệu không thể hỏi tiếp được nữa, anh không muốn lời nói của mình trở thành thanh kiếm vô hình đâm vào trái tim Vân Khuynh.

“Vậy mẹ kế của cậu đối xử với cậu như thế nào.” Cô đã từng sống với bà ngoại, bố cô đã có gia đình mới. Nếu cô đột nhiên quay về, nhất định sẽ có cảm giác mình là một người ngoài, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu.

“Tốt lắm, tôi còn có hai đứa em cũng đối xử với tôi rất tốt.” Vân Khuynh cắn một miếng bánh bích quy sau đó nhìn về phía xa xa. Từ chỗ này có thể nhìn thấy Lệ Thành phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đầy rẫy những tòa nhà cao tầng.

Sở Diệu liếc nhìn cô một cái, nhìn cô không giống như là đang nói dối, nhưng làm cách nào Sở Diệu cũng không thể tưởng tượng ra được.

Gia đình của anh hoàn chỉnh còn giống như một đống lông gà. Cô đột ngột quay về gia đình mới như vậy, thật sự có thể ổn sao?

Nhưng nếu đó là sự thật thì chuyện này là tốt hay xấu? Sở Diệu không đặt ra câu hỏi nào nữa. Ngay cả khi anh nhận được một câu trả lời tồi tệ thì anh cũng không thể làm gì hơn được.

"Sở Diệu, cậu không muốn ăn sao?" Vân Khuynh giơ một quả đào lên.

"Ăn chứ." Sở Diệu cắn một miếng, mùi vị rất ngọt, nhưng trong lòng anh lúc này lại không cảm thấy vui vẻ gì cả.

Biết nhiều quá cũng không phải là một chuyện tốt.

Một số chuyện có lẽ không nên biết thì hơn.

"Sở Diệu, tôi thật sự đang rất hạnh phúc. Có thể chuyển đến Lệ Thành và gặp cậu đã mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui. Trước đây tôi không có nhiều bạn và luôn chơi một mình. Bây giờ tôi đã có cậu cùng với Hứa Trí và Nghiêm Lưu, còn có những người khác nữa. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi có một nhóm bạn nhiệt tình như vậy. Có lẽ ở trên bầu trời bà của tôi sẽ rất vui khi chứng kiến điều này."

Vân Khuynh ngửa đầu nhìn lên trời: "Nếu bây giờ là ban đêm, có thể ngắm sao trời thì thật tốt."

Tương truyền một người sau khi rời đi sẽ biến thành một tinh tú trên bầu trời, đây là lời bà ngoại nói với cô từ khi cô còn là một đứa trẻ. Vì vậy sau khi lớn lên cô vẫn luôn tin vào điều đó.

Có một số thứ là tín ngưỡng, một người khi còn sống nhất định phải có chút gì đó ở trong lòng.

“Cậu muốn ngắm sao à? Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi.”

Ở đây ngắm sao cũng không được đẹp cho lắm. Nơi này cách trung tâm thành phố Lệ Thành quá gần, đèn thắp sáng rực cả đêm, chiếu sáng khắp nơi trên bầu trời. Vì vậy cho nên không ai có thể nhìn rõ các vì sao được.

“Không cần đâu. Thật ra tôi cảm thấy sao ở trong Quang Ngộ rất đẹp. Tôi thường xuyên ở trong Quang Ngộ ngắm sao.” Vân Khuynh hơi ngửa người ra sau, đặt tay lên tảng đá, hai chân khua ra, cảm giác rất thoải mái.

“Không tệ, đám mây cũng không tệ chút nào.” Sở Diệu liếc nhìn cô, sau đó nói một câu chơi chữ.

“Đúng vậy, biển mây màu hồng trong rừng nhiệt đới rất đẹp. Cậu có biết nó ở đâu không?”

Nhắc đến mây, điều đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của Vân Khuynh chính là biển mây màu hồng phấn tuyệt đẹp kia.

“Một biển mây màu hồng sao? Tôi chưa từng nghe qua điều này.” Sở Diệu liếm khóe môi, chăm chú nhìn cô.

“Vậy lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi xem. Khung cảnh đó thật sự rất đẹp.”

“Được.” Sở Diệu đồng ý sau đó lấy một cái hộp từ trong cặp sách ra đưa cho cô: “Cất cái này đi.”

“Đây là gì vậy?” Vân Khuynh đưa tay ra nhận lấy, nhìn thoáng qua thì đó có vẻ là tiếng Đức.

“Thuốc trị sẹo có thể bôi sau khi vảy bong ra, có thể khiến da liền lại tốt hơn mà không để lại sẹo.”

Cô gái nhỏ này rất thích mặc váy, chắc chắn sẽ không muốn để lại sẹo trên tay và đầu gối.

Vì những vết thương này, gần đây cô có vẻ đặc biệt thích mặc quần dài và áo dài.

Vân Khuynh cầm lấy lọ thuốc, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu nhé.”

Hai ngày trước bố còn đưa cho cô một lọ thuốc, nói là để xóa sẹo. Cùng lúc đó chỉ là một vết xước nhỏ mà thôi, không ngờ lại có nhiều người quan tâm đến như vậy.

“Không cần cảm ơn, chuẩn bị đi lên đó thôi.” Sở Diệu vừa đứng dậy vừa nói: “Cho hết đồ ăn vào túi của tôi đi, mau lên.”

Hai người bọn họ đã ăn không ít đồ ăn vặt nhưng cặp sách của Vân Khuynh vẫn căng phồng lên.

Sở Diệu nghĩ đến việc đeo cặp sách của cô trên lưng, anh không muốn để người khác nhìn thấy rồi khua môi múa mép. Bây giờ anh đã bắt đầu biết nghĩ cho người khác, điều này đúng thật là hiếm thấy.

Vân Khuynh cũng không giữ lại, cuối cùng mọi thứ đều nằm trong cặp sách của Sở Diệu. Vì vậy cô đeo một cái cặp sách rỗng trên lưng, nhưng mới chỉ đi được một đoạn đường cô đã cảm thấy mệt mỏi, thở hổn hển mỗi khi bước một bước chân lên.

Sau khi tìm được đám người Thẩm Diệu, Vân Khuynh mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất: “Mệt mỏi quá, Diệu Diệu, tớ  không đi nổi nữa rồi.”

Thẩm Diệu vội vàng chạy tới đưa nước cho cô, vỗ nhẹ lưng cô rồi nói: “Thể lực của cậu yếu quá, sau này cậu phải chăm ch

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp