Tiểu Khuynh Tâm

CHƯƠNG 19.2: ĐÂY LÀ TIỂU KHUYNH (2)


9 tháng

trướctiếp

Chẳng mấy chốc đã đến thứ sáu, buổi chiều mọi người đã bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên, không thể giữ nổi sự bình tĩnh. Sau kỳ thi lớn tất cả mọi người đều cần phải thư giãn, vừa đúng lúc đi dã ngoại, làm sao mọi người có thể bình tĩnh được?

Mấy người hẹn nhau đi siêu thị ăn tối sau đó đi mua đồ, Vân Khuynh và Thẩm Diệu đếm qua sơ bộ, năm người cùng nhau đi trong đó có Nghiêm Lưu.

Lần này Thẩm Diệu thi rất tốt, cô ấy đứng thứ tám trong lớp, nằm trong top mười. Nhóm người này một nửa đều là các thành viên có điểm cao trong lớp, Hứa Trí đứng thứ năm, Nghiêm Lưu đứng thứ sáu.

Có chính xác tất cả năm người, vì vậy Hứa Trí không yêu cầu tài xế đến đón bọn họ nữa. Cậu ta đích thân lái chiếc Lamborghini sang trọng của mình đến đó.

Vân Khuynh ngồi trong xe thở dài nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, là Nghiêm Lưu đã đưa một chiếc ô cho. Nếu không tôi đã trở thành con gà bị dính nước mưa rồi.”

“Vân Khuynh, lúc đó cậu còn nghĩ tôi là người xấu có đúng không?” Nghiêm Lưu thắt dây an toàn kỹ càng ngồi ở phía trước, quay đầu lại sau hỏi.

“Đúng vậy, tôi xin lỗi. Lúc đó trời vừa tối vừa mưa rất to, chúng ta lại không quen biết nhau. Hơn nữa trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn là chuyện giết người ném xác nên không thể không lo lắng được.” Khi lần đầu tiên cô đến Lệ Thành, hôm đó thời tiết rất xấu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy trong đêm tối thế này chắc chắn sẽ có chuyện gì xấu xảy ra.

“Bình thường thôi, nhưng thật ra chuyện này không phải do tôi có chủ ý làm, chỉ là có người muốn giúp đỡ người khác mà không muốn nhận. Đó là…”

“Khụ khụ.” Sở Diệu ho khan hai tiếng, cố gắng ra hiệu.

Nghiêm Lưu dừng lại một chút nhưng vẫn không hiểu được ý tứ của Sở Diệu, tiếp tục nói: “Vẫn là…”

“Khụ khụ!”  Sở Diệu lại tiếp tục ho khan. Vân Khuynh nghi ngờ liếc mắt nhìn anh rồi hỏi: “Sở Diệu, cậu bị sao vậy, bị cảm rồi đúng không? Hình như cổ họng của cậu không được thoải mái sao?”

“Sao lại vậy chứ, anh Diệu à, cảm thấy không thoải mái thì phải nói sớm một chút chứ. Ngày mai chúng ta sẽ đi leo núi đấy.” Nghiêm Lưu ngồi ở phía trước không quay đầu lại, vì vậy cho nên cậu ta không thể nhìn thấy sắc mặt của Sở Diệu đang tối sầm lại.

“Đúng rồi Vân Khuynh, tôi chỉ muốn nói rằng lần trước chính anh Diệu là người đã nhờ tôi đưa ô cho cậu đấy. Lúc đó anh Diệu đang ngồi ở vị trí của tôi. Thời điểm đó tôi còn cho rằng anh Diệu đã phải lòng cậu rồi.”

Sở Diệu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân rằng nổi giận sẽ làm tổn hại đến thân thể, nếu không anh thật sự muốn đánh Nghiêm Lưu ngay bây giờ.

“A? Sở Diệu cũng ở đó sao?” Vân Khuynh nhìn Sở Diệu bằng một ánh mắt không thể tin nổi. Cô cho rằng đó là một sự trùng hợp tốt đẹp, là ông trời đã chỉ định cô cùng Hứa Trí và Nghiêm Lưu kết bạn với nhau. Hóa ra tất cả những chuyện này đều là do Sở Diệu, không có ông trời nào sắp đặt ở đây cả.

Là bởi vì Sở Diệu đã nhận ra cô từ trước, nên anh mới chủ động đưa cho cô một cái ô đúng không?

Sở Diệu di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, trong lòng cảm thấy khó chịu. Anh còn nhớ mình đã từng nói với Vân Khuynh rằng anh không quen biết cô. Nhưng bây giờ Nghiêm Lưu lại giống như tát vào mặt anh một cái vậy, Sở Diệu làm sao có thể yên tâm được?

“Tôi nói tại sao ngay từ đầu khi Vân Khuynh chuyển đến, mấy người lại tỏ ra nhiệt tình như vậy, thì ra là đã quen biết nhau từ trước rồi.” Thẩm Diệu cũng bật cười rồi nói.

“Đúng vậy, lúc đầu bọn tôi cũng không để ý đến Vân Khuynh, là anh Diệu nói chúng tôi dừng xe lại xem.” Hứa Trí cũng biết Sở Diệu không muốn đem chuyện này nói ra ngoài, nếu không trước đó đã không cố gắng ngăn cản Nghiêm Lưu. Nhưng cậu ta đã nói ra hết rồi, Hứa Trí có đổ thêm dầu vào lửa cũng không có vấn đề gì. Dù sao thủ phạm cũng không phải mình, cậu ta chỉ là tùy tiện nói một câu mà thôi.(Abilene x T Y T)

“Tập trung lái xe đi, đừng nói mấy chuyện nhảm nhí nữa.” Sở Diệu giơ chân đá vào ghế của Hứa Trí một cái.

“Này, anh Diệu, cái ghế này của tôi đáng giá mấy chục vạn đấy. Cậu cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng.” Nói xong Hứa Trí vội vàng ngậm miệng lại ngay lập tức. Tuy rằng cậu ta rất muốn tham gia cuộc vui, nhưng cũng phải biết tự lượng sức mình chứ đúng không?

“Chậc…Anh Diệu, có phải tôi đã nói cái gì không nên nói rồi không?” Lúc này Nghiêm Lưu mới phát hiện ra giọng nói của Sở Diệu có gì đó không đúng.

“Cậu không mở miệng cũng không ai nói cậu bị câm đâu.” Sở Diệu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tất cả bọn họ đều là một đám phá hoại, vô dụng.

Bầu không khí trong xe trở nên có chút ngượng ngùng.

Trong lòng của Vân Khuynh hiểu rõ, Sở Diệu quá xấu hổ nên mới tức giận như vậy. Bởi vì trước đây anh đã từng khẳng định chắc chắn rằng không quen biết cô, vậy mà kết quả lại là chủ động đưa cho cô một chiếc ô.

Cô đột nhiên lại cảm thấy có chút ngọt ngào. Hai người chỉ mới gặp nhau một lần mà anh đã tốt bụng như vậy, hơn nữa chiếc ô này đưa đi thì chưa chắc có thể lấy lại, lúc đó hai người còn không biết sẽ gặp lại nhau.

Đến khi hai người gặp lại nhau một lần nữa, Sở Diệu cũng không nhắc gì về chuyện chiếc ô. Điều này khiến cô nghĩ đây là sự ưu ái của Hứa Trí và Nghiêm Lưu, Vân Khuynh cảm thấy hơi áy náy.

Sở Diệu thật sự là một người rất tốt.

Lúc sau mọi người không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Đến siêu thị, Vân Khuynh cố ý đi ở phía sau để chờ Sở Diệu, cô hơi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rồi nói: “Sở Diệu, cảm ơn cậu vì chiếc ô.”

Anh nhất định không biết, vào đêm mưa gió như thế đưa cho cô một chiếc ô, đã cho cô thêm rất nhiều dũng khí.

Ở một nơi xa lạ lại nhận được sự ân cần như vậy, đối với cô đây là điều tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì khác.

Cô muốn trân trọng nó thật tốt.

“Đều là do bọn họ nói quá nhiều nên tôi mới làm một chuyện tốt. Bây giờ cậu lại khiến tôi cảm thấy như bản thân đang đòi trả công vậy.” Sở Diệu mím môi, trong lòng cảm thấy rất khó xử.

“Tôi biết tâm ý thật sự của cậu là được rồi, tôi vẫn thật lòng rất biết ơn cậu.” Vân Khuynh mỉm cười rồi nói.

“Ừm.” Sở Diệu khẽ gật đầu, xem như đã nhận lời cảm ơn này của cô.

Đúng lúc đó Thẩm Diệu quay lại gọi, cô liền nhanh chóng chạy lên phía trước.

Nhìn bóng lưng của Vân Khuynh, Sở Diệu lại nhớ đến chiếc ô ở Quang Ngộ kia, có phải vạn vật đều có sẵn số mệnh của nó rồi không?

Anh đưa cho cô một chiếc ô ở ngoài đời thật, cô đã cầm ô cho anh ở trong một trò chơi. Có lẽ số phận đã được sắp đặt sẵn, chỉ còn chờ mọi người nhận ra và đến khám phá mà thôi.

Ánh mắt của Sở Diệu nhìn chằm chằm vào Vân Khuynh, anh đưa tay xoa lên lồng ngực của mình. Dạo gần đây anh luôn cảm thấy bản thân có gì đó không ổn, nhịp tim hình như tăng càng lúc càng nhanh, có lẽ đây là triệu chứng của một căn bệnh nào đó.

Anh lắc đầu rồi đi theo tốc độ của mọi người.

Mọi người đi mua sắm trong siêu thị suốt hai tiếng đồng hồ, mua được một túi đồ lớn, còn cố ý mua thành năm túi để ngày mai mỗi người mang một túi đi dã ngoại.

Cô về đến nhà thì đã là hơn chín giờ tối, phòng khách vẫn còn sáng đèn, dì Tưởng còn đang xem kịch trên tivi.

“Dì Tưởng, dì vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”

“Vẫn còn sớm mà, dì sẽ nghỉ ngơi sau khi xem xong đoạn này.” Dì Tưởng bấm nút tạm dừng chương trình.

“Vâng, bố con đâu rồi ạ?” Vân Khuynh ở ngoài cửa thay một đôi dép rồi bước vào trong.

Tưởng Mai đứng dậy, nhìn cô cười rồi nói: “Bố con đi xã giao vẫn chưa về, con có muốn ăn bữa khuya không?”

“Không cần đâu, con đã ăn cùng với bạn học chiều nay rồi. Bọn con đi ra siêu thị mua vài thứ để chuẩn bị ngày mai đi dã ngoại.”

“Lúc trước con đã nói là sẽ đi dã ngoại ở núi Vân Vụ có đúng không?”

“Đúng vậy, sáng mai con sẽ đi sớm. Ở nhà dì không cần chuẩn bị bữa sáng cho con đâu, con sẽ ăn ở bên ngoài.” Bởi vì ngày mai là thứ bảy, cuối tuần nên mọi người trong nhà ăn sáng cũng hơi muộn.

“Không sao đâu, để dì Lỗ chuẩn bị bữa sáng cho con. Khả năng sáng mai dì cũng không thể dậy sớm được. Con theo dì vào đây m

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp