Nghe Nói Em Muốn Kết Hôn

Chương 34


9 tháng

trướctiếp

Trần Việt không phải là người tự tin mù quáng, cho nên Ổ Vân Vân tin tưởng phán đoán của anh, cô tán thưởng: “Bác sĩ Trần, anh thực sự rất dụng tâm đấy.”

“Ai cũng không thể ngăn cản chuyện anh kết hôn.” Trần Việt trả lời.

Ổ Vân Vân không nhịn được cười “Phốc” một tiếng, trực tiếp nằm trên giường ha ha ha ha ha, cười nửa ngày trời còn chưa không phục trạng thái bình thường.

Chấp niệm này của bác sĩ Trần……

Quá mạnh mẽ!

Trần Việt kiên nhẫn, ở bên kia điện thoại chờ cô cười xong, tầm mắt đi xuống, Ô Ô đã không còn chủ nhân ở bên nữa, đành phải mỗi ngày tận tâm tận lực mà lấy lòng Trần Việt, lúc trước nó chưa bao giờ tiến vào thư phòng, giờ phút này lại ngồi xổm trên mặt đất ủy khuất nhìn anh.

“Có phải bây giờ em nên chuẩn bị của hồi môn rồi hay không, nhưng em vẫn chưa tích góp đủ tiền nha.”

“Anh cho em mượn.”

“Không cần đâu.” Ổ Vân Vân không muốn thiếu nợ anh nhất, dừng một lát: “Bất quá em thật sự không ngờ tới mọi việc sẽ tiến triển nhanh như vậy.”

“Có phải em cho rằng còn có cơ hội thoát ra hay không?”

“Đương nhiên không phải.” Ổ Vân Vân nói: “Chính là em không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, em cho rằng mẹ anh khẳng định sẽ rất chán ghét em."

“Sẽ không đâu.” Trần Việt kiên nhẫn an ủi cô: “Bà ấy sẽ không chán ghét em, em cũng không cần sợ bà ấy, bà ấy chỉ là mạnh miệng nhưng lại rất mềm lòng. Các người có thể sẽ rất hợp nhau.”

“Ừm.”

Mọi việc không nhất định sẽ phát triển theo hướng xấu, huống chi bác sĩ Trần đã nỗ lực như vậy.

“Bác sĩ Trần, buổi tối anh ăn cơm ở đâu vậy? Bệnh viện à?”

“Không phải, là ở nhà mẹ anh.”

Trần Việt bỏ qua đề tài này: “Ngày mai em còn phải đi làm à?”

“Đúng vậy.” Ổ Vân Vân cảm thán: “Hôm nay là ngày nghỉ ngơi cuối cùng. Bọn họ đã gửi video buổi đào tạo cho em, ngày mai xem xong lại chuẩn bị, buổi chiều là có thể học năng lực khảo hạch. Trách không được nhà cơ cấu huấn luyện ở đây lợi hại như vậy, đối với lão sư yêu cầu rất nghiêm khắc, mỗi tháng đều phải báo cáo phương thức dạy học của mình, tổng kết lại những điểm tâm đắc, còn phải lấy phản hồi từ học viên, nếu bị đánh giá xấu quá ba lần thì sẽ bị sa thải.”

“Vậy buổi tối em phải nghỉ ngơi đầy đủ.” Trần Việt cảm thấy tương lai cô sẽ vô cùng vất vả: “Ngày mai lúc tan tầm anh sẽ đến thăm dì.”

Thời gian làm việc của Ổ Vân Vân là từ buổi chiều đến 9 giờ tối, chạng vạng phỏng chừng cũng chưa về, Ổ Vân Vân nói: “Không cần đâu, em đã nhờ dì hàng xóm trông chừng mẹ em giúp rồi, hơn nữa giữa trưa em sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn đầy đủ cho mẹ, buổi tối chỉ cần hâm nóng một chút là xong. Anh bận rộn như vậy, không cần phiền toái tới đây đâu.”

“Không có việc gì, dù sao nhà em cách bệnh viện cũng rất gần, hơn nữa anh cũng muốn xây dựng tình cảm với mẹ vợ.” Trần Việt nói.

Ổ Vân Vân cười, nhìn theo bóng đèn mờ nhạt treo ở trên trần nhà: “Sao anh có thể đối tốt với nhà em như thế vậy?”

“Bởi vì em cũng rất tốt.”

“Phải không?” Ổ Vân Vân đối với việc chính mình tốt cũng không có tin tưởng, hoặc là nói, cô cảm thấy “bản thân tốt” cùng “Trần Việt tốt” chênh lệ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp