Nghe Nói Em Muốn Kết Hôn

Chương 1


10 tháng

trướctiếp

“Nói chuyện với con đó, có nghe thấy không hả? Nhanh chóng chọn một ngày tốt rồi cầu hôn Dao Dao đi! Đã đến tuổi này mà còn không vì chính mình sốt ruột một chút, Tôn Tài nhà bên cạnh mấy hôm trước đã sinh đứa thứ hai rồi đấy!”

Mẹ Trần đang ngồi trước chiếc bàn trong phòng khách cắn hạt dưa, lải nhải không ngừng.

“Mẹ thật lòng thích đứa nhỏ Dao Dao này, mỗi ngày đều lên WeChat nói chuyện phiếm với mẹ, hôm trước còn mua đồ mỹ phẩm cho mẹ, rất hiếu thuận. Tốt nhất năm nay hai đứa mau kết hôn, sang năm sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp, phòng ở đều đã chuẩn bị tốt cho hai đứa rồi.”

Thấy con trai đưa lưng về phía mình, mẹ Trần lại một lần nữa chuyển ánh mắt sang: “Trần Việt!”

“Con nghe thấy rồi.” Trần Việt đang đứng trước tủ giày mang giày, bất đắc dĩ đáp lại.

“Mẹ nói cho con biết ngàn vạn lần không được lại nhớ thương cái cô Ổ Vân Vân kia nữa nghe chưa!” Mẹ Trần cảm thấy mấy lời đáp ứng của anh đều qua loa, liền dặn dò: “Lúc cùng con yêu đương đều đã hẹn đến quán cà phê gặp mẹ, sau đó lại không đến, con gái con nứa gặp mặt người lớn mà lại cư xử như vậy sao?”

Đã lâu chưa nghe thấy ai nhắc đến cái tên Ổ Vân Vân, Trần Việt hơi dừng lại một chút, mặc dù hai người đã chia tay nhưng anh vẫn giải thích thay cô: “Đó không phải là lỗi của cô ấy, lúc đó là do con không nói với cô ấy, hơn nữa quan hệ của bọn con khi đó cũng chưa thể nói là yêu đương, là do con quá sốt ruột mà thôi.”

“Có gì mà sốt ruột chứ? Nếu đã yêu đương với nhau, không phải là nên tính toán sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt người lớn sao? Yêu đương mà không chịu gặp phụ huynh, có khi con bé đó chưa hẳn là người nghiêm túc gì đâu.” Mẹ Trần ném một vỏ hạt hướng dương lên bàn, vẫn tức giận như cũ: “ Cô ta như vậy là do cô ta không thật lòng yêu con!”

Trần Việt sau một lúc lâu cũng không đáp lại, anh thờ ơ đem dép ở nhà bỏ vào tủ giày.

Mẹ Trần lập tức biết mình đã đánh trúng chỗ đau của con trai, nhưng bà nhớ tới bây giờ con trai bà đã có bạn gái mới, không phải như trước, nhất định sẽ không có chuyện gì, bà nửa an ủi nửa khuyên nhủ: “Nhưng mà, lúc đó cô ta ra đi oanh oanh liệt liệt như vậy, hiện tại trở về lại lặng lẽ một mình, nói không chừng đã chia tay với người mới của cô ta rồi cũng nên. Nếu cô ta lại đến tìm con, con nhất định không được quay lại với cô ta, có nghe hay không?”

“Con biết rồi.”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Trần Việt liền ra khỏi nhà.

Anh không nghĩ mới sáng sớm đi làm liền nói những chuyện này, huông hồ Ổ Vân Vân cũng sẽ không tìm anh để hàn gắn.

“Buổi sáng tốt lành, bác sĩ Trần.” Mấy y tá đối diện đi ngang qua chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành.” Trần Việt cũng đáp lại các cô ấy.

7 giờ sáng, bệnh viện đã có không ít người chờ đợi đăng ký.

Thân hình cao lớn và khuôn mặt điển trai của Trần Việt vẫn như cũ thu hút khi đi qua tốp năm tốp ba các y tá.

Lầu một là phòng thay quần áo, có không ít bác sĩ đã tới, mọi người gật đầu thăm hỏi nhau, cũng tùy ý nói chút chuyện phiếm.

Câu chuyện phiếm hôm nay tiến triển đến việc con trai của Chủ nhiệm chuẩn bị thi đại học, tìm đến một trường luyện thi nhưng không rõ vì sao lại cãi nhau với giáo viên ở đó, nghe nói cuộc cãi vã rất gay gắt. Trần Việt chỉ lắng nghe và không nhúng tay vào, anh khoác chiếc áo blouse trắng rồi lên phòng của mình ở lầu 3, phòng khám khoa chỉnh hình.

Phòng ngoại trú của bệnh viện sau một ngày ngột ngạt sẽ có chút mùi, vậy nên anh liền mở cửa sổ, bật bình lọc nước, dùng chổi quét bụi, rửa cốc, rót nước. Đây là thói quen hàng ngày của anh.

Phòng nhìn sáng sủa, thoáng mát cũng sẽ mang lại cảm giác thoải mái cho bệnh nhân.

Cổ tay áo bên trong áo blouse hơi lộ ra ngoài, Trần Việt đứng bên cạnh bàn hơi cụp mắt xuống, cẩn thận vuốt phẳng cổ tay áo vào trong.

Khi Vương Dao đến liền nhìn thấy dáng vẻ này của anh, bác sĩ Trần vừa đáng yêu lại ngập tràn hơi thở cấm dục, lúc nào cũng chỉnh chu không chút cầu thả. Cô ấy nghiêng nửa người dựa vào khung cửa, gõ gõ cửa, cười nói: “Buổi sáng tốt lành nha, bác sĩ Trần.”

“Buổi sáng tốt lành.” Trần Việt mỉm cười.

“Biết ngay là anh chưa ăn sáng mà.” Vương Dao đem một túi bánh bao và sữa bò đặt ở trước mặt anh.

“Cảm ơn.”

Bệnh viện có nhà ăn nhưng Trần Việt không thích ăn ở đó, quá nhiều người quen, nếu gặp dù sao cũng phải tán gẫu một chút.

Những người khác luôn thích nói chuyện phiếm, nhưng Trần Việt thì không, càng nghe nhiều chuyện tầm phào, con người ta sẽ càng trở nên tò mò, càng tò mò lại càng phiền toái, lúc đối xử với người khác sẽ khó tránh nhớ tới những chuyện tầm phào đó.

“Hôm qua có phải anh về nhà mẹ anh ở lại?” Vương Dao chắp tay sau lưng hỏi.

“Ừ, mẹ anh hơi đau đầu.”

“Dì cũng nói với em rồi. Em có định mua cho dì ít đồ bổ.”

“Đừng mua nữa, em đã mua rất nhiều đồ rồi, đừng tiêu hoang tiền nữa.”

“Sao lại gọi là tiêu tiền hoang? Còn chưa kết hôn mà anh đã bắt đầu quản tiền của em rồi à?” Vương Dao đặt tay lên mặt bàn, “hung hăng” nói: “Anh mau ăn đi, bánh bao sắp lạnh rồi, chờ lát nữa bệnh nhân đến anh sẽ không có thời gian ăn đâu.”

Trần Việt ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một cặp kính chống ánh sáng màu xanh, đeo lên sống mũi rồi mở máy tính, lúc này anh vừa ăn bánh bao vừa kiểm tra hồ sơ bệnh án, hiện tại anh đang xin một chức danh bậc trung, cần phải chuẩn bị một số giấy tờ.

“Anh cũng đừng vất vả quá.”

“Không sao.” Trần Việt không chớp mắt nhìn thẳng màn hình.

Hai ba phút sau, anh mới phát hiện Vương Dao vẫn chưa đi, Vương Dao cúi người, chống khuỷu tay lên bàn, hai tai nâng khuôn mặt nhỏ, chớp chớp mắt: “Em chỉ muốn gặp anh một chút thôi.”

Trần Việt bật cười.

Bỗng cách đó không xa truyền đến tiếng kêu: “Vương Dao! Vương Dao!”

“Không được rồi, y tá trưởng kêu em, em đi trước đây!” Vương Dao nói: “ Tan tầm em chờ anh.”

“Được.”

Trần Việt tiếp tục chuyên tâm xem luận văn trên màn hình.

Qua một lát, sau khi ăn xong bánh bao và sữa bò, anh đứng dậy đem rác ném vào thùng rác.

Sau đó, anh vào nhà vệ sinh rửa tay và kiểm tra ngoại hình của mình một chút. Trong bệnh viện cũng có nhiều bác sĩ tương đối tùy tiện, nhưng Trần Việt luôn  cho rằng bác sĩ cần phải giữ cho mình ngăn nắp, sạch sẽ, như vậy cũng mang lại cho bệnh nhân có cảm giác yên tâm, nếu không khi bệnh nhân vừa vào liền thấy miệng bác sĩ đầy dầu bóng nhẫy, chỉ sợ có khi trong lòng sẽ có chút hoang mang.

8 giờ sáng, phòng khám bệnh chính thức bắt đầu làm việc.

Mỗi ngày phòng khám chấn thương chỉnh hình tiếp nhận khoảng 200 người đến khám, đa số là người già bị loãng xương và người lớn bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng.

Thường những người lớn tuổi sẽ đến khám bệnh vào sáng sớm, họ thường đặt nhiều câu hỏi, những người khám trước thường khám lâu hơn một chút, những người sau thường nhanh chóng hơn. Bận rộn đến 10 giờ, Trần Việt mới có thể rảnh rỗi uống được ngụm nước đầu tiên.

Y tá ở bên ngoài hô lớn: “ Số 46 Lâm Duyệt Mai, mời đến phòng khám số 2.”

“Số 46 Lâm Duyệt Mai, mời đến phòng khám số 2.”

Lâm Duyệt Mai đi vào phòng, nhìn thấy Trần Việt, bà chợt lộ ra thần sắc xấu hổ.

“Chào dì.” Trần Việt ngồi ngay ngắn quay đầu lại, chào hỏi bình thường giống như những người bệnh nhân khác.

“Chào cậu.” Lâm Duyệt Mai gật gật đầu.

Bệnh viện cách nhà khá gần, hơn nữa trước đó cũng đến vài lần, dù sao bệnh viện nhiều người như vậy cũng không dễ gặp phải, nhưng lần này không ngờ lại gặp thật, trong lòng Lâm Duyệt Mai cũng có chút không tự nhiên, bà căng thẳng ngồi trước mặt anh, đưa hồ sơ bệnh án và kết quả chụp phim trong tay cho anh.

“Là như thế này, gần đây eo của dì vẫn luôn bị đau, sợ là bị phong thấp, hôm qua có kiểm tra ở khoa Phong thấp, bên đó nói không có việc gì, họ đề xuất sang khoa chỉnh hình kiểm tra lại, có thể là thoát vị đĩa đệm thắt lưng hoặc tăng sản xương. Hôm qua dì đến đây đã gặp một bác sĩ chỉnh hình, cậu ấy yêu cầu dì chụp phim để chẩn đoán kỹ hơn, hôm nay vừa có, liền đưa cho cháu xem.”

Trần Việt gật gật đầu, cầm lấy tấm phim X-quang nghiêm túc nói: “Không phải thoát vị đĩa đệm thắt lưng hay tăng sản xương, chỉ là một chút gai xương mà thôi.”

“Gai xương?” Lâm Duyệt Mai nghe anh nói vậy thì lập tức khẩn trương lên.

“Dì đừng quá khẩn trương, bản thân gai xương không phải bệnh, chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, trường hợp của dì cũng không quá nghiêm trọng đâu, sẽ không đến mức phải phẫu thuật, có thể là do thói quen cúi người nhiều gây ra. Sau này, dì cố gắng chú ý đến phần thắt lưng của mình một chút, nên nằm ngửa khi ngủ, điều chỉnh đúng tư thế ngồi và đứng, có thể tìm một tiệm mát xa có tay nghề hoặc đến bệnh viện để kéo chỉnh, nên tuân thủ lộ trình điều trị đầy đủ, nếu đau, cháu có thể kê cho dì một số thuốc thuốc chống viêm không gây sốt.”

Lâm Duyệt Mai lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng trở nên bình tĩnh: “Không sao, chỉ là hai ngày nay hơi đau.”

“Vậy là tốt rồi. Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài đến mức chèn ép các mô thì sẽ cần phẫu thuật. Hiện tại nó vẫn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát, chỉ cần trong sinh hoạt hàng ngày chú ý một chút sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Lâm Duyệt Mai gật gật đầu, cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

“Để cháu kê cho dì ít thuốc giảm đau.” Trần Việt nói xong liền cầm tờ đơn đang muốn viết, bỗng nghĩ đến gì đó, anh lại ngẩng đầu hỏi: “Dì, bệnh loãng xương trước kia của dì có đỡ hơn chút nào không?”

“Khá hơn nhiều rồi.”

“Nếu như dì hết thuốc, tiện thể cháu kê cho dì thêm một ít, lần sau dì đỡ phải đi đăng ký.”

“À, đúng rồi.” Lâm Duyệt Mai cũng sực nhớ ra việc này, vội vàng nói: “Cảm ơn cháu.”

Trần Việt cúi đầu tiếp tục kê đơn thuốc cho bà.

Lâm Duyệt Mai nhìn người người đàn ông với mái tóc đen trước mặt, vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa khó chịu, người này suýt chút nữa đã trở thành con rể của bà.

Khi Ổ Vân Vân và Trần Việt yêu nhau, bà đã cảm thấy Trần Việt rất tốt, là anh tài, nhân phẩm tốt, công việc tốt, đối với Ổ Vân Vân toàn tâm toàn ý, đối với người lớn tuổi cũng rất kính trọng, bệnh loãng xương trước kia của bà cũng là do anh đưa đi kiểm tra.

Thật sự không biết đứa con gái kia của mình sao lại như kẻ mất trí, nằng nặc chia tay với người ta như vậy.

“Tiểu Việt, hiện tại cháu có bạn gái chưa?” Lâm Duyệt Mai đột nhiên hỏi.

Trần Việt ngẩng đầu nhìn bà.

Lâm Duyệt Mai lập tức biết mình nói lỡ lời, vẫy vẫy tay: “Dì hồ đồ rồi, cháu đừng trách móc, đừng trách móc.”

Trần Việt đem phương thuốc đưa cho bà: “Dì, cháu kết hôn rồi.”

Lâm Duyệt Mai càng cảm thấy xấu hổ, lại cũng coi như là hết hy vọng, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Vốn dĩ Trần Việt không định hỏi nhưng giờ phút này lại không khắc chế được lên tiếng: “Vân Vân đã trở lại rồi hả dì?”

“Ừ, trở về cũng vô dụng, dì cũng không muốn nhận nó nữa.” Nói đến đây, Lâm Duyệt Mai liền nhịn không được: “Hôm trước vừa trở về, về nhà liền ngủ, cũng không chịu đi ra ngoài, cũng không biết đã lớn như vậy rồi nó còn suy nghĩ như thế nào, càng lớn càng làm người khác bực mình, rốt cuộc cũng là do dì quá chiều chuộng nó.”

“Không phải vậy đâu. Vân Vân là người rất có chủ kiến.” Trần Việt nói.

Trần Việt trước sau vẫn tốt như vậy.

Lâm Duyệt Mai cười khổ, bà cũng không muốn nhiều lời, càng nói nhiều ngược lại càng giống như bà đang che chở con gái, hơn nữa người ta đều sắp kết hôn, nói nhiều cũng vô dụng, bà thở dài: “Dì đang sắp xếp cho nó xem mắt.”

Xem mắt? Trần Việt có chút sửng sốt: “Không phải cô ấy có bạn trai sao?”

Lúc trước cô không do dự rời khỏi anh, còn chẳng phải là quyết định “lên đường” đi tìm người bạn trai là mối tình đầu của cô sao.

“Có lẽ là chia tay rồi, dù sao nó cũng không nói với dì. Mấy chuyện yêu đương nó chưa bao giờ nói qua cho dì nghe.” Lâm Duyệt Mai đứng dậy: “Không thể trì hoãn cháu được, còn có người phía sau nữa, dì đi lấy thuốc đây.”

“Được, dì đi thong thả.”

Trần Việt nhìn theo bóng dáng Lâm Duyệt Mai đi ra ngoài.

Anh cụp mắt xuống, im lặng hơn mười giây trước khi nhấn chuông hoàn thành chẩn bệnh.

Y tá bên ngoài lập tức phát thanh: “Số 43 Hà Tuyên, mời đi vào phòng khám số 2.”

…Buổi chiều 5 giờ Trần Việt tan ca, anh cởi áo blouse trắng, cùng Vương Dao đi siêu thị mua chút đồ, gần đây anh mới mua một căn nhà ba phòng gần bệnh viện, tháng trước mới chuyển vào ở, hôm nay Vương Dao nói muốn đến nhà anh ăn lẩu.

Loa trong siêu thị phát nhạc êm dịu nhẹ nhàng.

“Cuối tuần trước em mới nhuộm tóc mới này, anh thấy có đẹp không?” Vương Dao vuốt vuốt mái tóc.

Trần Việt nhìn qua mái tóc mới hơi nhiễm hồng của cô: “Đẹp lắm.”

“Anh lại trả lời có lệ thôi.” Vương Dao cười, đem khoai lang đỏ trả lại: “May mà y tá trưởng không phát hiện ra, y tá bọn em không được nhuộm màu như vậy, nhưng em đã nhuộm một chút, giấu ở trong mũ, hôm nay không có ai thấy, chỉ có lúc thay đồ bị Tiểu Tình thấy, cô ấy nói cũng muốn nhuộm, em nói hay là cô ấy nhuộm màu lam đi, bọn em sẽ Cosplay thành Thủy Thủ Mặt Trăng haha.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp