Nghe Nói Em Muốn Kết Hôn

Chương 3


9 tháng

trướctiếp

Theo lý mà nói, Ổ Vân Vân cũng nên hỏi anh ta một chút, nhưng nói trắng ra cô không có hứng thú, chiều cao của anh ta đã không thể đạt kỳ vọng tối thiểu của cô rồi. Hai bạn trai cũ trước kia của cô đều rất cao, cô chỉ thích những chàng trai cao ráo.

“Quen bạn gái trước kia đều chiều theo cô ấy, con người của tôi luôn tôn trọng phụ nữ.” Người đàn ông dừng một chút, rồi bổ sung: “Ở phương diện sinh hoạt tôi hơi bảo thủ, hy vọng bạn gái cũng vậy, có thể yêu đương, nhưng tốt nhất vẫn nên…”

Ổ Vân Vân đã hiểu: “Tôi đây có lẽ sẽ không phù hợp với yêu cầu của anh.”

“A.” Người đàn ông có chút giật mình, biểu tình vui sướng cũng dần dần biến mắt, anh ta nhìn nhìn Ổ Vân Vân, lại có chút không cam tâm: “Tính cách của cô rất tốt, nói tóm lại, tôi rất vừa lòng với cô.”

Làm sao mà anh ta có thể thấy được tính cách cô tốt chứ? Chỉ mới nói chuyện không đến mười phút, thích ngoại hình của cô còn có thể nghe được.

“Nhưng mà hiện tại con gái rất là cởi mở.” Anh ta có dụng ý phun ra một câu.

“Tôi sắp 27 tuổi rồi, nếu chưa từng có gì thì mới là kỳ lạ.”

“Cũng đúng.” Người đàn ông gật đầu, anh ta có chút bối rối.

Ổ Vân Vân đã hiểu, người này cũng đã 30 tuổi nhưng vẫn còn là một xử nam, nhà có hai phòng ở, một chiếc xe, muốn tìm một em gái xinh đẹp, học vấn tốt, còn là xử nữ?

Người đàn ông có vẻ do dự, nhìn cô một cái, lại nói: “Hay là chúng ta có thể thử xem, nếu không thử cũng chưa có thể hiểu nhau được, đúng không?”

“Thử xem cái gì?”

“Không lấy kết hôn vì mục đích yêu đương, cô cảm thấy sao? Nếu yêu đương hợp, muốn kết hôn, cũng không phải không thể suy xét.”

“……” Thế này mà gọi là rất thành thật? Ổ Vân Vân nghĩ nghĩ, thiếu chút nữa cô đã phun hết nước trái cây ra cho anh ta chết chìm trong đó.

Được rồi, so với người đàn ông đáng khinh lần trước còn tốt hơn một chút, ít nhất bề ngoài là như thế, Ổ Vân Vân nói: “ Xin lỗi, tôi đến xem mắt với mục đích để kết hôn, nếu không có ý định kết hôn, mẹ tôi sẽ trực tiếp tìm đối tượng kết hôn cho tôi.”

“À, vậy thì…” Người đàn ông lùi thân mình về ghế sau một chút.

Ổ Vân Vân: “Hẹn gặp lại.”

Anh ta gật gật đầu, đứng dậy rời đi.

Ổ Vân Vân vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì nhiều, là do tâm tình cô chán nản và cũng muốn uống nước trái cây, giờ phút này tới cũng xem như không quá thất vọng.

Xem mắt chính là ví dụ của một cuộc gặp mặt với người khác giới mà thôi.

Phải nói là vô cùng mệt nhọc.

Ổ Vân Vân nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính, đêm qua cô ngủ không ngon.

Cô không muốn về nhà sớm như vậy, chắc chắn sẽ bị mẹ cô bắt lại tra hỏi.

Vì thế cô liền nằm dài ra trên bàn, nghỉ ngơi một chút.

Khi Trần Việt bước vào, anh nhìn thấy một cô gái với mái tóc đen như mây ở gần cửa, mái tóc xõa ra, nằm trên bàn như một con bạch tuộc mềm mại.

Từ xa anh đã nhận ra cô.

Vốn dĩ anh không định chào hỏi, nhưng khi anh đi ngang qua chợt thoáng thấy phần eo của cô lộ ra ngoài.

Chiếc áo phông trắng hơi ngắn, quần jean cũng ngắn, lộ ra đường cong tuyệt đẹp của cô, làn da trắng nõn, sáng bóng, dưới ánh đèn huỳnh quang vừa sáng vừa đáng yêu.

Do dự hai giây, anh cong ngón trỏ, gõ gõ mặt bàn.

“Hửm?” Ổ Vân Vân ngẩng đầu, đẩy tóc ra.

“Lộ eo rồi kìa.”

“A, không có việc gì, chỉ lộ ra một chút.” Cô biết, dù sao cũng cảm giác lạnh lạnh.

Một chút? Đây là quán cà phê nườm nượp người qua lại, có rất nhiều người khác giới đi ngang qua. Trần Việt theo bản năng nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, Ổ Vân Vân đột nhiên cầm bông hoa trên bàn hỏi: "Trần Việt, đây là hoa đào hay là hoa mai?"

“Hoa đào.” Trần Việt liếc mắt.

“Tôi còn tưởng là hoa mai đấy, mùa này sao lại có hoa mai được nhỉ?” Ổ Vân Vân cúi đầu, ngón tay véo hoa đào trong tay xoay một vòng.

Trần Việt không chớp mắt mà nhìn cô.

Ổ Vân Vân đột nhiên ngẩng đầu, như nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, anh kết hôn sẽ mời tôi sao?”

“Em hy vọng tôi sẽ mời em sao?” Trần Việt hỏi lại.

“Không hy vọng. Tôi không thích chỗ đông người, cho nên anh không cần mời tôi đâu, tôi sẽ không đi, nhưng mà thật ra tôi có thể tặng anh một bao lì xì coi như chúc phúc.”

“Tôi sẽ không mời em, cũng sẽ không nhận bao lì xì của em.”

“Vậy là tốt rồi.” Ổ Vân Vân nói: “Là chính anh nói không cần bao lì xì đấy nhé.”

“…”

Ổ Vân Vân giương mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Không xong rồi, tôi phải đi đây. Hình như trời sắp mưa rồi, anh có dù không?”

Trần Việt không có, anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Ổ Vân Vân hậm hực rời đi.

Bắt kịp giờ cao điểm, Trần Việt xếp hàng, mang theo một cốc cà phê. Bên ngoài quả nhiên đang đổ mưa tầm tã. Người người chen chúc trước cửa quán cà phê để trú mưa vô cùng nhộn nhịp.

Anh quét mắt qua một cái, không có bóng dáng của cô.

Trần Việt đứng lặng trước màn mưa, đã rất lâu rồi không được đứng gần như vậy nhìn cô, nghe cô gọi tên của anh.

Tại sao ngay cả hoa đào và hoa mai cô cũng không phân biệt được?

Đúng rồi, trước kia cô chính là như vậy, bề ngoài trông giống như một tiểu hồ ly, trên thực tế lại rất mơ hồ, thường không ghi nhớ được mặt người khác, cũng không nhớ được tên người ta.

Có một bạn học tên “Mạnh Trương Dư”, cô lại kêu thành “Mạnh Dư Trương”, “Trương Dư Mạnh”, “Dư Mạnh Trương”, mỗi lần Mạnh Trương Dư đến tìm anh, Ổ Vân Vân đều gọi anh ta bằng một cái tên mới.

Trần Việt nhắm mắt lại.

Nhưng mà… Anh nắm chặt nắm tay lại, vì sao, đối với hôn lễ của anh, cô sao lại có thể bình tĩnh giống như một người bạn bình thường như vậy?

Trở lại bệnh viện, Trần Việt đứng trước chỗ ngồi của mình, dùng khăn giấy để lau cà phê bị đổ ra từ cốc giấy từng chút một. Anh cảm thấy trong lòng dâng lên một sự thôi thúc kỳ lạ như mưa bụi bên ngoài.

Vương Dao gõ gõ cửa và bước vào: "Vốn đang muốn gửi cho anh một tin nhắn WeChat nói hôm nay trời sẽ mưa bảo anh nhớ mang ô theo.”

Cô ấy cư xử giống như ngày hôm qua chưa xảy ra chuyện gì.

Đây là ưu điểm của cô ấy, cô ấy sẽ luôn chủ động, trước đây khi cô ấy theo đuổi anh cũng vậy, vì tính cách này mà sau khi yêu nhau bọn họ cũng rất ít khi cãi nhau, trong lòng Trần Việt bỗng cảm thấy có lỗi: “Em ăn cơm chưa?”

“Ôi, anh còn quan tâm em sao.” Vương Dao chắp tay sau lưng: “Em đương nhiên là ăn rồi, buổi tối còn phải trực, nếu không thức khuya cũng không có sức.”

Cô ấy bước lên phía trước, nhìn thấy bông hoa đào ướt sũng nước mưa trên bàn của Trần Việt, cô ấy liền cầm lên: “Cái này từ đâu đến vậy?”

“Ở trước cửa bệnh viện nhặt được.”

“Trời mưa tầm tã anh còn có tâm trạng nhặt hoa sao?” Vương Dao đem đào hoa lên chóp mũi ngửi ngửi, vắt nó ở bên tai mình: “Đẹp không? Màu tóc mới nhuộm của em giống màu này nè.”

Trần Việt nhìn chằm chằm bông hoa đào kia, không có trả lời câu hỏi của cô ấy.

Rõ ràng bông hoa đào đó đã bị Ổ Vân Vân lấy đi, nhưng khi anh bước vào cửa bệnh viện, anh lại vô thức nhặt được một bông hoa đào bị mưa làm rơi xuống.

Chỉ là vì nó dường như có thể đến gần cô hơn.

Anh cảm thấy chính mình quả thực bị điên rồi, anh hấp tấp đặt ly cà phê giấy xuống bàn.

“Anh không nhìn em, anh đang nghĩ đến người khác. Chẳng lẽ hoa đào này có liên quan đến cô ấy sao? Nếu không anh đã không lãng mạn như vậy.” Vương Dao nói, trực giác của cô ấy vô cùng  nhạy bén, cô ấy đem đào hoa để lại trên bàn Trần Việt.

Ngừng một lát, Trần Việt cũng không phủ nhận: “Đúng vậy.”

Anh không muốn lừa dối Vương Dao.

Một bên nhìn cô, một bên nghĩ về người phụ nữ khác là phản bội.

Trần Việt không nói dối, Vương Dao biết, đây là ưu điểm nhìn người của cô ấy, nhưng lúc này cô ấy lại có chút chán ghét cái khả năng này. Có đôi khi cảm thấy không nói dối chính là thành thật, có đôi khi cảm thấy anh không nói dối chính là đến nói dối anh cũng lười làm với cô ấy.

Tâm tình cô ấy vốn dĩ đã thu thập tốt bây giờ lại dần sụp đổ: “Vậy bây giờ anh thẳng thắn như vậy với em là có ý gì? Muốn quay lại với cô ấy sao?”

Trần Việt cũng không biết nên trả lời thế nào.

Lòng anh đang cảm thấy vô cùng nặng trĩu, càng lúc càng chìm xuống, theo lý trí, anh biết mình nên nói gì, chỉ cần anh vãn hồi với Vương Dao, anh sẽ có một cuộc sống bình thường, anh nên xin lỗi Vương Dao và hứa với cô rằng anh có thể quên Ổ Vân Vân, ít nhất anh phải cố gắng thật nhiều để quên cô.

Nhưng nếu quên được, thì bốn năm cô rời đi anh cũng đã quên rồi.

Chính là bởi vì biết mình không thể quên, anh căn bản không chống cự lại, rất nhanh để cho mình trầm luân.

Lúc này, trong đầu anh chỉ có mái tóc của cô, tấm lưng của cô, hoa đào của cô,  khi cô gọi tên anh, hết lần này đến lần khác đều là hình ảnh Ổ Vân Vân.

“Trần Việt, đến giải thích anh cũng không muốn giải thích, áy náy anh cũng không áy náy sao?” Vương Dao hỏi.

“Vương Dao, chúng ta chia tay đi.” Trần Việt trả lời cô ấy.

“Trái tim trách nhiệm của anh đâu? Cảm giác đạo đức của anh đâu? Sự tự chế, khắc chế, sự bình tĩnh của anh đâu rồi?” Vương Dao hỏi anh: “Tôi là lốp xe dự phòng của anh sao?”

“Không phải.” Trần Việt nói: “Thật sự trước kia anh đã nghĩ đến việc cùng em ở bên nhau. Nhưng hiện tại anh nhận ra anh không thể quên được cô ấy, tình trạng càng kéo dài sẽ càng không tốt đối với em.”

“Cô ấy tìm anh để quay lại sao?”

“Không có.”

“Cho nên mặc dù cô ấy vẫn chưa tìm đến anh nhưng anh vẫn nhất quyết chia tay với tôi?” Vương Dao cảm thấy thật nực cười, hai ngày trước mọi chuyện còn êm đẹp, bọn họ còn tính toán đến chuyện kết hôn, bây giờ mới gặp lại một lần liền muốn chia tay với cô ấy, cô ấy duỗi tay lau nước mắt đang lăn xuống: “Anh có nghĩ tới chưa, bây giờ em và anh chia tay, nếu cô ấy không đồng ý quay lại, vậy anh sẽ như thế nào?”

“Anh biết.”

“Cho nên?” Vương Dao hỏi: “Chỉ cần có một chút khả năng anh liền làm như vậy?”

“Không phải, là vì ​​anh không thể ở bên em khi anh biết mình không thể quên cô ấy.”

“Trần Việt, lúc theo đuổi anh, em đã nói với anh ‘nếu em không thể làm anh thích em, em có thể cho phép anh rời bỏ em. Em muốn xoa dịu vết rách nội tâm trong lòng anh, chờ cho đến một ngày anh có thể nói anh yêu em’, sau này em lại nghĩ, có lẽ những lời này đã làm anh động tâm, làm cho anh sinh ra ý niệm muốn thử một lần. Có lẽ khi đó anh đã nghĩ rằng yêu người mới sẽ quên được người cũ.”

“Hiện tại anh phát hiện ra anh không thể quên được người cũ. Nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ tiếp thu mà không hề kháng cự, đối với việc chia tay này không chần chờ, nháy mắt liền quyết định như vậy, anh có biết như vậy làm tổn thương người khác rất nhiều không?”

“Xin lỗi.” Trần Việt chỉ có thể nói như vậy.

“Đúng là như vậy, anh rất nghiêm túc, anh mang tôi đi gặp mẹ anh, gặp bạn bè anh, lúc tôi ốm anh sẽ quan tâm tôi. Tuy rằng không cảm nhận được anh thích tôi nhiều ít như thế nào nhưng tôi vẫn luôn cho rằng chỉ là tính anh trời sinh lãnh đạm, chờ sau này khi kết hôn có con có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”

Vương Dao thở ra, dần dần bình tĩnh lại: “Thật ra ngày hôm qua tôi liền đoán được một chút. Tính cách của anh không phải như vậy, anh chỉ là không gặp đúng người mà thôi. Ngày hôm qua tôi cố ý nói với anh như vậy là thật, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, giống như ngừng thở, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều dừng trên người cô ấy. Tôi chưa từng gặp qua anh như vậy, chưa từng có. Trước kia, tôi đứng trước mặt anh cởi quần áo, anh cũng chưa từng có phản ứng như vậy.”

Trần Việt rũ mắt, không ngắt lời cô ấy.

Vương Dao hít sâu một hơi, để cho sự nghẹn ngào trong giọng nói biến mất: “Tôi chỉ không ngờ nó lại nhanh như vậy, nhanh đến mức ngay cả người mạnh mẽ như tôi cũng không kịp chuẩn bị.”

Trần Việt muốn nói lời xin lỗi, nhưng không nói nên lời.

“Tôi là người rất mạnh mẽ. Tôi sẽ không làm một oán phụ cả đời, sẽ không lăng xăng chạy theo anh. Việc này xảy ra trước khi kết hôn cũng tốt, miễn cho sau này khi kết hôn anh vẫn còn nhớ thương cô ấy.” Vương Dao tiến lên, rút khăn giấy lau nước mắt, “Tôi cho anh anh một chút thời gian, anh cứ suy nghĩ kỹ đi.”

Trần Việt chậm rãi nói: “Vương Dao, em là cô gái tốt nhất anh từng găp qua, về mặt lý trí, anh rất muốn lựa chọn em.”

“Vậy còn về mặt tình cảm thì sao?”

“Anh không thể khống chế được tình cảm của mình.” Trần Việt thẳng thắn nói: “Đêm qua sau khi trở về anh liền suy nghĩ đến chuyện này, vừa thấy cô ấy trong lòng liền hốt hoảng, anh biết anh nên nói lời xin lỗi với em, nên đuổi theo em, nên cùng em ở bên nhau, nhưng mà…”

“Khoảng thời gian sau khi chia tay cô ấy, đêm nào anh cũng không ngủ được, cứ nửa đêm lại bật dậy ngồi nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy trong tim mình có một lỗ hổng lớn đang rò rỉ không khí, không biết em có hiểu được cảm giác này hay không?”

“Tôi không hiểu, anh chưa từng nói với tôi về chuyện bạn gái cũ của anh.” Vương Dao hỏi: “Lúc chúng ta ở bên nhau, anh cũng có cảm giác này sao?”

“Có, nhưng không nghiêm trọng như trước kia.” Trần Việt muốn hút thuốc nhưng đáng tiếc ở đây không có: “Hôm qua vừa thấy cô ấy, loại cảm giác này liền trở lại, cho nên anh không muốn làm chậm trễ việc hôn nhân của em nữa, lỗ hổng này không thể đóng được.”

“Tôi hiểu rồi.” Vương Dao lau mặt xong, nói: “Lát nữa tôi sẽ xin nghỉ về nhà, sau này anh cũng đừng đến tìm tôi nữa.”

Vương Dao nói xong liền rời đi.

Trần Việt biết những gì mình đang làm đều không đúng.

Cô ấy là một cô gái tốt, là một cô gái thực sự tốt.

Nhưng con người chính là kỳ lạ như thế, một cô gái tốt lại thực sự không thể so với một cô gái hư, những cô gái biết cố gắng, ôn nhu săn sóc như Vương Dao lại không được yêu thương bằng một cô gái vô trách nhiệm như Ổ Vân Vân.

Nếu như biết trước mình sẽ gặp lại Ổ Vân Vân như vậy, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu đương với Vương Dao, là anh sai khi đã đánh giá bản thân quá cao, Vương Dao không nên bị trả giá cho sai lầm này.

Nhưng mà trừ bỏ việc kịp thời ngăn lại những tổn thương sâu hơn, anh không biết nên làm gì để làm vừa lòng đôi bên.

Rõ ràng Vương Dao tốt như vậy, rõ ràng Ổ Vân Vân một chút dấu vết hoài niệm cũng chưa cho anh, vậy mà trong đầu óc của anh chỉ toàn là hình bóng của cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp