Nghe Nói Em Muốn Kết Hôn

Chương 24


9 tháng

trướctiếp

Một lát sau, anh đưa điện thoại cho Ổ Vân Vân: “Lát nữa anh đi đón em.”

“Anh có thời gian thì hãy đến, nếu không có thời gian thì em tự gọi xe về cũng được.” Ổ Vân Vân cảm thấy Trần Việt rất bận, không cần thiết làm phiền anh, cô thay váy ra, quyết định đi vào nhà vệ sinh giặt một chút: “Dù sao cũng cách rất gần.”

“Anh sẽ đi đón em.” Trần Việt kiên định nói.

“Được nha.”

Thứ bảy rốt cuộc cũng đến.

Buổi chiều Ổ Vân Vân bốn giờ xuất phát, đến nơi vừa là bốn giờ năm mươi phút.

Nhà hàng này mang phong cách Trung Quốc điển hình, bên trong không khí bốn mùa xuân hạ thu đông, có bốn cổng mai, lan, thu, cúc, lần này bọn họ chọn là ở cổng “Trúc”

Đứng trước cánh cửa có tấm biển gỗ đề chữ “Trúc”, cô vẫn hơi hồi hộp khi gặp lại những người bạn lâu ngày không gặp.

Hít vào một hơi, gõ cửa xong liền đẩy ra.

Trong nhóm có người nói lần này có khoảng 22 người đến, khi bước vào nhìn lướt qua mọi người đã đến, chỉ còn ba bốn chỗ trống.

“Ổ Vân Vân!” Có người nhận ra cô, bọn họ liền đồng thanh gọi.

“Ổ Vân Vân!”

“Vân vân!”

“Đã lâu không thấy nha, Ổ Vân Vân!”

Ổ Vân Vân gật đầu mỉm cười, nhanh chóng lướt qua những vị trí còn trống, chọn một chỗ ngồi xuống khiêm tốn bên cạnh một cô gái.

Sai lầm, đáng lẽ cô nên đến sớm hơn, vừa mới bước vào, cô liền cảm thấy mọi người đang nhìn mình.

“Cậu muốn uống gì?”  Cô gái ngồi phía bên phải hỏi cô.

“Nước chanh. Không cần khách khí, mình tự rót được.”

“Không có gì.” Cô gái kia vẫn rất chủ động rót giúp cô.

“Cảm ơn.” Ổ Vân Vân dịch chiếc cốc qua.

“Đã lâu không liên lạc, mình còn tưởng cậu đã quên tất cả bọn mình rồi.” Lưu Chi Anh nói đùa.

“Không có không có.”

Người đàn ông ngồi đối diện nói: “Vậy cậu còn nhớ mình không?”

“Trần Quốc.” Ổ Vân Vân trả lời.

“Còn tưởng người đẹp Ổ đã quên tôi rồi.” Trần Quốc cười: “Nào nào nào, làm một ly đi.”

Ổ Vân Vân đứng dậy bưng cốc nước chanh cùng cậu ta cụng ly rồi cũng nể mặt nhấp một ngụm.

“Lát nữa sẽ mời rượu nha.” Trần Quốc quơ chân múa tay: “Ổ Vân Vân, cậu một chút cũng không thay đổi.”

“Cũng thay đổi rất nhiều mà.”

“Không, cậu vẫn giống như lúc còn học đại học.”

Những người khác đều gật gật đầu, Ổ Vân Vân cũng không đáp lại, cô dọn đồ ăn qua rồi yên tĩnh chờ khai tiệc.

Cái này gọi là cá mặn tự mình tu dưỡng, ngồi chờ thời cơ.

Đừng nổi bật, đừng ra vẻ, ngoan ngoãn chờ ăn.jpg.

“Vân Vân, hiện tại cậu đang đi tìm việc sau?” Lưu Chi Anh tìm đề tài nói chuyện.

“Đúng vậy.”

“Thời buổi này tìm việc đúng là rất khó.” Lưu Chi anh nói: “Đặc biệt chúng ta học tiếng Anh cũng không có chuyên môn nào đặc biệt, ngoài việc làm giáo viên ra cũng không có sự lựa chọn nào tốt hơn, mình bây giờ đang làm cho một công ty thương mại nước ngoài, nhưng năm nay các đơn đặt hàng cũng……”

“Ừm” Ổ Vân Vân đáp lại.

Đĩa quay chuyển đến một dĩa tôm bóc vỏ, cô gắp lấy một con tôm bóc vỏ, vừa ăn vừa nghe.

Càng nhiều người càng náo nhiệt, giọng nói của Trần Quốc đặc biệt vang: "Các cô muốn ăn gì? Mọi người đừng tán gẫu nữa, gọi đồ ăn đi! Ổ Vân Vân, cậu muốn ăn gì?"

Ổ Vân Vân còn chưa mở miệng.

“Tôi nhớ rõ Vân Vân hình như thích ăn cá.” Vương Chí Bân ngồi bên cạnh Vương Chí Bân đột nhiên mở miệng.

“?” Ổ Vân Vân nhìn qua, cô thích ăn cá từ khi nào vậy?

“Vậy gọi món cá hấp được không?” Trần Quốc nói.

“Tôi ăn cái gì cũng được.” Ổ Vân Vân khiêm tốn nói.

“Vậy gọi thêm một phần cá hầm ớt.”

Vương Chí Bân đứng dậy, ánh mắt nhìn Ổ Vân Vân, đặc biệt nói: “Thật là đã lâu không gặp, nào, tôi trước tiên mời cậu một ly.”

“A, được.” Ổ Vân Vân đứng dậy bưng ly nước chanh lên chạm cốc, nhấp một ngụm.

“Mấy năm nay cuộc sống của cậu thế nào?” Vương Chí Bân đột nhiên hỏi.

“Khá tốt.”

Đề tài kết thúc thành công, Ổ Vân Vân tiếp tục ăn tôm bóc vỏ.

Dưa hấu tiếp tục được đưa lên.

Ổ Vân Vân xem nhẹ ánh mặt truyền đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp