Nghe Nói Em Muốn Kết Hôn

Chương 19


9 tháng

trướctiếp

Ô Ô kêu lên vài tiếng.

Ổ Vân Vân lại cúi đầu xuống, dụi trán mình vào trán Ô Ô một lúc.

Bây giờ cô có chút thích thú với cảm giác này, nó thật dễ thương, đêm qua Trần Việt cũng áp trán vào trán cô như thế này, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bất kỳ nụ hôn nào.

Ô Ô cũng không thể hiểu được loại cảm xúc này, một lúc sau, nó nâng cằm lên và cố gắng liếm Ổ Vân Vân.

“Liếm đi.” Ổ Vân Vân ấn cổ nó.

“Em đang nói anh sao?” Trần Việt đem hai bát mì đặt ở trên bàn phòng khách.

“Sao người ta có thể nói như vậy về mình được chứ?” Ổ Vân Vân bước ra cửa.

“Nếu thích thì cứ làm cũng không tệ.” Trần Việt nói: “Liếm đến cùng, liếm hết mọi thứ.”

“Không còn gì sao?”

“Tách nó ra.” Trần Việt ngẩng đầu: “Được, đánh răng rửa mặt, lại đây ăn cơm.”

Giọng điệu này giống như ra lệnh cho Ô Ô để ra lệnh cho cô vậy, làm sao có thể có một con chó tự tin như cô chứ?

Ổ Vân Vân nghe lời anh vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Trần Việt thong dong ngồi ở bàn ăn chờ cô đi ra.

Ổ Vân Vân kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống.

“Em trang điểm sao?” Trần Việt hỏi.

“Em có thoa chút kem BB.” Ổ Vân Vân không ngờ ánh mắt anh lại sắc bén như vậy, giả vờ thờ ơ.

“Không phải trước kia buổi sáng em không bao giờ trang điểm sao?”

“Hôm qua ngủ không ngon, em soi gương thấy tái nhợt nên phải giả vờ xinh đẹp như bình thường.”

Trần Việt mỉm cười, rồi cầm đũa lên.

Ổ Vân Vân nhấp một ngụm súp trước, cô rất thích món mì trắng trứng luộc của Trần Việt, nó rất tươi ngon: “Trần Việt, em nghĩ hóa ra mọi người rất dễ lây bệnh khi họ ở cùng nhau.”

“Lây bệnh gì?”

“Bệnh sạch sẽ, vừa mới tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi khói trên chăn, vừa đi đánh răng rửa mặt lại ngửi thấy mùi khói trên tóc và quần áo, trước đây em không hề nhạy cảm như vậy.”

Tâm hồn của Ổ Vân Vân đã có lúc rất phức tạp, cô không biết mình đã trở nên tốt hơn hay trở nên tồi tệ hơn. Một khi cô mắc phải ‘bệnh sạch sẽ’ nhưng không thể chữa khỏi căn bệnh ung thư lười biếng đã xâm nhập vào xương tủy, vậy cô phải làm sao bây giờ?

“Nếu em để Ô Ô bên mình thêm vài ngày nữa, có lẽ thói quen sạch sẽ này sẽ được chữa khỏi đấy.” Trần Việt trả lời: “Sau này em đưa nó đi ra ngoài, phỏng chừng mỗi ngày khi trở về cả người sẽ dính đầy bùn đất.”

“Vậy cũng đúng.” Ổ Vân Vân nhớ đến ngày họ đi dã ngoại, bốn bàn chân cùng móng vuốt của Ô Ô chỉ toàn là bùn, nhưng cô lúc đó đang bận tâm đến những thứ khác và không chú ý đến nó, bây giờ nghĩ lại, chắc là Trần Việt đã xử lý việc đó.

“Nói đến đây, quả thật là em có vài chuyện muốn nói với anh nhưng mà sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của anh lúc làm việc nên là định chờ khi anh về rồi mới nói sau.”

Vài chuyện? Trần Việt cau mày, Ổ Vân Vân v�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp