Nghe Nói Em Muốn Kết Hôn

Chương 14


9 tháng

trướctiếp

“Trần Việt là người thích nhặt lại đồ thừa của người khác vậy sao?” Nằm đối diện với phòng thay đồ là nhà vệ sinh, bác sĩ Hà và bác sĩ La hình như vừa mới đi vệ sinh xong, lúc này hai người đang đứng rửa tay trước gương, bác sĩ Hà cúi đầu nói: “Lúc trước tôi có đi xem mắt với Ổ Vân Vân, nói thật với anh, tôi thậm chí còn không có ấn tượng gì với cô ta nữa.”

“Thật sao?” Bác sĩ La trả lời.

“Thoạt nhìn, cô ta cũng không phải là một cô gái đàng hoàng gì cả. Trong buổi hẹn hò xem mắt đó, cái gì cô ta cũng dám hỏi cả. Tôi đã rất ngạc nhiên khi hay tin cô ta đang yêu đương với Trần Việt đấy.”

Bác sĩ Hà cười tủm tỉm: “Cô gái như vậy có thể chơi qua đường thì được, nhưng không thể là đối tượng kết hôn. Nhưng tôi không ngờ rằng Trần Việt lại yêu một người nhanh như vậy. Có người có vẻ bề ngoài nghiêm túc, nhưng sau lưng thật ra không tốt như ta nghĩ đâu, gặp người đẹp thì không kìm lòng được, ngược lại còn bị đối phương nhốt vào trong.”

Sau khi lau tay, bác sĩ Hà quay lại và nói tiếp: “Nếu họ kết hôn sớm thì chắc chắn chỉ có một trường hợp là đã có thai trước khi kết hôn, nói không chừng Trần Việt là người đổ vỏ cho cô ta nữa đấy.”

Vừa dứt lời, anh ta chợt thấy Trần Việt đang đứng bên kia hành lang.

Cảnh tượng nhất thời rất xấu hổ, đặc biệt là bác sĩ Hà, mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, bác sĩ La lớn tuổi hơn cũng có chút ngại ngùng, may mà anh ta không nói nhiều nên lúc này cười gượng ha ha hai tiếng: “Trần Việt, anh đứng đây hồi nào vậy?”

Trần Việt phớt lờ họ và đi về phía trước.

Ngày càng có nhiều lời đàm tiếu trong bệnh viện, đặc biệt là sau khi có thông báo phê bình anh đưa bạn gái mới đến bệnh viện trong lúc trực ban.

Anh và Vương Dao vừa mới chia tay thì sau đó anh lại đưa bạn gái mới đến bệnh viện, nhân viên y tế bận rộn nên hầu hết họ đều sống cạnh bệnh viện, mà gần đó cũng chỉ có một siêu thị lớn, buổi tối họ đi mua sắm, thỉnh thoảng cũng tình cờ gặp anh và Ổ Vân Vân.

Nhờ đó, bối cảnh của sự việc nhanh chóng được ‘lan truyền’ rộng rãi.

Trần Việt bị người ta đàm tiếu anh đã lừa dối Vương Dao nên mới khiến cho Vương Dao chia tay và từ chức, nào ngờ không lâu sau anh còn chuyển qua sống cùng người phụ nữ khác và đưa cô đến phòng trực của bệnh viện mà không chút do dự.

Sau khi truyền tai nhau nhiều lần, thậm chí còn có tin đồn ở các bộ phận khác, bây giờ Trần Việt không biết chuyện của mình đã được thêu dệt đến đâu nữa rồi.

Trần Việt không để ý người khác nói gì, bất kể là tra nam hay ngoại tình, nịnh hót hay ghê tởm thì anh cũng cũng sẽ không đáp lại họ, dù sao trong chuyện này cũng là anh có lỗi trước.

Huống chi bây giờ anh đang rất vui vẻ, người khác đàm tiếu gì cũng không thể gây ảnh hưởng tới anh.

Chỉ là khi nghe họ bàn tán về Ổ Vân Vân... điều đó thật khó chịu.

Trần Việt trở về nhà, vừa mở cửa liền ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn ùa tới. Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bàn có bốn cái đĩa cùng hai bát cơm trắng, nhìn có vẻ vô cùng tươm tất.

“Bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa?” Ổ Vân Vân ngồi trên sô pha ôm Ô Ô nhìn anh.

“Rất ngạc nhiên, cũng rất bất ngờ.” Trần Việt trả lời cô. Nói tóm lại, tâm trạng của anh chỉ cần nhìn thấy  Ổ Vân Vân là đã trở nên rất tốt rồi.

“Nào, anh tới nếm thử đi.” Ổ Vân Vân đứng dậy và đưa đũa cho anh.

Trần Việt nhận lấy, đứng cạnh bàn cắn một miếng: “Cũng không tệ lắm.”

Có lẽ là do kỳ vọng của anh đối với cô quá thấp, nhưng giờ khắc này, anh thật sự cảm thấy không tệ.

Màu sắc và mùi thơm không hoàn hảo, ớt rõ ràng bị cháy, lá rau muống còn chưa rửa sạch hết, lại còn xào quá lâu nên thành ra lúc bỏ vào miệng là lập tức mềm nhũn, nhưng ít nhất vẫn còn giữ được chút hương vị nguyên bản.

Không sao, yêu cầu của Trần Việt đối với Ổ Vân Vân chỉ thế thôi, cô cũng không cần phải cố gắng thêm nữa.

“Đúng vậy, chỉ cần em làm việc chăm chỉ thì không có gì là em không thể làm tốt cả.” Ổ Vân Vân tự hào: “Hôm nay em thậm chí còn trồng thêm hai bông hồng mới đấy.”

Ổ Vân Vân nắm lấy tay anh, đưa anh đi xem bông hồng mới trồng trong chậu: “Em đã chuyển nó vào sáng nay, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu héo úa, nụ hoa cũng đã nở một chút, em nghĩ nó sẽ sống thôi.”

“Ở đâu ra vậy?”

“Các dì trong khu đã cho em đấy. Họ khá tốt bụng.”

Trần Việt buồn cười, anh không ngờ rằng Ổ Vân Vân có thể làm quen với mấy người lớn tuổi trong khu phố nhanh như vậy, anh quả thực đã

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp