Trần Việt một
mình quay trở lại phòng trực ban của mình.
Một khoảng im
lặng kéo dài bao trùm cả căn phòng, khuôn mặt và máu của bệnh nhân cứ mãi đọng
lại trong tâm trí anh.
Trần Việt phải
mất một vài năm mới có thể đối mặt với những tình cảnh như vậy, nhưng dù vậy,
bất cứ khi nào anh đang trực, anh vẫn không muốn gặp phải những bệnh nhân nguy
kịch, chỉ mong muốn đêm đó không ai phải xảy ra chuyện bất trắc gì.
Anh duỗi tay sờ
mặt Ổ Vân Vân, mặt cô rất ấm áp, tỷ lệ nghich hoàn toàn với bàn tay vừa mới khử
trùng của anh.
Bệnh nhân vừa
được cấp cứu đã được đẩy về phòng bệnh.
Còn cô thì vẫn
ở đây.
Trong một
khoảnh khắc nào đó, người ta sẽ chợt cảm thấy bình yên vô cùng, giờ phút này
chính là như thế.
Trần Việt cúi
đầu thò lại gần, định hôn cô một chút.
Ngày hôm sau,
bệnh viện đưa ra một thông báo phê bình: Trần Việt tự ý mang người nhà đi cùng
và ở lại qua đêm khi đang giao ca trực ban, điều này gây ảnh hưởng cực kỳ xấu
đến toàn bộ danh tiếng và chức trách của bệnh viện, thông báo phê bình này phát
cho toàn bộ bệnh viện, phê bình khấu trừ 500 tệ vào tiền lương tháng này của
bác sĩ Trần.
Các y tá không
ngừng xì xào bàn tán khi nhìn thấy bảng thông báo được đăng lên.
Mọi người đều
không thể tưởng tượng được, sao có thể là bác sĩ Trần Việt được chứ.
Từ khi chưa tốt
nghiệp anh đã giành được cơ hội thực tập trong bệnh viện, nỗ lực nghiêm túc,
tác phong đều tốt, chưa từng bị thông báo phê bình công khai như vậy bao giờ.
Lúc thông báo
này được tung ra, Vương Dao cũng ở đó, nhưng cô ấy có vẻ cũng không kinh ngạc
gì mấy.
Trần Việt rất
bình tĩnh đi ngang qua họ, anh là một người cư xử rất chuẩn mực, trước đây mỗi
khi bị phê bình, đặc biệt là khi bị chỉ trích trước mặt mọi người, anh luôn cảm
thấy vô cùng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).