Tô Thiên Tầm nói xong ba chữ này, như
bị thiên lôi bổ xuống nên hoàn hồn, cô xoay người chạy xuống núi.
Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là dáng
vẻ bị thương Khiêm Chuẩn, lẻ loi trơ trọi một mình nằm trong phòng phẫu thuật,
không ai chăm sóc.
Cô nhất định phải nhanh chóng chạy đến
bên anh.
Khiêm Hưu giữ bình tĩnh hơn Tô Thiên
Tầm, anh ta đi lên Sơn Trang tìm người phụ trách, nói bên Sơn Trang đưa bọn họ
xuống núi, rồi lấy xe của mình lái về.
Xe buýt của Sơn Trang chạy rất nhanh,
nhanh chóng đuổi kịp Tô Thiên Tầm đang vội vàng chạy trên đường.
Tô Thiên Tầm vừa ngã một cái, bàn tay
và đầu gối đều trầy xước hết, cô không để ý đến vết thương, chỉ lo thục mạng
chạy xuống núi.
“Mau lên xe đi…”
Xe buýt dừng lại, Khiêm Hưu duỗi ra một
tay giữ chặt Tô Thiên Tầm.
Tô Thiên Tầm chỉ lo chạy thục mạng,
nhất thời không có quay lại.
Khiêm Hưu không còn cách nào chỉ có thể
nhảy xuống xe, cưỡng chế đẩy cô lên xe.
Hai tiếng sau, Tô Thiên Tầm và Khiêm
Hưu chạy tới bệnh viện.
Khiêm Chuẩn đã ra khỏi phòng giải phẫu,
đang nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh.
Tô Thiên Tầm chẳng quan tâm đến hình
tượng thất tha thất thểu chạy đến cửa, đẩy cửa muốn tiến vào, lại bị hai vệ sĩ
của Khiêm Chuẩn ngăn lại.
Tô Thiên Tầm: “...”
Cho rằng vệ sĩ không nhận ra cô, hốt
hoảng giải thích nói: “Tôi là Tô Thiên Tầm, để cho tôi vào trong đi.”
Hai vệ sĩ mặt không đổi sắc đứng sừng
sững ở cửa, bày ra dáng vẻ cho dù là Thiên tử đến đây cũng không nể mặt: “Không
ai được phép gặp Khiêm tổng hết.”
Tô Thiên Tầm đang rất vội vàng, lại bị
người ngăn tại cửa, giọng điệu khó chịu : “Tôi là Tô Thiên Tầm, Tô Thiên Tầm đó
hiểu không?”
“Không biết.” Hai vệ sĩ thành thật lắc
đầu.
Tô Thiên Tầm: “...”
“Vậy hai anh đi nói với Khiêm Chuẩn một
tiếng, nói tôi đến đây thăm anh ấy, việc này chắc là được đúng không?”
“Không thể.” Hai vệ sĩ vẫn từ chối:
“Khiêm tổng đã căn dặn, không muốn gặp ai hết.”
Tô Thiên Tầm lần đầu tiên gặp được hai
vệ sĩ không thấu tình đạt lý như vậy, đúng là rất hợp với phong cách của Khiêm
Chuẩn.
Không cho vào phòng, cũng không truyền
lời giúp, Tô Thiên Tầm đứng ngoài cửa, tức giận nhìn chằm chằm hai người.
“Mấy người… Không muốn làm việc nữa
đúng không?” Chờ cô và Khiêm Chuẩn làm hòa, đầu tiên cô sẽ giáo huấn hai cái
cọc gỗ này.
Hai vệ sĩ mắt nhìn thẳng, không thèm
nhìn cô chút nào.
Tô Thiên Tầm bất đắc dĩ quay đầu nhìn
về phía Khiêm Hưu: “Làm sao bây giờ?”
Nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể
mạnh mẽ chạy vào.
Nhưng nhìn tay chân mảnh khảnh của
mình, lại nhìn hai vệ sĩ cao lớn cường tráng, Tô Thiên Tầm cảm thấy não cô có
vấn đề mới nghĩ như vậy.
Cũng may lúc này, cô trông thấy Lý
Dương từ trong phòng bệnh đi ra
“Lý Dương, Khiêm Chuẩn thế nào rồi?”
“Bọn họ ngăn không để cho tôi tiến vào,
cậu mau dẫn tôi vào trong.”
Lý Dương lúng túng nhìn Tô Thiên Tầm,
nhanh chóng dời ánh mắt, khó xử nói: “Tô tiểu thư, thật xin lỗi.”
“Khiêm tổng cần nghỉ ngơi.”
Tô Thiên Tầm: “...”
Cho nên tình trạng của Khiêm Chuẩn rất
nghiêm trọng, nên không thể vào thăm à?
Trong lòng cô càng sốt ruột, cô khóc
nức nở nói: “Tôi chỉ nhìn một chút, bảo đảm không quấy rầy anh ấy, một chút là
được.”
Tô Thiên Tầm cảm thấy bây giờ mình nhìn
hèn mọn vô cùng.(Abilene x T Y T)
Cô sống đến bây giờ, chưa từng cầu xin
người khác như vậy bao giờ.
Nhưng người ta cũng không thèm chịu nể
mặt mũi.
“Thật xin lỗi, Tô tiểu thư, thật sự tôi
không có cách nào để cô vào trong được.”
“Vậy còn tôi?” Khiêm Hưu đi về phía
trước một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Dương.
Lý Dương lúng túng cắn môi: “Ngài là
anh của ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.