Tô Thiên Ninh chẳng hiểu ra sao, tự
nhiên lại phải xách theo cả đống túi xách có kích thước lớn nhỏ không đồng đều,
cậu bé vừa đi vào nhà vừa gào ầm lên: "Mẹ ơi, nhanh lên, tới đây phụ con
một tay với."
Diêm Thải Châu đang tưới hoa trước nhà,
thấy cậu bé xách theo nhiều đồ đạc tới vậy, thím ấy vội đặt bình nước xuống,
chạy ra cửa: "Cái gì thế này? Sao mà nhiều thế? Con chờ chút, mẹ tới liền
đây."
Tô Thiên Ninh phàn nàn: "Chị con
nhét cho con đó, chị ném thẳng vào lòng con rồi đi luôn."
“Chị con về rồi sao?” Diêm Thải Châu
nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Tô Thiên Ninh: "Chị đi từ lâu rồi.
Bảo là Thẩm Uyển tìm chị ấy, còn thấy trên tay chị còn cầm theo một chiếc túi
hàng hiệu đựng áo sơ mi dành cho nam nữa."
Diêm Thải Châu mỉm cười nói: "Chắc
là đi tìm Tiểu Chuẩn rồi, chuyện này con không quản nổi chị con đâu."
"Thật mong hai đứa nó sẽ sớm về
chung một nhà với nhau, chỉ có như vậy thì mẹ mới không phụ sự ủy thác của mẹ
con bé."
Tô Thiên Tầm thực sự đã đi tìm Khiêm
Chuẩn.
Cô cũng không biết lúc nãy mình bị làm
sao nữa. Nhưng chỉ vừa mới lúc nãy thôi, cô đã thẳng tay ném tất cả đồ đạc của
mình cho em trai rồi chạy ra ngoài với chiếc túi đựng áo sơ mi nam trên tay.
Tô Thiên Tầm lái xe đến thẳng nhà họ
Khiêm.
Kể từ lúc hai người bọn họ gặp lại
nhau, cô luôn đến nhà họ Khiêm cùng với Khiêm Chuẩn, lần nào cô tới cũng cứ vậy
mà vào, nhưng không ngờ lần này cô tới lại nhìn thấy có hai nhân viên bảo an
đứng canh gác ở cửa.
Tô Thiên Tầm hơi ngạc nhiên, thì ra
Khiêm Chuẩn không sống một mình, ở đây còn có hai nhân viên bảo an nữa.
Cô không gọi điện thoại báo trước cho
Khiêm Chuẩn, đang định sẽ tạo bất ngờ cho anh.
Cô định xuống xe nói chuyện với nhân
viên bảo an, xem có thể để cô đánh xe vào trong hay không.
Không ngờ, lúc cửa sổ xe cô vừa mới hạ
xuống thì cánh cổng lớn đã được mở ra, từ từ di chuyển sang hai bên.
Nhân viên bảo an đứng cạnh cửa sổ xe
của cô, lịch thiệp cúi đầu hành lễ với cô: "Tô tiểu thư, cô không cần
xuống xe đâu, cứ lái thẳng vào trong sân đi."
Lại còn được ưu tiên tới vậy sao, tâm
trạng của Tô Thiên Tầm rất tốt, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Tô Thiên Tầm đỗ xe ở bãi đậu xe trong
sân, trong có không chỉ có mấy chiếc xe con mà Khiêm Chuẩn thường hay lái, còn
có thêm một chiếc ô tô của phụ nữ, là một chiếc xe Maserati màu đỏ.
Cô không biết chiếc xe này thuộc về ai,
Tô Thiên Tầm liền cảm thấy hơi nghi ngờ.
Nếu như là người khác, trong sân nhà
xuất hiện một chiếc xe dành riêng cho nữ thì cũng không có gì lạ.
Nhưng Khiêm Chuẩn không giống như những
người đó, anh rất hiếm ra ngoài giao du với mọi người, đặc biệt là phụ nữ.
Vừa nãy lúc hai người bọn họ còn đang
dùng bữa tối, người nhà của anh đã gọi điện thoại cho anh nói rằng có việc quan
trọng, cũng không biết chuyện quan trọng đó rốt cuộc là gì.
Trong lòng cô tràn ngập sự nghi ngờ, Tô
Thiên Tầm xách theo chiếc túi đựng chiếc áo sơ mi nam, đi thẳng vào nhà.
Có nhân viên bảo an thì cũng thôi đi,
nhưng nhà họ Khiêm còn có cả một vị quản gia nữa.
Vừa vào tới cửa, Tô Thiên Tầm gặp một
ông chú trung niên trông khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, người này tự xưng là
quản gia của nhà họ Khiêm, trong lòng cô càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
"Ông nói mình chính là vị quản gia
được Khiêm Chuẩn mời về?"
Tô Thiên Tầm nhìn chằm chằm ông ấy từ
trên xuống dưới, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Đối phương cũng hề không lộ ra dáng vẻ
kinh ngạc, dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn nụ cười nở rộ trên mặt cô: “Tô tiểu thư, tôi
tới nhà họ Khiêm cũng được mấy năm rồi, chỉ có điều mấy năm nay Tô tiểu thư vẫn
luôn sống ở nước ngoài nên mới chưa từng gặp tôi thôi."
“Không đúng.” Tô Thiên Tầm cảm thấy mấu
chốt vấn đề chắc chắn không phải ở chỗ này: “Tôi tới nơi này mấy lần rồi, sao
chưa bao giờ trông thấy ông?”
Chú quản gia cười nói: "Đương
nhiên là vì Khiêm tổng không cho phép chúng tôi đi ra ngoài."
Tô Thiên Tầm: "..."
"Cho nên bây giờ Khiêm Chuẩn không
ở một mình, trong nhà có rất nhiều người?"
"Có phải anh ấy còn mời dì của
mình tới nữa không?"(Abilene x T Y T)
Chú quản gia: "Tất nhiên
rồi."
Tô Thiên Tầm ngừng lại vài giây, có hơi
do dự, hình như cô không thể hiểu thấu con người của Khiêm Chuẩn.
Cô vốn cho rằng những gì mình nhìn thấy
đã là tất cả, nhưng không ngờ còn có rất nhiều điều mà cô không biết về anh.
Tô Thiên Tầm tần ngần đứng ở cửa, cô
không biết mình nên đi vào hay rời đi.
Cô nghĩ tới chiếc xe Maserati màu đỏ
đậu trong sân hồi nãy, lỡ như…
Có lẽ mấy ngày này cuộc sống của cô
trôi qua quá mức thư thái, nên mới thực sự nghĩ rằng trong đáy mắt của chàng
thiếu niên ấy thì cô là người duy nhất.
Ngoài cô ra, chàng thiếu niên ấy vốn
không hề có người bạn tốt nào cả ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).