Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 4


10 tháng

trướctiếp

Những đám mây ở phía chân trời chồng chất lên nhau như những đóa hoa, ánh nắng của buổi chiều hoàng hôn chiếu rọi vào làm cho những đám mây như được nhuộm sắc vàng trông cực kì đẹp.

Lúc này đã sáu giờ chiều, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến tiết tự học đầu điên của buổi tối, trong phòng học của lớp mười một vô cùng ồn ào, nhốn nháo.

"Brừm brừm brừm —"

Điện thoại của Lục Thầm Chi rung lên.

Anh liếc mắt nhìn tin nhắn, không có tâm trạng để trả lời liền chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi không để ý đến nó nữa.

Lục Thầm Chi lôi sách luyện tập ra, lúc vẫn còn ở thành phố Huyền Mộc anh đã học xong chương trình giáo dục rồi nên bây giờ anh quá hiểu nội dung bài giảng của giáo viên ở trường. Nhưng không thể phủ nhận rằng Lục Thầm Chi thực sự đang rất nhàm chán, bởi vì ngoài lúc thỉnh thoảng xem vài bộ phim ảnh cũ và sách nước ngoài, anh chỉ có thể dồn hết sự tập trung của mình vào các đề toán Olympic nâng cao.

Đề Olympic toán đều rất ngắn, có lẽ là vì cách giải của nó khó đến mức không cần dùng những điều vô nghĩa khác làm cho đề bài dài hơn để cho mẹo.

Lục Thầm Chi ghi một số công thức ra giấy nháp, suy nghĩ một lúc.

"Két —"

Âm thanh kẽo kẹt của cái ghế sau bàn bị kéo ra rất khó nghe.

Suy nghĩ của Lục Thầm Chi bị gián đoạn, anh hơi nhíu mày, cây bút đen vừa chấm một chấm lên giấy nháp. Anh tiếp tục xem sách luyện tập, tiếng nói chuyện vang lên ở bàn sau.

"Chu Nhiên, cậu có nghe tớ nói chuyện không đấy, cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ hoài? Khoan đã, cậu đang nhìn Hứa Linh đấy à!"

"Cậu nói gì vậy trời, tớ chỉ thấy cậu ấy chạy bộ rất mắc cười, cậu xem cậu ấy chạy rất giống con gà trống ha ha ha ha…"

Lục Thầm Chi áp dụng công thức vào bài toán, vừa làm vừa gõ đầu bút lên bàn.

Dường như các thiếu niên thiếu nữ ở tuổi dậy thì đều không giấu được tình cảm của mình, mỗi lần bị người khác biết được liền nảy sinh lòng tự trọng. Vì thế liền làm ra những hành động trêu chọc hoặc bắt nạt lại, vênh váo chứng minh mình trong sạch, thật ngốc nghếch và hài hước.

Lục Thầm Chi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng nhìn thấy được nhóc con đang đi trên sân thể dục.

Hứa Linh cầm chiếc khăn vừa lau mặt vừa đi trông rất giống chú chó con, cô chắc cũng không biết lúc này bản thân đang bị nói là giống con gà trống.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Lục Thầm Chi hơi nhàm chán nhìn sang chỗ khác, tiếp tục liệt kê các phép tính trên giấy nháp.

Hai cậu bạn học ngồi bàn sau vẫn đang nói chuyện với nhau, cuối cùng vẫn nói đến ba đặc điểm chính của Hứa Linh là dáng người, chiều cao và nhan sắc. Càng nói họ càng phấn khích hơn, thậm chí còn xô đẩy đối phương đùa giỡn, Lục Thầm Chi ngồi đằng trước bị hai người làm ồn ào đến không chịu được.(Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y T)

"Kẽo kẹt —"

Cái bàn lại lần nữa bị hai người đùa giỡn mà di chuyển đụng trúng vào lưng Lục Thầm Chi.

"Xoẹt —"

Ngòi bút  rạch thành một đường răng cưa lên quyển sách. Lục Thầm Chi nheo đôi mắt đẹp dài ra, đã mất hết kiên nhẫn. Anh quay đầu trầm mặc nhìn bọn họ, đôi mắt như toái linh bình tĩnh không gợn sóng, môi mỏng mím chặt. Hai bạn học mới vừa rồi vẫn còn nháo loạn lập tức im lặng.

Lý Nhất Bằng lập tức nói: "Xin lỗi cậu nhé, vừa rồi không chú ý."

Chu Nhiên sực tỉnh, cậu ta cau mày nói: "Không phải chỉ đụng trúng một cái thôi sao, gì mà yếu ớt quá vậy?"

Lý Nhất Bằng quay đầu đấm vào vai cậu ta, lại cười làm lành nói: "Cậu ta chỉ nói giỡn thôi, cậu tiếp tục học tập đi, chúng tôi về chỗ."

Vốn dĩ bọn họ không ngồi ở chỗ này, chỉ nhân lúc không có ai ngồi thì mượn chỗ hóng mát tý thôi.

Chu Nhiên trợn mắt lên: "Cần gì phải về chỗ, đụng trúng một cái thì có làm sao đâu, đúng là như con gái."

Lục Thầm Chi hạ môi mỏng, liếc mắt nhìn cậu ta, gương mặt tuấn tú mang theo vài phần khinh bỉ: "Tôi không phải cậu, bị đụng trúng cũng không có ai đau lòng."

Chu Nhiên: "..."

Lý Nhất Bằng: "..."

Lục Thầm Chi đột nhiên nói câu làm hai người họ nghẹn lời. Chu Nhiên cười nhạo một tiếng, đang muốn nói lại thì bị Lý Nhất Bằng lôi đi: "Chúng ta đụng vào người khác là sai, muốn cãi cũng cãi cũng không cãi được, tốt nhất là đừng nói nữa."

Lý Nhất Bằng dừng vài giây lại nhỏ giọng nói: "Cậu vẫn để bụng chuyện hồi học kì một đây à?"

Hồi học kỳ một, Chu Nhiên vất vả theo đuổi một đàn em khóa suýt nữa thì thành công, nhưng kết quả đúng lúc Lục Thẩm Chi vừa chuyển đến trường cấp ba Sùng Duệ đã tạo lên phen sóng gió trong trường, không ít nữ sinh đều chỉ nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh liền bắt đầu gửi cho anh vô số thư tình, cô bé khóa dưới mà Chu Nhiên vất vả theo đuổi cũng vậy.

Đáng thương cho Chu Nhiên, trước đây cùng mấy người anh em nói muốn mang theo bạn gái đến ăn cơm, kết quả là mất hết mặt mũi.

Chu Nhiên quay đầu mắt lại nhìn Lục Thầm Chi vẫn đang làm bài, lớn giọng nói: "Tớ không ưa mấy đứa con trai ẻo lả, vừa giả tạo vừa mọt sách, thật muốn tìm người đánh cho một trận."

Lục Thầm Chi nhướng mày, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình đang xoay bút, miệng không giấu được ý cười, chẳng qua nụ cười này khiến cho anh có thêm vài phần nham hiểm.

"Bằng —"

Tiếng súng vang lên, trên sân chạy có mấy thân ảnh màu sắc không đồng đều lao ra ngay lập tức. Đây là cuộc thi chạy nước rút bốn trăm mét nữ, ngoài Hứa Linh còn sáu bạn học nữ khác. Đường chạy của Hứa Linh là vòng ngoài, thoạt nhìn, tốc độ của cô cùng dáng vóc khi chạy nhìn thì cùng lắm cũng chỉ ở vị trí thứ hai.

400 mét tuy dài hơn so với hai trăm mét cùng một trăm mét nhưng cũng là chạy nước rút, mà từ trước đến nay tinh thần là điều mà không thể mất đi được.

Chạy hàng đầu tiên là đàn chị lớp mười hai, có rất nhiều kinh nghiệm và trình độ huấn luyện cũng cao hơn bọn cô.

Lúc chạy qua khúc cua trong nháy mắt, Hứa Linh nhanh chóng tăng tốc, mũi chân dường như chỉ chạm vào đường đua.

Thời tiết hôm nay có chút nóng bức, mái của cô đã dính hết lên trán, tóc được búi chặt thành củ tỏi cứ vểnh lên theo động tác chạy của cô. Gió thổi làm cho da trên gương mặt xinh đẹp của cô nhăn nhúm lại, Hứa Linh cắn răng tăng tốc, nhanh chóng vượt qua mặt hai đàn chị.

Lúc sau, Hứa Linh giữ vững phong độ này duy trì được gần năm giây, cuối cùng khi còn lại mười mét, một bóng dáng cao gầy nhanh chóng chạy gần và vượt qua Hứa Linh.

Sắc mặt Hứa Linh hơi tái nhợt, cố vượt qua mấy bước cuối, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn chậm hơn người ta.

Thua rồi.

Hứa Linh chạy ra xa hơn vạch đích mấy chục mét sau đó chạy chậm lại dần để điều hòa hơi thở, tim của cô không ngừng đập nhanh, hai bên thái dương cũng làm cô hoa mắt chóng mặt.

Cô nhìn trước mắt bóng dán cô gái vụt qua mặt, đi lại vài bước và cười, nhảy người lên ôm bả vai em ấy cô: "Mạnh Kiều Kiều, lần này em tiến bộ rất nhiều!"

Mạnh Kiều Kiều lảo đảo nửa bước, khom lưng mặc cho cô khoác, có chút ngượng ngùng nói: "Dạ, vì hôm nay tâm trạng của em khá tốt ạ."

Hứa Linh nói với giọng điệu có chút tiếc nuối: "Thật vất vả mới có thể vượt qua chị Dư Dung, lại bị đàn em mới đến thắng, haizzz."

Mạnh Kiều Kiều càng thẹn thùng: "Đi thôi, đi xem bảng thống kê."

Hứa Linh thả hai tay ra đút vào túi quần thể thao, rung đùi đắc ý mà đi tiếp, giống như con lật đật.

Huấn luyện viên Trương mắt nhìn đồng hồ bấm giây vừa ghi số liệu lên trên giấy: "Thầy Lý, Mạnh Kiều Kiều đội các người thật sự đã tiến bộ rất nhiều, tôi đoán không đầy một năm là cô bé có thể phá kỷ lục."

Huấn luyện viên Lý cười, mà lúc này cũng không tiếc chèn ép đối thủ của mình: "Hứa Linh của đội thầy cũng không tồi, không phải con bé đang rất nỗ lực để được vào đội tuyển tỉnh sao, mặc dù gần đây không có tiến bộ gì."

"Nào có, muốn vào được đội tuyển tỉnh vẫn là Mạnh Kiều Kiều có khả năng hơn, nhưng người ta một lòng chỉ muốn vào trường trọng điểm 985 thôi." Huấn luyện viên Trương trả lời lại một cách mỉa mai: "Cũng không biết thầy Lý có giữ lại được cô bé không?"

Sau một hồi nói chuyện, trong lòng hai huấn luyện viên đều nghẹn lại, họ không muốn cùng đối phương nói chuyện nữa.

Hứa Linh từ xa chạy tới, nhảy nhót xung quanh: "Huấn luyện viên! Em tới rồi!"

Huấn luyện viên Trương nghiêm mặt dặn dò: "Trò chạy như vậy sẽ ngã đó, nói mấy lần rồi mà vẫn không thay đổi hả!"

Hứa Linh cười thành tiếng, lấy tay từ trong túi ra.

Huấn luyện viên Lý vỗ vai Kiều Kiều, nói những việc cần chú ý, đột nhiên huấn luyện viên Trương nói: "Thầy Lý, nếu không có gì thì chi bằng cho hai đứa nhóc này so tài với nhau?"

Hứa Linh chấp hai tay để ra sau lưng, nghiêng mình: "Được ạ, được ạ."

"Em biết gì mà lại nói được ạ được ạ vậy." Huấn luyện viên Trương vỗ đầu đầu, lại nói: "Chạy 100m thì sao? Nếu anh nói muốn so tài, vậy tôi là người chọn hạng mục để thi nhé?"

"Này…" Huấn luyện viên Lý nhất thời không biết nói gì.

Huấn luyện viên Trương đẩy Hứa Linh: "Đi thôi, đến đường đua 100 mét, giành chiến thắng đấy."

Không đến vài phút, hai người đều đã ở trên đường đua chuẩn bị sẵn sàng.

"Bằng —"

Tiếng súng vừa vang lên, Hứa Linh đã như mũi tên phóng nhanh trên đường đua.

Mạnh Kiều Kiều cũng không chịu yếu thế, cùng Hứa Linh chạy phân biệt được thắng thua.

Hứa Linh nắm chặt tay đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch, dưới chân tăng tốc, tốc độ lại lần nữa nhanh hơn, không cho Mạnh Kiều Kiều thời gian phản ứng, cô thắng Mạnh Kiều Kiều vị trí thứ hai mà không có sự chênh lệch quá lớn.

Sau khi chạy cấp tốc xong, cả khuôn mặt cô đều ửng hồng vô cùng đáng yêu.

Huấn luyện viên Trương liếc mắt nhìn huấn luyện viên Lý, cười to, dùng sức xoa đầu cô: "Tốt lắm nhóc con, vẫn có thể phát huy được sức bật đó!"

"Hì hì!" Hứa Linh thở gấp miệng cười tít cả mắt, trông rất ngốc nghếch: "Đương nhiên rồi thầy! Em là Hứa Linh đó! Là linh trong linh dương!"

"Được rồi, đừng lải nhải nữa, hôm nay chỉ tập đến đây thôi!"

Huấn luyện viên Trương vỗ vào sau gáy cô: "Tan học!"

Tắm nước ấm sau khi vận động thật sự rất thoải mái, Hứa Linh than thở vài tiếng, cô dùng khăn tắm lau khô tóc rồi thay trang phục, lấy máy sấy từ trong balo.

Định cắm chuôi vào ổ điện, thì thấy trên ổ điện dán tờ giấy: "Mạch điện hiện đang sửa chữa, vui lòng không sử dụng."

Hứa Linh lau nước đọng trên tay vào quần, vươn một ngón tay muốn bóc tờ giấy nhìn xem.

Mạng chó vẫn quan trọng hơn.

Cô đột nhiên rút tay lại. Vậy sang phòng tắm khác để sấy tóc vậy.

Mặc dù phòng tắm ở khu thể thao được chia thành hai phòng nam nữ, nhưng phòng vệ sinh ở ngoài phòng tắm vẫn cách nhau một đoạn.

Trong phòng tắm nam.

"Chiều nay thầy dở cái tính quái đản ra, này không phải chính thầy đòi so tài sao?" Huấn luyện viên Trương cắm máy sấy tóc.

"Hứ, tôi đây là muốn cho anh thấy rõ ràng sự thật." Huấn luyện viên Lý trợn mắt, trên đầu đỉnh đầu xoa đầy dầu gội đầu.

Gió thổi vù vù, huấn luyện viên Trương "hừ" một tiếng: "Sự thật là học trò của anh không bằng Hứa Linh, chậm hơn nhiều."

"Được rồi lão Trương, anh đừng có mà nói vớ vẩn." Huấn luyện viên Lý tức giận đến bọt biển đều không cào: "Anh biết rõ em ấy sau này rất khó đột phá, anh nên cho em ấy chạy cùng Mạnh Kiều Kiều ở cự ly hai trăm hay bốn trăm mét, như vậy em ấy sẽ biết với khả năng của mình thì không thể chạy thắng được."

"Anh câm miệng lại đi." Huấn luyện viên Trương tắt máy sấy, nổi giận trừng mắt nhìn huấn luyện viên Lý: "Anh nói vậy quá vô nghĩa rồi, chúng ta làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, đừng nói nữa."

"Tôi nói vô nghĩa? Tôi đang suy nghĩ giúp anh đó, với chiều cao của em ấy trước đây anh không nên tuyển em ý vào đội." Huấn luyện viên Lý châm chọc nói: "Đúng là thành tích hiện tại của em ấy không tệ, nhưng sau này thì sao ? Em ấy căn bản không thể đột phá, em ấy về sau sẽ nghĩ như thế nào?" Hai vị huấn luyện viên không ngừng tranh cãi, tiếng cãi vã đã vang ra bên ngoài.

Hứa Linh nhìn balo của mình, trong lòng thở dài: "Xem ra không thể sấy khô tóc được rồi." Cô xoay người, bước đi lắc lư theo thói quen thường ngày, kiêu ngạo đến mức không nhận ra.

Hứa Linh xách theo balo ra sân vận động, lúc này đã hết tiết một tiết tự học buổi tối, màn đêm buông xuống những ngôi sao lập lòe xuất hiện. Cô cúi đầu, cả người giống một khối bánh quy nhỏ bị rơi xuống nước. Vài giây sau, Hứa Linh giơ hai ngón tay lên, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

"U là trời, mình đáng yêu như vậy mà vẫn bị người khác nói xấu á, còn không phải là xinh xắn hơn chút thôi sao." Miệng Hứa Linh không ngừng lẩm bẩm lầu bầu.

Đến tiết hai của buổi tự học buổi tối, Lục Thầm Chi vừa vào lớp liền thấy một con ma nước nữ đang xõa tóc trên bàn.

Anh đứng ở bên cạnh cô, ngồi dựa vào cửa sổ, vươn ngón tay ra gõ nhẹ lên bàn vài cái.

Hứa Linh dường như không nghe thấy, vẫn úp mặt lên bàn, sợi tóc rũ xuống bàn như núi Thái Sơn.

Lục Thầm Chi trầm giọng gọi: "Hứa Linh."

Hứa Linh chậm chạp động người, sau đó ý thức được cái gì đó cô đột nhiên ngẩng đầu đứng lên. Tiếp theo, cô hất mái tóc đen ướt đẫm của mình về phía trước khiến mái tóc cô quất vào mặt Lục Thầm Chi.

Hứa Linh: "…"

Lục Thầm Chi: "…"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp