Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 15


10 tháng

trướctiếp

Hứa Linh cắn răng, quay phắt đầu đi không thèm nhìn Lục Thầm Chi nữa.

Tống Thư nhịn cười: "Tớ đi trước."

Hứa Linh nghiêm mặt nhăn mày, tùy tiện rút ra một quyển sách, cắm mặt đọc.

Khóe môi Lục Thầm Chi khẽ nhếch lên cao, lấy tai nghe trên tai xuống, chậm rãi cuộn lại.

Hứa Linh vẫn chôn mặt vào quyển sách giáo khoa. Mái tóc rối màu đen che khuất khuôn mặt cô, chỉ có thể lờ mờ thấy được hai bên má trắng nõn lộ ra.

Lục Thầm Chi nhịn không được nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.

Hứa Linh như phát hiện ra điều gì đó, lại mạnh mẽ quay đầu đi chỉ chừa lại cho anh cái gáy.

Mái tóc đen hơi xõa xuống, lộ ra đôi tai nhỏ trắng nõn, chóp tai ửng hồng, rất đáng yêu.

Lục Thầm Chi nhìn cái tai trắng hồng kia, cảm thấy cổ họng hơi khô, con ngươi đen trầm xuống.

Anh dời ánh mắt đi, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên thêm. Vài giây sau, cổ họng anh truyền ra vài tiếng cười khẽ.

Vành tai của Hứa Linh ngày càng đỏ.

Trải qua chuyện này, quá mức xấu hổ, Hứa Linh càng quyết tâm không để ý tới Lục Thầm Chi nữa.

Cứ như vậy, thời gian cứ chầm chậm trôi qua, đầu tuần mới lại đến.

Hứa Linh dậy từ sớm, cô vỗ vỗ trên mặt mình, mắt hạnh lóe sáng.

Cô lái chiếc xe điện Cừu Con, muốn lái thật nhanh nhưng lại sợ đi nhanh quá sẽ gây nguy hiểm, thế là lại đi chậm lại, nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn đi nhanh thêm chút nữa.

Tới trường học, Hứa Linh vội vàng cất xe rồi chạy tới phòng học.

Lúc này còn rất sớm, trong phòng học cũng chỉ có vài người.

Vài người này bao gồm cả… Lục Thầm Chi.

Hứa Linh ngồi vào chỗ,  nhưng ngồi thế nào cũng không yên, đành lấy điện thoại ra nghịch.

Lục Thầm Chi liếc cô một cái.

Hứa Linh hoàn toàn không để ý tới, cô đang bận nhìn chằm chằm vào điện thoại, cầu mong thời gian trôi nhanh lên chút.

Rốt cục cũng đến 8 giờ - thời điểm đi đến sân vận động tập trung và chuẩn bị.

Hứa Linh đứng bật dậy, chạy nhanh ra khỏi phòng học.

''Hứa Linh."

Giọng Lục Thầm Chi hơi trầm.

Hứa Linh theo bản năng quay đầu lại, hoàn toàn quên đi mâu thuẫn giữa hai người.

Con ngươi đen của Lục Thầm Chi hiện lên chút ý nghĩ sâu xa, khẽ cười, nói: "Cố lên."

Hứa Linh giật mình, cô cắn cắn môi, không nhịn được nở nụ cười xán lạn. Mắt hạnh của cô đảo đảo rồi gật mạnh đầu: "Được."

Hứa Linh xoay người, càng thêm hưng phấn chạy ra khỏi phòng học, một đường chạy nhanh tới sân vận động.

Bên cạnh sân vận động có một khu rừng trúc xanh um tươi tốt, hiện giờ đang bị kéo dây niêm phong lại, không một bóng người xung quanh, chỉ có hai bảo vệ đứng canh gác.

Huấn luyện viên Lý cùng những người khác đâu?

Hứa Linh có chút nghi hoặc, trong đầu nảy lên suy nghĩ không ổn.

Hứa Linh bước đến, vừa muốn đi vào thì bị bảo vệ ngăn lại.

Bảo vệ cau mày nói: "Xin lỗi, hiện tại sân vận động đang được sử dụng, những học sinh không phận sự không thể đi vào."

Hứa Linh cười cười: "Bên trong là đội tuyển tỉnh đang tuyển người, cháu là Hứa Linh, một trong những người tới tham gia tuyển chọn."

Hai bảo vệ nhìn nhau.

Hứa Linh luống cuống từ trong túi quần lấy ra thẻ học sinh: "Chú xem, cháu là Hứa Linh, cháu có tên trong danh sách, mấy chú có thể lấy danh sách ra đối chứng ạ."

Bảo vệ một tay cầm lấy thẻ học sinh, một tay khác lấy danh sách ra dò.

Vài giây sau, chú bảo vệ sắc mặt khó nói nhìn Hứa Linh: "Trong danh sách này ghi là cháu vắng mặt nên đã có người bổ sung thay thế."

"Sao có thể vắng mặt ạ? Cháu không vắng mặt, mọi người còn chưa đến mà, cháu sao có thể vắng mặt được chứ?"

Hứa Linh nắm chặt tay, suýt nữa nhảy dựng lên, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin được.

"Không phải họ không tới

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp