Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 13


10 tháng

trướctiếp

Lục Thầm Chi nhìn giáo trình trước mặt vài giây, ho khan mấy tiếng rồi bất chợt cười thầm.

Anh đưa tay che miệng, càng cười càng to, cuối cùng cười đến nỗi ngã ra ghế sô pha.

Mất một lúc Lục Thầm Chi mới dừng lại được.

Anh gõ gõ ngón tay lên "Ngũ Tam", không kiềm được lắc đầu, dịu dàng nói: "Ngốc nghếch."

Lục Thầm Chi đứng dậy, để giáo trình sang một bên, cầm túi đào đến bồn rửa.

Anh mở vòi nước, rửa sạch sẽ mấy trái đào hồng hồng trông hết sức ngon rồi bỏ vào dĩa.

Lục Thầm Chi cầm một  trái đào lên, tay kia với lấy con dao gọt hoa quả, vừa gọt được mấy miếng thì điện thoại di động rung lên.

Anh liếc mắt nhìn người gọi tới, ấn đồng ý: "Mẹ."

"Thầm Chi à, sống ở thành phố Lan Đồng thế nào?" Giọng nói người phụ nữ chứa đầy lo lắng: "Hàng ngày ăn uống thế nào? Học hành có ổn không? Giáo viên ở đó có vấn đề gì không?"

Nhiều vấn đề được đặt ra liên tiếp khiến Lục Thầm Chi không biết nên trả lời cái nào trước, chỉ có thể chuyển sang đề tài khác: "Có chuyện gì không mẹ?"

"Thằng bé này, mẹ gọi điện để hỏi thăm con chứ sao nữa?" Người phụ nữ nén giận: "Sao con cứ nhất định phải cãi nhau với bố con làm gì, để giờ mẹ phải lo lắng thế này."

Lục Thầm Chi cẩn thận bóc vỏ trái đào trong tay, nhẹ đáp: "Vâng."

"Đúng rồi, bây giờ đã gần giữa tháng Chín, không bao lâu nữa là đến Quốc khánh rồi."

Mẹ Lục ra vẻ lơ đãng nói.

Động tác tay Lục Thầm chi khựng lại, khẽ nói: "Ngày Quốc khánh còn xa lắm."

"Không xa đâu, Quốc khánh được nghỉ con đi Huyền Mộc một chuyến đi." Mẹ Lục tiếp tục nói: "Ngày nghỉ vừa đúng sinh nhật bố con, lúc đó con về tặng quà rồi chúc…"

Lục Thầm Chi siết chặt chuôi dao, mũi dao lệch đi, cắt vào thịt quả.

Giọng anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Con không đi đâu."

Lục Thầm Chi nói tiếp: "Nếu không còn chuyện gì khác thì con cúp máy trước đây."

"Thầm Chi!" mẹ Lục không hài lòng: "Con về nhà ngày sinh nhật bố con thì sao? Hai bố con nhất định phải chọc mẹ tức chết hả?"

Lục Thầm Chi cố gắng đè lại cơn giận của mình: "Chính bố là người đưa ra lựa chọn, không phải con."

"Thằng bé này, con nói gì vậy!" Mẹ Lục quát to: "Con chỉ biết trách bố không bảo vệ con lúc đó, sao không thử nghĩ lại xem con đã làm gì đứa bé họ Chu kia…"

Ánh mắt Lục Thầm Chi thay đổi, tay khẽ động một cái, lưỡi dao lướt qua quả đào, đâm vào ngón trỏ.

"Bỏ đi, không nói nữa, Quốc khánh con nhất định phải đi Huyền Mộc một chuyến."

Mẹ Lục kích động nói.

Lục Thầm Chi không thèm đáp lại, vươn tay cúp điện thoại, hoàn toàn ngăn cách giọng mẹ Lục đằng sau di động.

Anh nhìn ngón tay mình đang chảy máu khiến quả đào trắng cũng bị dính màu đỏ.

Mặt Lục Thầm Chi không biểu cảm gì, quay đầu ném quả đào vào sọt rác cách đó không xa, đưa ngón tay đến dưới vòi nước để rửa sạch.

Dưới dòng nước, màu máu phai dần, ngừng chảy.

Lục Thầm Chi chống tay lên bồn rửa, vốc từng vốc nước lên rửa mặt. Anh xoay người, ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, Để nước trên mặt theo cổ chảy xuống phía trong cổ áo.

Anh đột nhiên mở bừng mắt, cầm con dao gọt hoa quả đặt một bên lên, ném mạnh vào sọt rác.

Con dao hơi khựng lại trên không trung rồi vẫn vững vàng rơi xuống, mũi dao cắm vào phía trên quả đào.

Con ngươi đen láy của Lục Thầm Chi trầm đi trông thấy rõ, tóc đen ướt nhẹp, lộn xộn dính bên gương mặt trắng nõn, khuôn mặt lạnh lùng toát ra sự sắc bén và nguy hiểm.

Buổi chiều thứ tư, Lục Thầm Chi quay trở lại trường học.

Tiết đầu tiên vào chiều thứ tư là tiết thể dục, lúc

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp