Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 96: THIẾU NIÊN ẤY (07)


9 tháng

trướctiếp

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, lễ tốt nghiệp chuẩn bị diễn ra.

Cố Cảnh Sâm rất muốn cùng Lật Chi để lại hồi ức đáng nhớ những năm tháng trung học.

Ví dụ như, thay vì là một thính giả nghe cô kéo đàn violon trước tất cả mọi người, anh lại muốn chia sẻ sân khấu với cô hơn.

Trở thành một người đặc biệt hoàn toàn so với những người khác.

Ca khúc biểu diễn vào buổi lễ tốt nghiệp mà anh và Lăng Khiêm đã chuẩn bị, vốn chính là do anh tự chọn.

Là bài hát mà anh chọn cho cô.

Ngày biểu diễn, Lăng Khiêm xảy ra chuyện, không đến kịp để biểu diễn tiết mục, cũng là kế hoạch của anh.

Chuyện này ngoại trừ Cố Cảnh Sâm và Lăng Khiêm, tới cả Phong Bạch cũng không hề hay biết.

Ngày hôm ấy.

Khi Cố Cảnh Sâm và Lăng Khiêm cùng lên sân khấu biểu diễn, anh đã chạy tới phòng đàn của trường, không nói không rằng mà kéo Lật Chi đang luyện đàn violon tới thẳng cánh gà của sân khấu biểu diễn ngay.

Vì để che giấu mục đích của mình, lời anh nói ra đã rất lạnh lùng và vô lý.

Không để cho cô chút thời gian phản kháng hay từ chối nào.

“Cùng ta cùng lên sân khấu hợp tấu đi.”

“Có đồng ý không?” Giọng điệu này không giống dò hỏi ý của cô, mà giống uy hiếp cô hơn.

Lật Chi bị anh dọa sợ, mơ mơ màng màng nói đồng ý.

Cố Cảnh Sâm nghe thấy cô đồng ý đề nghị của mình, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực mới dần thả lỏng.

Cô không hề nhận ra, khi xoay người, anh đã lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng mọi chuyện cũng xảy ra như những gì anh muốn, hai người đã cùng lên sân khấu.

Cô nâng đàn violon, anh ngồi ở trước dương cầm.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu diễn tấu ca khúc “Thư tình”.

Không có bất cứ lần diễn tập nào, cũng chưa từng biểu diễn chung trước đây.

Có lẽ trước đó, cô cũng không biết anh sẽ đàn dương cầm.

Nhưng mọi chuyện lại ngoài ý muốn, vô cùng hoàn mỹ.

Giai điệu của piano và âm thanh của violin giống như những bánh răng phù hợp nhất, ăn khớp chặt chẽ với nhau.

Không có một chút kẽ hở nào.

Ngón tay Cố Cảnh Sâm di chuyển nhịp nhàng trên những phím đàn đen trắng, ánh mắt lại không hề rời khỏi Lật Chi.

Cô gái đang kéo đàn violon kia, vẫn còn đang mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh lam rộng thùng thình ấy.

Đôi mắt cô khẽ rũ xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, để lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng và điềm đạm.

Ánh đèn chiếu rọi sân khấu, phủ lên bóng hình cô một luồng sáng mỏng manh.

Chẳng khác nào một… nàng tiên nho nhỏ lạc xuống phàm trần.

Lật Chi, phần biểu diễn này, coi như là món quà tốt nghiệp mà em dành tặng cho anh.

Cảm ơn em, cảm ơn vì cuối cùng cũng đồng ý sóng vai bên anh trên sân khấu, để cho anh có được cơ hội trở thành người đồng hành cùng em, chứ không phải một khán giả ngắm nhìn em như bao người phía dưới.

Ít nhất thì, vào thời khắc này, ở một khía cạnh nào đó trong lòng em, thân phận của anh chẳng giống bất kỳ ai khác, có đúng không?

Khi tiết mục biểu diễn kết thúc, Cố Cảnh Sâm bị một đám bạn học vây quanh.

Mọi người mồm năm miệng mười nói đủ chuyện, chúc nhau có tương lai xán lạn, hy vọng đề danh bảng vàng.

Nhưng mọi sự chú ý của anh lại chỉ dồn về phía cô gái đang đứng ở phía bên ngoài đám đông.

Cô là học sinh lớp mười một duy nhất ở nơi này.

Là học sinh lớp mười một duy nhất tham gia lễ tốt nghiệp của các đàn anh đàn chị lớp mười hai vào buổi tối hôm nay.

Cũng là người duy nhất có thể bước vào trái tim anh

Cố Cảnh Sâm đang muốn đi về phía cô, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện hai cậu nam sinh không biết học lớp nào, cười hỏi: “Anh Sâm à, vừa rồi cô bé hợp tấu chung với cậu trên sân khấu là ai thế? Không giới thiệu một chút sao?”

Những lời này khiến

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp