Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 40: MUỐN NẾM THỬ (40)


9 tháng

trướctiếp

Khi Lật Chi đi ra ngoài ăn sáng thường không có mang theo điện thoại. Cho nên lúc cô quay trở về phòng, cầm điện thoại lên thì thì có tin nhắn mới được gửi đến.

Là Lật Nguyên gửi.

[Chi Chi dậy chưa? Tối hôm qua bố thực sự xin lỗi con. Dì không nói chuyện trước với con mà đã dẫn người ta về nhà chơi thì thực sự không chu toàn tí nào. Nhưng dì cũng chỉ là nghỉ cho con. Con đã 25 tuổi rồi, cũng đã tới tuổi lấy chồng rồi. Con cũng nên suy nghĩ về chuyện tình cảm. Con gái mà chỉ hơi lớn tuổi thì khó tìm thấy đối tượng nói phù hợp lắm…]

Ở trang sau vẫn còn gì đó nữa nhưng mà Lật Chi căn bản không muốn xem tiếp. Cô trực tiếp xóa tin nhắn.

Sau đó tắt điện thoại.

Cô ngồi ở cuối giường, hai mắt ửng đỏ.

Lật Chi lấy cuốn sổ của người mẹ quá cố ở bên cạnh, mở ra trang giấy có kẹp danh thiếp của Dương Giang. Cô gấp trang giấy hơi mỏng này lên, khẽ cắn môi.

Sau giờ ngọ cùng ngày hôm đó, tiệc đính hôn của Tô Đường và Hà Chi Ngôn kết thúc.

Lật Chi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên, cô mở miệng hỏi người đang đi kế bên mình Cố Cảnh Sâm: “Học trưởng, sau khi kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán này khi kết thúc, tôi có thể xin nghỉ phép vài ngày được không?”

Cố Cảnh Sâm quay đầu đi, cụp mắt xuống nhìn cô.

Lời nói của Lật Chi tự nhiên. Cô nhẹ giọng nói: “Bệnh cảm của tôi  không thể hết nhanh như vậy được. Cho nên tôi nghỉ nếu không có chuyện gì khẩn cấp… Em có thể nghỉ ngơi mấy ngày được hay không?”

Lời này của cô khiến Cố Cảnh Sâm cảm thấy là câu nói tối hôm qua đã dọa sợ cô không ít cho nên cô mới tạm thời muốn trốn đi.

Cố Cảnh Sâm trầm ngâm vài giây, giọng nói nhàn nhạt trả lời: “Có thể.”

“Nhưng mà…”

Lật Chi ngẩng mặt lên nhìn anh.

Cố Cảnh Sâm dừng lại một chút, bình thản nói: “Đừng để tới lúc tôi muốn gặp cô thì lại không tìm thấy cô ở đâu hết.”

Cô rõ ràng đã xác định là Cố Cảnh Sâm đối với cô không phải là thích. Cô cũng hiểu rằng những lời nói này của anh cũng đơn thuần chỉ là thể hiện việc lợi dụng cô vào những lúc cần thiết. Nhưng trong lòng Lật Chi có hơi rung động trong chốc lát. 

Anh nói đại một câu mà vẫn có thể vô tình ảnh hưởng đến toàn bộ  thần kinh của cô.

Lật Chi hơi thất thần. Sau đó cô vội vàng bỏ ánh mắt đó qua một bên. Cô nhanh chóng gật gật đầu, trả lời: “Được.”

Đợi đền khi Cố Cảnh Sâm cho phép, Lật Chi quay về phòng khách sạn phòng đặt vé ngay.

Khi tới buổi tối, một mình cô mang theo hành lý. Đầu tiên cô trả phòng, sau đó rời khỏi Nam Thành.

Lật Chi đi tìm Dương Giang.

Mà Cố Cảnh Sâm sau khi xuống máy bay vào sáng sớm thì nhận được tin nhắn WeChat của Lật Chi.

Lật Chi: [Học trưởng, tôi có việc phải đi trước, không thể cùng anh trở về Đế Đô được. Tôi xin lỗi.]

Cố Cảnh Sâm ngay lập tức gọi điện cho Lật Chi. Nhưng Lật Chi lúc này đang ngồi ở trên xe ngủ gật nên không nhận được tin nhắn.

Cố Cảnh Sâm vốn tưởng rằng, Lật Chi sẽ một mình trở về Đế Đô đầu tiên.

Kết quả, anh quay trở về Đế Đô. Sau khi anh tìm đến nhà của cô mới được Thích Nguyệt báo cáo lại là Lật Chi không có quay về đây.

Lòng của Cố Cảnh Sâm trầm xuống. Sắc mặt vô cùng khó coi khiến cho Thích Nguyệt hoảng sợ.

Cô vội vàng giải thích chuyện của Lật Chi, nói: “Lật Lật, cô ấy đi đến một thị trấn Điền Vân nhỏ để thư giãn. Sau mấy ngày sẽ quay trở về. Cố tổng không cần phải lo lắng đâu.”

Cố Cảnh Sâm cười lạnh, ném xuống một câu: “Ai lo lắng cho cô ấy chứ.”

Sau đó anh quay người, cất bước rời đi.

Điền Vân.

Dương Giang ở chỗ nào.

Lúc Cố Cảnh Sâm bấm thang máy đi xuống, anh rốt cuộc cũng thở phào một hơi thật dài tại không gian kín này.

Chỉ là đi tìm Dương Giang mà thôi, cô không có biến mất.

Chợt anh lại buồn.

Sao cô không nói rõ ràng với anh? Khiến anh suy đoán lung tung, lại lo lắng cho cô!

Thật là tức muốn chết! <

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp